Nơi mà Thuý Liễu cùng với Cố Tuyền hiện tại đang ở chính là nhà cũ của Thuý Liễu trước khi bị bán vào Cố gia.
Nhà của nàng trước kia chỉ là nhà nông bình thường, không đến mức thiếu ăn thiếu mặc mà phải bán nhi nữ đi làm người hầu phục vụ kẻ khác như thế.
Năm đó, có nạn đói xảy ra. Nàng và phụ thân nàng có thể cầm cự được nhưng mẫu thân nàng vốn đã ốm yếu bệnh tật, sợ khó mà qua được. Phụ thân nàng bất đắc dĩ phải bán nàng đi. Thuý Liễu dù bị bán đi cũng không hề trách phụ mẫu mình một chút nào, ít nhất nàng còn có thể cứu được mẫu thân ...
Thuý Liễu bị bán vào Cố gia đáng lẽ ra chỉ có thể làm tạp vụ, lương công ít ỏi mà làm việc khổ cực. 'Cố Tuyền' thấy Thuý Liễu là tiểu cô nương sạch sẽ, lanh lợi liền mua làm nha hoàn thiếp thân. Hắn đãi ngộ không tệ, lương công đầy đủ, còn có cả thêm tiền thưởng, không đãi bạc, ăn uống thậm chí còn tốt hơn cả so với khi nàng còn ở cùng phụ mẫu!
Thuý Liễu mỗi tháng đều đem tiền của mình được mua một ít dược, để lại một khoản nhỏ cho mình, còn lại toàn bộ tiền và dược đều đem về hết cho phụ mẫu ở quê nhà.
Thế nhưng số mệnh con người có hạn. Thuý Liễu xin ngày về quê vài ngày làm tang sự cho phụ mẫu. Khi nàng về nhà mới biết, phụ mẫu vì day dứt năm xưa đem bán mình đi mà tiền của mình đưa cho đều giữ lại không tiêu, nhà và ruộng đất đều để lại để làm của hồi môn sau này cho nàng.
Cố Tuyền biết chuyện thì trong lòng có chút hơi chột dạ.
Hắn dựa vào ký ức của nguyên chủ tìm khế ước bán thân của Thuý Liễu, trả lại cho nàng, kêu nàng ngày mai tới quan phủ xoá tịch nô cho mình.
Thuý Liễu xúc động, liên tục cảm tạ Cố Tuyền.
"Không cần, ngươi vì ta rời khỏi Cố gia, là ta phải cảm tạ ngươi mới phải."
"Thiếu gia ... "
Cố Tuyền chợt nhớ ra một chuyện. Thời xưa thường rất hay chú trọng danh tiết. Nam nữ chưa kết hôn mà ở chung với nhau sẽ bị bàn tán, thanh danh không tốt, sau này khó gả đi được. Hắn liền nghĩ ra một ý.
Hắn nhận Thuý Liễu làm muội muội. Coi như vừa tiện trả ơn, vừa tiện có người thân ở nơi này cho đỡ cô đơn đi!
Cố Tuyền nổi máu phúc hắc đùa giỡn với Thuý Liễu, kêu nàng gọi hắn là 'ca ca'.
Thuý Liễu ngơ ngác một hồi sau đó mới hiểu được, mặt phiếm đỏ ngượng ngùng gọi:
"Ca ca ... "
Cố Tuyền nhìn tiểu cô nương e thẹn, dịu dàng trước mắt rồi nhớ đến hai vị thân nhân 'hung tàn' nhà mình ...
... Ừm, nơi này cũng không tệ lắm nhỉ? ('ω`)
Vậy thế là hiện tại Cố Tuyền đã có một căn nhà nhỏ, một tiểu muội muội!
Tiếp theo là kiếm tiền!
Ừm ... Làm gì giờ?
Xem nào ... Làm đầu bếp? Thôi khỏi, món sở trường của hắn ngoại trừ nấu mì ra thì còn lại chỉ biết ăn ...
Chế tạo vũ khí? ... Ngoại trừ dùng dây thun để bắn giấy với dùng chổi đánh người ra thì hắn đâu biết làm hay dùng gì nữa?
Chế thuốc? ... Bỏ đi, làm như hắn biết làm ý!
Hay chép mấy bài thơ nổi tiếng đem bán? À, sau khi thi đại học xong quên xừ hết rồi ...
Chuyên ngành của hắn ... Ngoại ngữ ...
Lần đầu tiên trong đời, Cố Tuyền cảm thấy bản thân thật vô dụng! Nếu đi biết sau này xuyên vào cái thế giới như thế này thì hắn đã đọc mấy thứ có ích hơn rồi! _(:/