Ngôn Hề kiểm tra những vết đốt trên chân một chút, còn có chút sưng đỏ, nhưng đã không còn quá ngứa.
Lồng ngực của nàng có chút phập phồng, biểu tình mê mang, miễn cưỡng nắm bắt đến một chút ý thức chi tiết, cũng không dám quá xác định.
Nàng ngẩn người.
An Chi khe khẽ đẩy cửa đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn thấy nàng tỉnh lại lập tức tràn ra vui vẻ: "Di di, ăn gì đi."
An Chi nấu mì, sợi mì trắng mịn, những khối bò viên lớn mê người, nước súp trong veo, hiện ra những miếng tỏi mỏng manh được chiên vàng óng. An Chi đã ăn xong, để một phần cho Ngôn Hề.
Chờ đến khi Ngôn Hề muốn ăn, vừa vặn không nóng không lạnh, nàng mới chính thức cảm thấy đói bụng, ăn hết một tô mì lớn, lúc này mới cảm thấy thân thể thoái mái hơn rất nhiều.
"Còn phải uống một lọ này." An Chi lại lấy ra một lọ hoắc hương chính khí thủy.
Ngôn Hề ghét bỏ mà cong khóe môi lên, "Không cần, hương vị rất kỳ quái."
Một đôi mắt hạnh vô tội của An Chi chớp chớp nhìn nàng, Ngôn Hề không có cách nào, đành phải cầm lấy uống hết, lại phải uống thêm mấy ngụm nước.
An Chi cầm chén đem đi rửa, Ngôn Hề nhìn điện thoại, cư nhiên đã hơn chín giờ tối, bên ngoài vẫn là tiếng gió gào thét hòa cùng tiếng mưa rơi, mà trong phòng lại như một chiếc thuyền nhỏ giữa gió mưa.
"Được rồi, không vội, mau tới đây ngồi đi." An Chi đã bận rộn từ trưa, Ngôn Hề gọi nàng tới đây.
"Ân, ta đã sặc điện thoại đầy rồi, nếu như mất điện cũng không sợ." Đôi mắt An Chi cong lên, đi lại ngồi xuống, giống một chú thú cưng đang chờ được khen ngợi.
"Vất vả cho ngươi rồi." Ngôn Hề vốn muốn nhéo mặt của nàng một cái, dừng lại một chút hỏi: "Ngươi giúp ta bôi thuốc xong liền đi ra ngoài sao?"
Ánh mắt nàng cố định trên khuôn mặt An Chi.
Ánh mắt An Chi có chút mơ hồ, nàng nói: "Ân...Ta thấy ngươi ngủ rất ngon nha, ta đi ra ngoài, nấu cơm, sặc pin điện thoại, còn có...Ta còn mua nến, mất điện cũng không sợ."
"Sau đó tắm rửa gội đầu..." An Chi rất chột dạ, hận không thể đem những việc vừa làm đều nhất nhất báo rõ thời gian, từ mấy giờ đến mấy giờ đều nói rành mạch rõ ràng.
Ngôn Hề mặc váy ngủ có dây đeo màu bạc hà, chiếc váy kia là vải bông, rất rộng rãi, bởi vì nàng ngủ nghiêng mà xuất hiện không ít nếp nhăn, ngược lại phác thảo ra đường cong thân thể của nàng. Mà những vết đỏ trên đôi chân trắng nõn của nàng, lan tràn đến dưới làn váy, làm cho lòng người sinh ý niệm tìm hiểu hư thực.
An Chi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề, sau đó xấu hổ ôm lấy mặt, mắng chính mình thật nhiều câu.
Bỗng nhiên, Ngôn Hề cau chặt chân mày, thân thể co rúc lại, tựa hồ mơ tới chuyện gì đó làm cho nàng lo sợ bất an. Cơ thể hơi run rẩy, cảm giác rất yếu đuối.
An Chi không hề nghĩ ngợi mà vuốt ve trên lưng của nàng, từng chút từng chút vuốt xuống, mi tâm Ngôn Hề buông lỏng ra, hàng lông mi nàng run rẩy, bộ dạng ngủ say giống như công chúa đang chờ đợi một nụ hôn.
An Chi không biết mình đưa mắt nhìn bao lâu, tựa như trong truyện cổ tích đã xem khi còn nhỏ, Ngôn Hề chính là nàng công chúa ngủ say ẩn sâu trong pháo đài cổ xưa.
A, hình như còn là một nàng công chúa biết cưỡi ngựa đánh người xấu.
Không chỉ là công chúa của nàng, mà còn là nữ thần của nàng.
An Chi cẩn thận sờ lên gò má của người kia, ngón tay trượt tới khóe môi Ngôn Hề. Ánh mắt nàng bị cuốn hút, có khát vọng, còn có ngượng ngùng. Nhiều hơn nữa cũng không dám, chỉ khe khẽ vuốt ve.
Không dám manh động.
Giờ phút này bị Ngôn Hề truy vấn, nàng rất chột dạ.
"Ân..." May mà chẳng qua là Ngôn Hề như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, không có lại tiếp tục hỏi nữa.
Trận bão bên ngoài, đánh thẳng vào cửa sổ.
An Chi tới gần Ngôn Hề, ánh mắt chuyển qua nhìn nhìn vào chân của nàng, "Còn phải lại bôi thuốc."
Nàng đứng dậy cầm lấy cái bình nhỏ đi tới: "Này mua từ một bác sĩ trong thôn, hình như là do hắn điều chế a, rất có tác dụng."
An Chi vặn mở bình nhỏ, tay kia cầm lấy chân Ngôn Hề đặt lên đùi mình, lấy thuốc cẩn thận xoa cho nàng. Ngôn Hề lăng lăng không kịp phản ứng là muốn từ chối, những chi tiết lúng túng trong giấc mơ lần nữa hiển hiện, bây giờ đã nghe rõ là hương vị bạc hà, ngón tay An Chi rõ ràng rất nhỏ, có chút mát mẻ, lại rất nóng...
Một loạt cảm giác phức tạp này rất lạ lẫm, Ngôn Hề không biết xử lý như thế nào, đem chân thu về, không được tự nhiên nói: "Cám, cám ơn."
An Chi có chút kinh ngạc mà nở nụ cười với nàng, Ngôn Hề nghiêng mặt sang bên, "Nhanh chóng đi rửa tay đi, đừng để dính vào mắt."
"Ân! Chờ lát nữa xem phim." An Chi đăng đăng đăng chạy ra ngoài, tiếng bước chân chuyển động trong đêm mưa to bão lớn dường như mềm mại hơn, lại giống như đang giẫm lên trái tim Ngôn Hề.
Hai người cùng nhau xem 'Phi vụ động trời', không phải phim mới, nhưng mà vẫn chưa có thời gian để xem.
Ghế dài trong phòng khách là gỗ lim, thô cứng không thoải mái, An Chi thuận thế dựa vào người Ngôn Hề, nàng rất thích phim này, vẫn luôn cười khanh khách.
Ngôn Hề không có tập trung, lưng An Chi tự nhiên dựa vào người nàng, cúi xuống nhìn thấy trong tầm mắt là mái tóc đen mềm của cô bé, còn có bờ vai nhỏ bé trắng nõn.
"Di di, xem được không?" An Chi ngửa đầu ra sau mà nhìn nàng.
Ngôn Hề lộ ra một nụ cười, "Rất hay."
An Chi quay trở lại: "Ngươi đoán xem ai là chủ mưu? Nhìn không ra...A?" Nàng lầm bầm lẩm bẩm lầu bầu nói, thiếu chút nữa liền cắn phải ngón tay.
Ngôn Hề nở nụ cười, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều.
Xem phim xong, đi ngủ như thường lệ, ngày mai các nàng liền phải rời khỏi.
"Nếu như ngày mai trời còn mưa, chúng ta lại ở thêm vài ngày đi."
Những ngọn nến mua về không có phát huy tác dụng, chỉ là Ngôn Hề đốt một chút nến thơm, giống như là mùi hương của hoa viên sau cơn mưa, mùi hương tươi mát của thực vật và bùn đất, khuyết thiếu chính là hương hoa, vừa vặn có hương hoa trên thân thể của các nàng bổ sung vào.
"Ân, hẳn là có thể đi, ngươi không quá thích ứng với chỗ này, chúng ta vẫn là về sớm một chút đi." An Chi ngáp khẽ, nói xong liền ngủ mất rồi.
Ngôn Hề nhìn qua vẻ mặt của nàng lúc ngủ, lần nữa hy vọng là chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Trong lòng nàng có tâm sự, buổi chiều lại ngủ một giấc, buổi tối nằm ngủ cũng không phải quá sâu. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, hơi thở quen thuộc tới gần nàng.
Hàng lông mi của An Chi nhấp nháy lần nữa nhìn chăm chú vào vẻ mặt của Ngôn Hề lúc ngủ, kỳ thật hai ngày ở chung này, nàng rất thích chiếu cố Ngôn Hề, rời khỏi thành phố lớn Bội thành nơi các nàng sinh sống, ở nơi nông thôn nhỏ bé này nàng và Ngôn Hề cũng không có quan hệ thân nhân rõ ràng như vậy. Khoảng cách thật gần, gần đến mức dường như các nàng có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, gần đến mức An Chi có thể đem đầu ngón tay đặt ở trên bờ môi của Ngôn Hề.
An Chi không dám có hành động quá lớn, chỉ dám cẩn thận mà vuốt ve, trái tim nàng đập đến lợi hại, đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ trên đôi môi Ngôn Hề, An Chi thu hồi lại đặt ở trên môi của mình.
Động tác này làm cho trái tim nàng tràn đầy ngọt ngào.
Yêu thích khuôn mặt của Ngôn Hề, yêu thích bờ môi của nàng, yêu thích hơi thở của nàng, yêu thích mọi thứ thuộc về nàng.
Từ đêm đó khi Ngôn Hề ướt đẫm xuất hiện ở trường học, trong khoảng thời gian ở chung sau này cũng làm cho nàng từng chút có hy vọng, một hy vọng bí mật.
Có lẽ chỉ là một khả năng rất thấp, rằng Ngôn Hề có thể tiếp nhận nàng, các nàng có thể cùng một chỗ.
Nàng cảm thấy Ngôn Hề cũng không bài xích loại ở chung này.
Thậm chí cảm giác có một chút khác biệt so với loại ở chung lúc trước khi vào Đại học, mập mờ, ỷ lại.
Trời ạ, có lẽ không phải là ảo giác của nàng, ngàn vạn lần xin đừng chỉ là ảo giác của nàng.
An Chi nhịn không được lại đặt ngón tay lên đôi môi Ngôn Hề, môi của nàng cũng chuyển đến, đặt lên ngón tay của chính mình đang để trên bờ môi Ngôn Hề.
Như vậy là đã đủ tham lam.
An Chi ổn định nhịp đập trái tim mình, cẩn thận từng li từng tí mà lui trở về. Cảm xúc mãnh liệt cuộn trào như thủy triều trong ngực, nàng nhắm mắt lại, qua một hồi lâu mới từ từ ngủ thiếp đi.
Chẳng qua là An Chi thật sự không nghĩ đến, sau khi cô bé vừa ngủ thì Ngôn Hề mở mắt ra, một cảm xúc không thể diễn tả được nghẹn thắt trong lòng ngực Ngôn Hề, qua rất lâu, trái tim đập rộn lên, tiếng gió mưa bên ngoài như giội thẳng vào trong lòng nàng, nàng không thể động đậy, tiến thoái lưỡng nan.
Trở lại Bội thành, An Chi tiếp tục đến trường tự học, mà Ngôn Hề đến thành phố bên cạnh tu nghiệp.
Học kỳ mới là An Chi bước vào đại tam, việc học càng thêm vội vàng khẩn trương, nàng không có bao nhiêu thời gian để làm thêm, cho nên càng phải nắm chặt lấy thời gian nghỉ hè.
Ở trong sự bận rộn đó cũng không quên liên lạc với Ngôn Hề, nhắn tin nhắn giọng nói cho nàng.
Ngoài mong đợi của nàng, Ngôn Hề nhắn lại rất ít.
An Chi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chẳng qua là do nàng bận rộn, đợi đến khi nàng trở về Bội thành thì tốt rồi, ai biết được thời gian tu nghiệp lần này của Ngôn Hề rất lâu, đợi đến lúc nàng trở về Bội thành, mùa đã thay đổi, bước chân của mùa đông đã lặng yên tiến vào thành phố.
Nhiều khi, ngay những lúc ngươi không chú ý đến thời gian liền trôi qua rất nhanh, chờ đến khi ngươi bừng tỉnh, mới phát hiện dấu vết gì cũng đã không còn lưu lại.
Chờ đến khi An Chi ý thức được chút gì đó, tuyết đầu mùa ở Bội thành đã vội vàng buông xuống.
An Chi hậu tri hậu giác mà mở WeChat ra, phát hiện có chút không thích hợp.
Tuy rằng nàng sẽ nhắn lại "Ngoan," "Rất tốt, bé thỏ con."
"Ngủ ngon."
Nhưng mà chẳng qua chỉ là các văn tự, không có các icon cảm xúc.
Trước kia có một thời gian An Chi cười nói nàng quê mùa, sau đó khi nàng trò chuyện trên tin nhắn thường dùng những icon cảm xúc, mà từ sau khi cùng An Chi về quê trở về thì khi nhắn tin cũng không còn nữa.
Không có chủ động nhắn WeChat cho nàng.
Không có chủ động gọi điện thoại cho nàng.
Mà gọi qua mấy cuộc điện thoại, An Chi nhớ rõ vẫn luôn chỉ có một mình nàng nói chuyện, làm nũng, Ngôn Hề ở bên kia chỉ cười, cũng sẽ trêu chọc nàng.
Bây giờ nhớ lại mới thấy Ngôn Hề nói quá ít.
Lỗ tai An Chi hồng lên, trái tim loạn nhịp, giống như một chú chim non hoảng loạn lúng túng chưa kịp chuẩn bị liền bị ném xuống vách núi, nàng luống cuống...
Ngôn Hề nàng đã biết rồi...