Đào Hôn Em Đừng Hòng

chương 65: 65: châu mạn thuần điên rồi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên này, Châu Mạn Thuần đang cầm một con dao nhỏ chĩa thẳng về phía Bạch Giai Kỳ cố gắng ép Giai Kỳ đến gần vực, cách đó không xa Sở Tuấn Kiệt vừa lên đến nơi liền nhìn thấy một cảnh như thế.

Chính vào phút trước, khi hắn cho rằng Bạch Giai Kỳ bị Sở Hạo Vũ mang đi thì phát hiện ra có hai người đang rằng co ở đây.

Sở Tuấn Kiệt cố gắng giảm nhẹ bước chân của mình, cẩn thận từng li từng tí một, lúc hắn chỉ còn cách cô ta có mấy bước chân thì cô ta đột nhiên quay đầu lại.

Nhìn thấy Sở Tuấn Kiệt đứng sau lưng mình, trong nháy mắt cô ta như bị kích thích cực lớn gào lớn: “Anh không được qua đây! Còn tới nữa tôi sẽ lập tức đẩy cô ta xuống!”

“Mạn Thuần, cô bình tĩnh một chút! Ngàn vạn lần không được làm chuyện ngu ngốc!” Sở Tuấn Kiệt nhíu mày, tay khẽ ra dấu về phía sau.

“Anh lùi về phía sau! Bảo anh lùi về phía sau, anh có nghe thấy không?” Châu Mạn Thuần thấy Sở Tuấn Kiệt càng ngày càng lại gần mình thì càng hoảng sợ hơn.

Vội vàng kéo Bạch Giai Kỳ về phía mình, dùng dao kề sát cổ Giai Kỳ.

Mà Bạch Giai Kỳ lại không cách nào phản kháng, bởi vừa rồi cô không để ý mà bị cô ta tiêm cho một loại thuốc kì lạ khiến cô càng ngày càng không có sức lực.

“Được! Được! Tôi không tiến lên nữa, cô đừng dại dột!” Sở Tuấn Kiệt thấy cô ta quá mức kích động đành phải lùi về sau.

Anh lờ mờ nhận ra tâm trạng của Châu Mạn Thuần không được ổn định, sợ rằng cô ta trong lúc nóng giận làm hại đến Giai Kỳ.

Châu Mạn Thuần thấy hắn ta không tiến lại thì không gào thét nữa.

Vốn dĩ không định mang Bạch Giai Kỳ đến đây, cô ta chỉ muốn cùng Bạch Giai Kỳ nói chuyện tử tế nhưng tất cả là do cô ta không chịu ngoan ngoãn nghe lời cô, ép cô ra tay.

Ánh mắt Châu Mạn Thuần đen láy, sâu trong đó là những toan tính đầy đánh sợ.

“Mạn Thuần, cô xuống đây trước đã, đi xuống trước.” Thầm nắm chặt tay, Sở Tuấn Kiệt nhẹ giọng khuyên, trong lòng thầm mắng đám người Mã Nghị một nghìn lần.

Ở một bên quan sát Mã Nghị không khỏi rùng mình, anh ta cũng không ngờ được người phụ nữ điên kia lại dám nhân cơ hội bọn họ ra ngoài tiếp đám người Sở Hạo Vũ mà mang người rời đi.

“Anh gạt tôi! Các người đều gạt tôi!” Đúng vậy, bọn họ đều gạt người! Từ trước đến nay đều gạt người.

Châu Mạn Thuần điên cuồng lắc đầu, chính vào ngày hôm qua khi cô ta cho rằng mình đã loại được Bạch Giai Kỳ và Sở Tuấn Kiệt thì đột nhiên phát hiện ra một sự thật kinh khủng Sở Tuấn Kiệt chính là anh trai cùng mẹ khác cha của cô ta.

Ha ha ha! Không ngờ tới phải không, chính là cô ta cũng không ngờ được.

“Tôi không lừa cô, chỉ cần cô thả Giai Kỳ ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý!” Sở Tuấn Kiệt thấy Châu Mạn Thuần càng ngày càng đến gần vách đá ngay lập tức liền hoảng sợ.

Người em gái này của hắn ta thật sự ngu ngốc, nếu không phải cô ta còn giá trị lợi dụng hắn sẽ bắn chết cô ta ngay lập tức những giờ lại không phải lúc.

Nếu không phải do người mẹ ngu ngốc kia của hắn, hắn đã không phải rơi vào bước đường này.

Châu Mạn Thuần nghe được lời này, trong lòng lại cảm thấy không cần bằng.

Tại sao hết ba lần bảy lượt mọi người đều muốn bảo vệ người đàn bà này mà không phải là cô ta.

Người đàn bà này thì có gì tốt, giả tạo luôn đóng vai người bị hại khiến cô ta bị nhiều người ghét bỏ.

Nghĩ vậy, bàn tay cầm dao của cô ta siết chặt làm cổ Bạch Giai Kỳ rớm máu.

“Thả cô ta? Ha ha muốn tôi thả cô ta cũng được, chỉ cần anh có thể mang Hạo Vũ đến đây gặp tôi, anh trai à!” Châu Mạn Thuần cười.

Nghe được lời này, Sở Tuấn Kiệt hiểu Châu Mạn Thuần đã biết mọi chuyện.

Ánh mắt của hắn ta dần thay đổi, suy nghĩ trong đầu hắn trở nên cuồn cuộn, một kế hoạch khác đã được hình thành.

Sở Tuấn Kiệt hoảng hốt, giọng nói run run: “Em… em… sao em lại biết được?” Anh ta không thể tin mà hỏi lại.

Xem ra kế hoạch của hắn ta lại muốn thay đổi theo cách hay hơn.

“Ha ha ha! Làm sao tôi có thể không biết cơ chứ, bà mẹ yêu quý của tôi đã dày công như thế cơ mà!”

Hóa ra năm đó, mẹ ruột của cô ta vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ cô ta cho em gái ruột của mình.

Nay vì muốn củng cố địa vị của mình ở nhà họ Sở mà ruốc sức giúp cô ta có được Sở Hạo Vũ.

Bạch Giai Kỳ ngơ ngác trước cuộc đối thoại của hai người, cô không tin vào tai mình, Châu Mạn Thuần và Sở Hạo Vũ là anh em ruột.

“Cô ta là em gái của anh?” Bạch Giai Kỳ nghiền ngẫm hai người đúng là có chút giống nhau, cô còn nhớ rõ ngày đó nhìn thấy Châu Mạn Thuần còn cảm thấy quen thuộc hóa ra cô ta là em gái của Sở Tuấn Kiệt.

Sở Tuấn Kiệt không trả lời, coi như là chấp nhận.

Bạch Giai Kỳ liền biết đây là sự thật, nhưng cô vẫn khiếp sợ trong lòng đồng thời thầm cảm thán hai anh em nhà này đúng là kẻ điên.

Châu Mạn Thuần nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Bạch Giai Kỳ, lâu sau mới lên tiếng: “Thế nào? Có phải rất bất ngờ không? Bạch Giai Kỳ tôi thực sự không hiểu cô có điều gì đặc biệt mà có thể khiến anh Hạo Vũ cho dù bị hạ thuốc mà vẫn nhớ ra được cô? Tôi thực sự không tin anh ấy lại không thể nào quên cô, có phải cô đã làm gì hay không? Mau nói cho tôi biết!” Như nhớ đến gì đó, trong mắt Châu Mạn Thuần hiện lên sự dịu dàng, khuôn mặt vốn tái nhợt lại hiện lên tia ửng hồng nhàn nhạt, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.

Tuy nhiên sau đó cô ta bỗng kề sát dao vào cổ Bạch Giai Kỳ, cô ta quyết định muốn gặp anh Hạo Vũ để xem xem giữa cô ta và Bạch Giai Kỳ anh chọn ai.

“Sở Tuấn Kiệt chỉ cần anh có thể mang anh Hạo Vũ đến đây, tôi sẽ thả cô ta ra!”

“Được! Em nhất định phải giữ lời!” Sở Tuấn Kiệt không hề nghĩ ngợi mà vội vàng đồng ý.

Hắn ta vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Sở Hạo Vũ như thể chậm một giây thôi cô ta sẽ đổi ý.

Không biết vì sao, thấy thái độ này của hắn ta, Châu Mạn Thuần bỗng khó chịu trong lòng, cô ta càng hận Bạch Giai Kỳ hơn.

Rốt cuộc cô ta thua Bạch Giai Kỳ ở điểm nào mà ai ai cũng quan tâm, săn sóc Bạch Giai Kỳ như vậy.

Một bên nhìn Sở Tuấn Kiệt bận rộn, một bên Châu Mạn Thuần duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt của Bạch Giai Kỳ.

Càng nhìn cô ta càng cảm thấy chói mắt, bỗng nhiên Châu Mạn Thuần nhíu mày lại “Đáng tiếc xinh đẹp như vậy lại làm tiểu tam chen chân vào hạnh phúc của người khác.” Chán ghét liếc nhìn Bạch Giai Kỳ yếu ớt trong tay.

Chính vào ngay lúc này, Châu Mạn Thuần không đợi mọi người phản ứng liền nhẹ nhàng kéo Bạch Giai Kỳ về phía vực biển sâu thẳm.

“Không!!!”.

Truyện Chữ Hay