Cứ như vậy, hai người bên nhau vui vẻ, anh đi làm, em ở nhà nấu cơm, đôi lúc sẽ mang cơm đến công ty cho anh.
Cuộc sống của hai người tràn ngập màu hồng và sự vui vẻ.
Như thường lệ, chiều nay Bạch Giai Kỳ không phải đi làm nên cô về sớm một chút để mang cơm qua công ty cho anh.
Cô nấu vài món ăn mà anh thích, tôm hấp, tỏi non xào thịt bò, canh củ cải.
Nấu nướng gần xong, cô nhờ Vương Khiết trông hộ một lát sau đó liền đi tắm rửa.
Hơn một tiếng sau, Bạch Giai Kỳ đã có mặt ở dưới đại sảnh của công ty nhà họ Sở.
Nhớ lần đầu đến đây, cô có chút choáng ngợp không ngờ công ty của anh lớn như vậy, nhớ tới thái độ của mình khi đó cô liền bật cười.
Từ xa, nữ tiếp tân đã nhìn thấy Bạch Giai Kỳ, cô ấy ngay lập tức nở nụ cười thân thiết.
“Phu nhân!”
Bạch Giai Kỳ gật đầu chào hỏi, tiện tay đưa cho cô ấy hộp bánh su kem mà mình đã mua khi đến đây.
Nữ tiếp tân bất ngờ, cô ấy ngượng ngùng từ chối, cuối cùng không từ chối được thịnh tình của cô chủ nên đành nhận lấy.
“Cảm ơn phu nhân!” Nữ tiếp tân đỏ mặt nói.
“Không có gì, mọi người làm việc đi! Tôi đi lên trước.” Bạch Giai Kỳ cười đáp lại.
“Vâng ạ!”
Tầng .
Bạch Giai Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bởi vì muốn tạo bất ngờ cho anh nên khi đến đây cô không hề báo trước.
Nhưng cô không ngờ là anh lại tặng cho cô một bất ngờ lớn hơn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Châu Mạn Thuần nhìn lại liền nhìn thấy Bạch Giai Kỳ đang ôm hộp cơm tiện lợi đứng đó.
Cô ta biết, Sở Hạo Vũ đang quay lưng về phía cửa nên không thể nhìn thấy cô ấy.
Nghĩ đến điều gì đó, cô ta nói: “Anh Hạo Vũ, anh có thể ôm em được không?”
Sở Hạo Vũ nghĩ tới, vừa rồi bản thân đã nói rõ ràng với cô ấy, bản thân chỉ coi cô ấy là em gái, người anh yêu và quyết định sống cùng đến cuối đời là Bạch Giai Kỳ.
“Được!” Nhìn ánh mắt đáng thương của cô ta, anh lại mềm lòng.
Hoàn toàn không biết bởi vì cái ôm này, gia đình nhỏ mà anh vất vả xây dựng cùng vợ sắp tan nát tới nơi.
Khi anh chuẩn bị ôm mình, Châu Mạn Thuần bất ngờ hôn lên môi anh, vì bất ngờ nên Sở Hạo Vũ không kịp tránh.
Anh muốn đẩy cô ta ra nhưng Châu Mạn Thuần ôm chặt, anh lại sợ làm cô bị thương nên đành để mặc.
Lại không biết rằng ở trong mắt hai người phụ nữ, anh là tự nguyện.Bạch Giai Kỳ sợ hãi muốn quay đầu bỏ đi nhưng lại không chú ý mà đụng phải cạnh bàn dẫn đến vang lên tiếng động lớn.
Sở Hạo Vũ giật mình quay lại, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của họ giao nhau.
“Giai Kỳ?” Anh không ngờ được cô sẽ xuất hiện ở đây vào ngay lúc này.
Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, anh vô cùng đau lòng, Sở Hạo Vũ xoay người muốn đi về phía cô, lại bị một bàn tay vòng qua eo.
Tiếng gọi của Sở Hạo Vũ cũng làm cô hoàn hồn, nước mắt cô bỗng rơi xuống như mưa.
Chịu đựng sự đau đớn truyền đến từ đùi trái, Bạch Giai Kỳ đẩy cửa khập khiễng chạy ra ngoài.
Anh gọi cô nhưng làm thế nào đây, cô không còn chút sức lực nào để trả lời anh nữa, trái tim cô đau quá, đau đến mức không thể nào thở nổi.
Hình ảnh hai người quấn quýt bên nhau luôn hiện lên trong đầu cô, khiến cô không cách nào quên đi được.
Người đàn ông sáng hôm nay vừa cùng cô nói những lời yêu thương, ôm ấp, hôn môi nay đã cùng người phụ nữ khác ôm ấp nhau.
Cô thực sự không biết nên phản ứng ra sao?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, ngực như bị đá đè nặng, nặng tới nỗi không thở được, cảm giác khó thở càng lúc càng rõ rệt, tim như bị người dùng sức bóp, đau nát ruột nát gan.
Hơi lạnh, mang theo gió làm hai má cô lạnh băng, cô muốn giơ tay lau đi nhưng lại sợ rằng chỉ cần một động tác bản thân mình sẽ bị chìm ở nơi này vì thế cô lên cố gắng chạy, chạy và chạy.
Sở Hạo Vũ đẩy Châu Mạn Thuần ra định đuổi theo.
Cô ta thấy vậy, vội giữ chặt tay anh, ánh mắt mang theo sự cầu xin nói:
“Anh Hạo Vũ, anh đừng đi!”
Sở Hảo Vũ nhìn cô ta thật sâu rồi hất tay Châu Mận Thuần ra, đuổi theo Bạch Giai Kỳ.
Nhưng khi anh đi ra ngoài, cô đã đi vào thang máy, anh chỉ còn cách đuổi bằng thang bộ.
Đợi đến khi ra đến cổng công ty, anh ráo rác tìm cô.
Rất nhanh anh liền nhìn thấy cô.
“Giai Kỳ, đứng lại! Em nghe anh nói.”
Bạch Giai Kỳ ở ven đường quay lại nhìn anh.
Ánh mắt cô trở nên mờ lòa bởi hơi nước.
“Hạo Vũ, làm sao bây giờ đây? Em không muốn quay về bên anh nữa.” Cô thì thầm.
Sở Hạo Vũ nhìn bóng lưng đáng thương kia, cảm thấy trái tim thắt lại vô cùng đau đớn.
Anh muốn giải thích với cô mọi chuyện không như cô nghĩ, anh và Mạn Thuần không có chuyện gì hết.
“Giai Kỳ, em mau đứng lại!”Sở Hạo Vũ cố gắng chạy về phía cô, lúc này đèn đỏ đã đến, khi cô chuẩn bị sang đường thì từ xa một chiếc ô tô tải bỗng lao nhanh về phía cô.
“Không!”.