Qua sau một lúc lâu, mới có người đến mở cửa.
Là một nữ nhân xinh đẹp lại yêu diễm, vẫn còn buồn ngủ, trong tay ôm một anh nhi (trẻ sơ sinh).
Anh nhi kia đã muốn ngừng khóc, một đôi mắt to đen láy hướng nhìn người.
Hơn nữa nữ nhân này Vương Liên Hoa cư nhiên còn có điểm nhận ra được.
“Hoa khôi Thiên Hương lâu Dao Hồng cô nương, bắt đầu đảm đương nhũ mẫu khi nào vậy?”
Tạ Dao Hồng nhìn đến hắn, đầu tiên là cả kinh, tiếp đó là vui mừng.
“Ta vẫn còn phải nương nhờ phúc khí của Sài công tử đây. Sài công tử khi nào lại đến Thiên Hương lâu, để cho ta hảo hảo chiêu đãi một phen.”
Cái này ngay cả Thẩm Lãng cũng muốn nhớ đến nàng.
Nguyên lai Vương Liên Hoa thân đã không hề nhúng tay can thiệp vào chuyện giang hồ, cũng là thiên tính không được an phận, thường xuyên dùng tên giả Sài Lượng ở trong thành đi lại, nhìn đến náo nhiệt liền muốn đi hảo ngoạn xem từng chút. Trong thành ba mươi sáu gia thanh lâu tham dự cuộc thi hoa khôi náo nhiệt lớn như vậy, hắn thành thật cũng không có vượt quá đạo lý. Thẩm Lãng đối hắn vốn là vừa kiều lại sủng, còn cho là việc nhỏ cũng không muốn trái tâm ý hắn, liền theo hắn đi, cũng không nghĩ Vương công tử lại gặp phải chuyện. (kiều: chiều chuộng, mềm mại ; sủng: sủng ái, cưng chiều =]])
Vương Liên Hoa nhìn một vòng hoa khôi trên đài kia, liền nói với Thẩm Lãng Tạ Dao Hồng xem tốt nhất, tài nghệ lại tối cao, nên làm hoa khôi.
Thẩm Lãng cũng là nhất thời quỷ mê tâm hồn, lúc đó còn cùng hắn ngoạn nháo, nói câu: “Tạ Dao Hồng tuy rằng đẹp nhất, nhưng hoàn mỹ phải có khí chất lương gia khuê tú, chỉ sợ nàng vẫn là phải bỏ đứng đầu.” (lương gia khuê tú: tiểu thư con gái nhà lành)
Vương Liên Hoa khinh thường nói: “Nếu đẹp nhất, lại là tốt nhất, chẳng lẽ còn không đủ? Thân cô nương chốn thanh lâu, muốn cái gì khí chất lương gia khuê tú?”
Đã là chuyện thanh lâu kỹ quán thi đấu hoa khôi, cuối cùng luôn phải lấy ân khách bỏ vốn nhiều ít mà định giá trị con người cao thấp. So ra so ra, quả nhiên cái hoàn mỹ này đơn giản đã thắng Tạ Dao Hồng một bậc. Thẩm Lãng vừa nhìn thấy tình thế này, lại thấy thần sắc Vương Liên Hoa, thật sự rất muốn giả bộ như chính mình cái gì cũng chưa từng nói qua.
Vương Liên Hoa lại như thế nào chịu nuốt xuống khẩu khí này. Hắn như vậy liền từ chỗ ngồi đứng lên trên, chỉ vào Tạ Dao Hồng ra cái giá cực cao.
Giá này đừng nói là làm cho người ta vui mừng quá đỗi, mà vị công tử này tuấn mỹ tú nhã cũng là làm cho người ta hết sức vui mừng. (tú nhã: xinh đẹp nho nhã)
Tạ Dao Hồng mặc xiêm y đẹp nhất, trang điểm tối diễm (tươi đẹp nhất), ở trong phòng tốt nhất của Thiên Hương lâu chờ Sài công tử cả một đêm. Lễ phẩm dành tặng cho tân hoa khôi đã được mang đến đây, vàng bạc sáng ngời đã đưa đến, chính là Sài công tử người không có tới.
Tuy rằng thể diện đã muốn được mười phần, vẫn là không công mà hưởng lộc, Tạ Dao Hồng như cũ cảm thấy được thực tiếc hận, mất nhiều ngày suy nghĩ về Sài công tử kia.
Nhân vật tuấn tú phong lưu như vậy, cuộc đời này làm sao còn có thể gặp được người thứ hai. Hiện giờ bất ngờ gặp lại, sao không khiến người vừa mừng vừa sợ.
Vương Liên Hoa cười nói: “Dao Hồng cô nương thân còn ở Thiên Hương lâu, nói vậy tối nay là chiêu đãi ai ở đây?”
Tạ Dao Hồng còn chưa kịp nói, phía sau đã có người nói thay: “Đương nhiên là chiêu đãi ta, chẳng lẽ là chiêu đãi tiểu Lam hay là lão cô nương Lâm gia?” (lão cô nương: gái lỡ thì =]]z)
Vu Hành Vân nghe được tiếng Vương Liên Hoa, trong lòng đã muốn cao hứng, đem hết ý niệm trong đầu vẫn là muốn đùa giỡn hắn một phen.
Chính là những lời này vừa đến bên môi đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì hắn thấy bên cạnh Vương Liên Hoa còn có một người.
Một thanh y nam tử yên lặng đứng bên cạnh, so với hắn trẻ hơn một chút, vóc dáng cũng không cao hơn hắn, y phục đơn giản gọn gàng đến hơi có vẻ tùy tiện, chính là mặc ở trên người y không có gì là không tiêu sái không thoả đáng, cùng nụ cười thản nhiên bên môi hợp lại với nhau càng tăng thêm sức hút. Diện mạo có lẽ phải nói là thực anh tuấn, nhưng nhìn qua không đến nỗi sặc sỡ loá mắt.
Một người như vậy vô cùng đơn giản, ở chốn này có phát danh, nhưng cũng không quá xuất kỳ (đặc biệt).
“Nghe nói đây chính là thiên hạ đệ nhất nam nhân, Thẩm Lãng.”
Vu Hành Vân nhìn thấy Thẩm Lãng, không hề cười. Thời điểm hắn không cợt nhả chính là lúc tựa như thay đổi bản thân, ánh mắt sâu thẳm mà trầm trọng, bộ mặt tối tăm mà lãnh khốc, thân hình vô cùng cao lớn khiến cho người ta cảm thấy bị áp bách mãnh liệt, giống như quần sơn (cụm núi) lúc đêm tối ở phương xa, chính là hóa thân thần bí đáng sợ của Miêu Cương.
Ngay cả người ở phía trước hắn Tạ Dao Hồng đều cảm giác được không khí vô hình biến hóa, không dám nói gì.
Thẩm Lãng chính là hơi khom người ôm quyền nói: “Vu huynh quá khen, tại hạ khả có tài đức gì.” (khom người ôm quyền: tư thế chấp tay chào hỏi trung cổ)
Y tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, ý cười bên môi làm cho làn gió ôn hòa chung quanh đều biếng nhác nổi lên.
Sau lưng Thẩm Lãng, có thể làm cho người ta tin tưởng từ tận sâu đáy lòng, y chính là huyền thoại của người.
Trên đời có hay không chuyện gì có thể cướp đi vẻ tươi cười của Thẩm Lãng ?
Thật đúng là không cần hỏi, vũ tuyết lãnh khốc cỡ nào mới đủ để ngăn cản mùa xuân Tây hồ.
Vu Hành Vân nói: “Đêm hôm khuya khoắt, bốn vị đăng môn bái phỏng, có chuyện gì quan trọng?” (đăng môn bái phỏng: đến cửa ghé thăm)
Vương Liên Hoa cười nói: “Nếu ta nhớ không lầm, nơi này chính là Lâm trạch, tại hạ có chuyện quan trọng cần tìm nhị vị nữ hiệp, không tiện cùng Vu huynh nói.”
Vu Hành Vân nhíu mày nói: “Tại hạ cũng không biết nhị vị nữ hiệp đã đi đâu, bốn vị trước nên đến tiểu tọa?”
Vương Liên Hoa nói: “Đương nhiên là được.”
Hắn đang muốn sải bước qua cửa mà vào, chân mới nâng lên phân nữa, lại đột nhiên dừng cước bộ.
Cười hì hì nhìn chằm chằm vào cánh cửa nói: “Lâm nữ hiệp không có ở nhà, khó trách khiến cho cửa nhà đều bẩn như vậy, vứt đầy thạch đầu (tản đá) cùng miệt phiến (nan tre) thế này, nói khách nhân làm sao không biết xấu hổ mà dẫm đi vào. Dao Hồng cô nương, có thể hay không đi tìm cái chổi mang đến quét qua một cái.”
Tạ Dao Hồng theo lời lấy cái chổi bên cạnh cửa, ở phía trước đem ô vật hướng quét vào bên trong cánh cửa, nàng bất quá làm một động tác như vậy, liền kêu thảm một tiếng, chậm rãi ôm đầu gối ngồi chồm hổm xuống.
Vương Liên Hoa nói: “Dao Hồng cô nương làm sao vậy?”
Tạ Dao Hồng rên rỉ nói: “Không biết sao, đầu gối đột nhiên đau đến lợi hại.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Ta xem qua cổ pháp bí tịch kia có giảng bài miệt phiến cổ cùng thạch đầu cổ, còn nói là thần đạo, không nghĩ thực là kỳ sự. Vu huynh, lấy cổ bất phong nhã như vậy đi đối phó mỹ nhân, ngươi như thế nào có thể hạ thủ được đây.”
Nguyên lai miệt phiến cổ cùng thạch đầu cổ kia chính là lấy miệt phiến cùng thạch đầu đặt ở giữa đường, người đi qua đường, liền có thể dẫm bước lên trên, khiến người đau nhức vô cùng, một loại cổ pháp nếu để lâu dài hẳn là phải chết. Loại cổ này không được coi là ác cổ, chính là cái thạch đầu cùng miệt phiến biến thành cổ môi, khiến người ta sơ sẩy thôi. Vu Hành Vân đã bị vạch trần, cũng không che dấu, lại còn cười nói: “Xem ra Vương công tử đối quyển cổ pháp bí tịch, nghiên cứu rất là thấu triệt.”
Hắn khi nói chuyện, Tạ Dao Hồng đã muốn ai hô liên tục, người mau chóng muốn ngã xuống đất, mắt thấy nàng sẽ buông cưỡng bảo (cái địu trẻ con) trong lòng ngực phóng ra. Vu Hành Vân nhanh tay lẹ mắt, kéo nàng trụ vào thân mình, sau đó ở trên đầu gối vỗ, trong tay nhất thời xuất ra nhiều cây miệt phiến dài. Tạ Dao Hồng đương nhiên lập tức liền đứng lên được, cũng lại không ai hô, xem có vẻ là nghi hoặc cùng sợ hãi, mắt hướng về phía Vu Hành Vân, quả thực liền xem như đây là một cái quỷ thần.
Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa mặc dù đều xem qua cổ pháp bí tịch, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn toàn bộ quá trình trúng cùng giải cổ, không khỏi trong lòng thán một tiếng diệu, càng phát ra không dám khinh mạn. Hơn nữa Vương Liên Hoa vừa sợ lại vừa mừng, sợ chính là người này thủ đoạn cao minh, không biết dính chiêu lúc nào; mừng là hắn có thể trong nháy mắt đã gỡ được loại dược miệt phiến cổ cùng thạch đầu cổ này, cũng ứng với ngôn cổ không nói đùa được. Trên mặt không thể biểu lộ tầng ý tứ này, chính là cười nói: “Cái tại hạ biết, bất quá cũng là những thứ trong đầu Tiểu Lê cô nương. Nếu Tiểu Lê cô nương tàng tư, tại hạ cũng là không có biện pháp gì.” (tàng tư: giấu diếm lại)
Vu Hành Vân chỉ kinh ngạc nói: “Lấy thủ đoạn của Vương công tử, Tiểu Lê cô nương như thế nào tàng tư được? Chi bằng đem nàng ra đây, tái thuật lại một lần xem chút, khả có chỗ nào không rõ.”
Vương Liên Hoa nói: “Đáng tiếc Tiểu Lê cô nương đang ở nhà tại hạ, nhất thời không bảo được, trở về sẽ hỏi lại sau.”
Chỉ nghe thoáng sau lưng có một giọng nữ nói: “Không cần, hiện tại chất vấn cũng được.”
Trở về đương nhiên không phải chỉ có Lâm Hồng Liên cùng Lâm Kính Hoa, mà còn có Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê.
Lam Lam cố ý tại ngã tư đường ngăn trở xe ngựa, cũng bất quá là vì để Lâm thị mẫu tử có thời gian đi bắt cóc hai người này.
Vương Liên Hoa cười nói: “Nguyên lai là Lâm nữ hiệp đã trở lại, còn thỉnh chủ nhân lên trước đi, ngõ nhỏ bên trong đây đứng nhiều người như vậy, chẳng lẽ không phải nhiễu lân lắm sao?” (nhiễu lân: làm phiền hàng xóm)
Vương Liên Hoa nhìn thấy Lâm thị mẫu tử bước qua cửa, lúc này mới đi theo vào, cười nói: “Nếu Tiểu Lê cô nương đã ở đây, chi bằng bảo Tiểu Lê cô nương đem bí tịch kia nói một chút, cũng tốt để cho Vu huynh bình phán xem, có nhất quán hay không.”
Lâm Hồng Liên oán hận nói: “Như thế nào phải hỏi tiểu tiện nhân này, bọn ta không mở miệng.”
Vương Liên Hoa lắc đầu: “Nếu ngươi hỏi, tất nhiên là vô dụng. Tiểu cô nương nũng nịu như vậy, ngươi đánh nàng mấy tát tai, nàng liền ngoan.”
Lâm Hồng Liên quả thực dương tay đánh Tiểu Lê mấy tát tai, đánh cho nàng vẻ mặt sưng đỏ, nhưng vẫn như cũ ngậm miệng không nói.
Vương Liên Hoa lại nói: “Tiểu cô nương thật là bướng bỉnh, nếu không ngươi đánh tình lang nàng xem xem, nàng một tâm đau, không chừng sẽ nói.”
Lâm Hồng Liên vì thế lại đi đánh Từ Thường Tú, xuống tay càng ác hơn, mấy chưởng xuất đi, Từ Thường Tú khóe miệng nhất thời xuất ra huyết.
Vu Hành Vân rốt cục nhìn không được, nói: “Lâm nữ hiệp, chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra được, hai người bọn họ không phải không muốn nói, mà là nói không nên lời sao?”
Vương Liên Hoa ha ha cười nói: “Độc cùng cổ vốn là giống nhau, Vu huynh cao kiến. Món hàng giống như Tiểu Lê cô nương đây, vừa không có thể đặt ở trong rương chôn xuống dưới đất cất giấu, lại không thể mang theo bên người, đặt ở trong nhà, khó tránh khỏi phải tăng thêm khóa.”
Lâm Hồng Liên phẫn nộ quát: “Vậy ngươi còn không cấp nàng giải độc?”
Vương Liên Hoa thực kinh ngạc, hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Lâm Hồng Liên cười lạnh nói: “Ngươi không thấy nơi này có anh hài (trẻ mới sinh) sao? Ngươi dù là tâm vô trắc ẩn, Thẩm đại hiệp e là cũng sẽ không đành lòng trông thấy đứa trẻ vô tội này chết đi đâu?”
Thẩm Lãng nghe xong lời này, so với Vương Liên Hoa còn kinh ngạc hơn.
“Nếu trên đường tùy tiện bắt đại một tiểu hài tử là có thể uy hiếp được ta, chẳng phải là hơn mười, hai mươi năm trước ta đã bị uy hiếp chết sớm rồi sao?”
Lâm Hồng Liên nói lời này, đương nhiên không phải chỉ là nói cho Thẩm Lãng nghe, cũng là nói cho Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương nghe.
Nguyên bản theo dự tính hai người này chỉ cần ở sau lưng Thẩm Vương tiến đánh bất ngờ, liền có thể đồng loạt ra tay. Kết quả hai người kia nghe xong lời này, vẫn y cũ bình thường như tượng gỗ, vẻ mặt cũng không biến sắc.
Vì thế nhẫn nại không được nói: “Vậy ngươi cũng biết đây là con của ai?”
Thẩm Lãng nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ là con của Vu huynh cùng Tạ cô nương?”
Lâm Hồng Liên cười lạnh nói: “Thật không ngại cho ngươi biết, đây là con của Đổng Thiếu Anh cùng Tần Tứ Nương. Đứa trẻ nằm trong tay chúng ta, cha mẹ nó tự nhiên cũng là người bên phía chúng ta, lấy hai địch sáu, nhị vị có thể có phần thắng?”
Vu Hành Vân cười khổ nói: “Lâm nữ hiệp, đây là lấy hai địch năm. Nơi này nếu chưa phân được thắng bại, tiểu Lam sẽ không đi ra.” Lam Lam là sủng vật hắn nui dưỡng nhiều năm, đương nhiên biết người này tâm cơ giả dối, đều rất sợ chết.
Lâm Hồng Liên tự dưng bị Vu Hành Vân bác bỏ, trong lòng nổi lên tức giận hoành hành, Vương Liên Hoa cũng rất hảo tâm mà cho nàng cái bậc thang để xuống.
“Mặc kệ năm hay sáu, vẫn là chúng ta ít người hơn. Một khi đã như vậy, chi bằng cầm lấy bình dược này, trao đổi hai cái mạng của chúng ta?”
Trò cũ tái diễn, Vu Hành Vân làm sao còn chịu mắc mưu.
“Nói thật ra, tại hạ cũng không cần phải để ý điển tịch của Bách Hoa tiên tử. Dù sao thì điển tịch cũng là vật chết, làm sao so được với Vương công tử cả một người sống sờ sờ đây. Giải dược người này, cấp cũng thế, không cấp cũng vậy. Cấp liền thì chịu ít đau khổ, không cấp liền thì chịu nhiều đau khổ, đều giống như nhau ngươi khả tự chọn.”
Vương Liên Hoa líu lưỡi nói: “Ta đương nhiên là chọn chịu ít đau khổ.” Hắn cũng không kiên trì, đem dược bình kia chuyển vào trong tay Lâm Kính Hoa.
Lâm Kính Hoa cấp Tiểu Lê uống xong giải dược, Tiểu Lê lại vẫn như cũ trầm mặc không nói. Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi nếu muốn làm người tốt triệt để, tất nhiên nên đem tiểu tình nhân của nàng cùng nhau giải độc, người ta mới bằng lòng nói cho ngươi.”
Lâm Kính Hoa mặc dù cảm giác được bị hắn sai sử rất là tức giận, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, đành phải cấp Từ Thường Tú giải dược. Từ Thường Tú vừa mới ngửa đầu uống xong, Lâm Kính Hoa vốn muốn thu hồi tay, đột nhiên bị hắn ôm trụ lại.
Chỉ lực (lực ngón tay) hùng hồn, vốn là văn nhược thư sinh làm sao sở hữu được. Lâm Kính Hoa tỉnh ngộ ra, đang muốn thoát thủ né tránh, lại bị Từ Thường Tú một phen xiết chặt ở cổ.
Lâm Hồng Liên kinh hô: “Bọn ta rõ ràng đã thử qua, hai người các ngươi đều không có võ công ……”
Vương Liên Hoa cười hì hì nói: “Mới vừa rồi bọn họ đã ăn giam cầm tán của ta, đừng nói là công không phát ra được, mà ngay cả nói cũng đều nói không ra. Chính là các ngươi nhị vị bướng bỉnh cấp cho bọn họ uống giải dược, ta cũng không có biện pháp.”
Từ Thường Tú trầm giọng nói: “Đem con ta trả lại, nếu không ta liền giết chết nữ nhi của ngươi!”
Tiểu Lê cũng thay đổi.
Tuy rằng biểu tình vừa ngoan vừa vội, cư nhiên nhìn qua còn có điểm tươi đẹp khiến người khác động tâm.
Đây làm sao lại là Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê, rõ ràng chính là Đổng Thiếu Anh cùng Tần Tứ Nương.
Nói vậy Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê thật đang ở nơi nào?
Vu Hành Vân cùng Lâm Hồng Liên nhất tề nhìn về phía “Đổng Thiếu Anh” cùng “Tần Tứ Nương” ban đầu. Hai người kia bị che ở sau lưng hai người Thẩm Vương, ngoài tầm tay với.
Vương Liên Hoa không phụ sự mong đợi của bọn người mà cười nói: “Các vị đoán tử điểm thực chuẩn.”
Lâm Hồng Liên vội la lên: “Vu Hành Vân, mau đưa con cho hắn, để hắn thả nữ nhi ta ra!”
Vu Hành Vân cười lạnh nói: “Nữ nhi của người cùng ta có quan hệ gì?”
Lâm Hồng Liên nghe xong lời này, rút kiếm ra, nhắm ngay Vu Hành Vân.
Bầu trời đêm vô nguyệt, chỉ có sắc kiếm như sương.
Vương Liên Hoa cười nhạo nói: “Xem ra tại hạ cũng không cần phải nói cái gì ba đối bốn rồi, nhị vị trước một đối một xem.”
Vu Hành Vân từ trong tay Tạ Dao Hồng bắt lấy cưỡng bảo, lạnh lùng thốt: “Ta đếm tới ba, ta đem đứa nhỏ hoàn trả lại, ngươi buông Lâm cô nương ra.”
Vương Liên Hoa bắt lấy tay Đổng Thiếu Anh nói: “Con ngươi thì chính ngươi tiếp, Lâm Kính Hoa để ta áp đi.”
Đổng Thiếu Anh làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu này.
Chính là hắn đối Vương Liên Hoa còn có điểm rất lo lắng, vì thế liền đem Lâm Kính Hoa giao vào trong tay Thẩm Lãng.
Vương Liên Hoa cũng đã định liệu trước được liền đối Thẩm Lãng nở nụ cười một chút, nói: “Điều kiện cải biến, đứa nhỏ cùng ta có quan hệ gì đâu, đổi thành dạng vật khác khả hảo?”
Con của Đổng Thiếu Anh, nào phải trọng yếu giải dược của hắn.
Hắn đương nhiên cảm thấy được Thẩm Lãng cũng là nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Lãng cũng không như mọi khi lại đối hắn nở nụ cười cự tuyệt.
“Vương công tử, có đồ vật này nọ gì khác đâu, lần tới đi. Vu huynh thỉnh.”
Thẩm Lãng khẩu khí chưa từng giống hôm nay lạnh nhạt như vậy.
Trong nháy mắt nghe phải lời này, Vương Liên Hoa quả thực không thể tin được lổ tai của chính mình.