Cổ xưa có câu, hồng nhan hoạ thủy.
Cổ nhân bất quá là lừa gạt ta.
Lục hết trí nhớ ra đều là “Tiểu Liên thân thể như ngọc nằm khỏa giữa đêm.”, cũng không nhớ rõ đằng trước còn có một câu “Nhất tiếu tương khuynh quốc tiện vong”, rất đáng bị phu tử xuống tay đánh ba mươi trượng. Vu Hành Vân có điểm u oán mà nhớ tới phu tử hơn hai mươi năm trước dạy hắn đọc bộ Hán nhân thư tịch, một tiểu tú tài trẻ tuổi lại còn đẹp. Tuy nói tiểu tú tài là cha hắn vừa thỉnh vừa cướp mà bắt tới, bộ dáng thư sinh tâm vững trước sau như một không chút sợ hãi, nói cho nên Vu Hành Vân liền cảm thấy được hắn thực khả ái thực đặc biệt, liền toan tính đem sách ném lên giường mà niệm.
(Tiểu Liên: này chắc nghĩ bậy tiểu Liên Hoa rồi =]]z) ; (Nhất tiếu tương khuynh quốc tiện vong: một nụ cười làm nghiêng ngã quốc vong)
Chuyện này hạ thủ tương đối dễ dàng, chính là sau khi đắc thủ liền có điểm hỏng bét.
Tiểu tú tài tự sát.
Bản thân hắn cũng không bị gì, nhưng về sau các phu tử cha hắn mời tới đều vừa già lại vừa xấu, thấy bọn họ đừng nói niệm sách, ngay cả cơm đều có phần ăn không vô.
Vậy cho nên mới dẫn đến bi kịch hôm nay.
Trong lòng ngực người nọ sắc như hoa đào hướng hắn hơi mỉm cười, tâm đều muốn say rụng, làm sao còn nghĩ ra được lời dạy bảo của cổ nhân.
Này nghĩ muốn có đôi môi khẽ nhếch của mỹ nhân, từ giữa một cỗ khói trắng phun ra.
Vừa lúc hắn toan tính chuyện thân mật, mới phát hiện ra có quỷ.
Trơ mắt mà nhìn mỹ nhân giãy khỏi cánh tay hắn, nhẹ nhàng dừng ở hơn một trượng, thân hình người kia mau lẹ không giống như lúc hắn truy đuổi mới vừa rồi.
Cư nhiên còn cười hì hì đối hắn nói: “Kỳ thực, ta cảm thấy được võ công của ngươi chung quy so với ta mà nói cao hơn một chút, trừ bỏ khinh công ra.”
Từ phía sau nhìn hắn, vẫn là đẹp như vậy.
Ánh mắt là yêu, đôi môi là nghiệt.
Hợp nhau mới gọi là yêu nghiệt, sở trường là câu hồn người.
Vu Hành Vân nhất thời cảm thấy được trước đây bản thân mình sống làm người quả có điểm uổng phí. Hoàng kim châu báu, đồ cổ hiếm quý, thuần tửu mỹ nhân, những thứ này, ngươi có, ai cũng đều có.
Nhưng lại có một người đẹp như vậy, làm sao còn có người thứ hai.
Nhưng tình thế trước mắt này, thật không để cho hắn tâm viên ý mãn, chỉ phải mạnh cười nói: “Loại độc này cũng muốn giết được người sao?”
Vương Liên Hoa nói: “Đương nhiên không được, nếu tùy tiện hướng ai đó phun một ngụm đã có thể giết chết được họ, ta sớm trong mười năm liền có thể thống nhất giang hồ. Độc này ngay cả giải dược cũng không cần đến, chỉ cần tùy tiện vận công một chút liền bức ra được. Chẳng qua là, hiện tại nếu ngươi cùng với ta đánh, độc khí này ở trên thân ngươi sẽ gây bất lợi, khi đó giết được người hay không, liền khó nói.” Hắn nói nói xong liền đắc ý cười rộ lên, “Lâm nữ hiệp, ngươi cũng không phải dùng kiếm chỉa vào người ta đi, hiện tại dựa vào ngươi là một cái mạng, ngươi và ta cũng không thấy được có thể thắng, mọi người lễ nhượng một chút, đều không có sự gì.”
Lâm Hồng Liên đuổi theo được tới đây nghe xong lời này, tức giận đến môi phát run, nhưng cũng không thể phản bác.
Vu Hành Vân ở một bên nghe lại nở nụ cười: “Thú vị, thú vị. Nếu ra tay đơn giản như thế này, sao có thể thấy được giá trị người của tiểu bảo bối. Lần này không thể cùng Vương công tử hiểu nhau, lần tới gặp lại, cũng có phần hữu ý thú vị.”
Vương Liên Hoa nghe xong câu nói bất tử bất hoạt này, cũng không để tâm, hướng hắn làm cái mặt quỷ nói: “Cứ để lần tới hẳn nói, lúc này cũng là ngươi thua.” Hắn cũng không định sẽ cùng Vu Lâm hai người tranh luận võ mồm, thẳng nhảy lên xe ngựa hướng đi. (bất tử bất hoạt: không sống không chết, không nặng không nhẹ)
Lâm Hồng Liên sợ hắn đối Lâm Kính Hoa gây bất lợi, vội vàng theo sau. Không nghĩ Vương Liên Hoa lúc này làm gì còn tâm tư quản Lâm Kính Hoa, vội vàng đem Tiểu Lê quăng nên xe, nhanh như chớp chạy đi, nháy mắt ngay cả bóng dáng cũng đều nhìn không thấy.
Lưu lại ba người kia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng khí khổ như thế nào, nữa lời cũng không thể nói được.
…
Vương Liên Hoa mặc dù trên miệng đắc ý một phen, trong lòng lại vẫn là lo sợ ba người kia vận công bức độc sau đó đuổi theo đến đây, động tác cũng không dám lưu lại lâu, chỉ có tự mình làm xa phu, đem ngựa đánh đuổi bay nhanh.
Đuổi tới bên người Thẩm Lãng sớm một khắc, liền nhiều phần an toàn hơn. Vu Hành Vân cùng Lâm Hồng Liên đều là cao thủ đứng đầu, lần sau không nên sơ sẩy như vậy. Kỹ xảo phóng túng hiếm thấy có thể cứu được mạng một lần, nên tạ ơn trời đất.
Đến thành Hàng Châu khi sắc trời mới vừa lên, mưa cũng ngừng, cửa thành đã mở.
Vương Liên Hoa y phục bị mưa cùng bùn đất đêm qua vẩy lên biến thành bẩn hôi không chịu nổi, lại là một đêm không ngủ, trong lòng đang có một cỗ lệ khí (khí ác độc), xe ngựa như gió vọt vào trong thành, thủ vệ ngăn đón cũng không chặn kịp.
Vân Thủy khách điếm.
Vương Liên Hoa nhìn đến chiêu bài khách điếm này tựa như nhìn thấy hạt thóc cứu mạng. Vừa mới định phóng ngựa tiến lên, đột nhiên thấy cửa khách điếm có người.
Không biết người nọ là vừa trở về hay là muốn đi ra ngoài, đại khái là vì sắc trời vẫn còn sớm, thân ảnh cùng động tác nhìn qua chung quy cảm thấy được có vài phần ý tứ hàm xúc uể oải lười biếng. Y sam đạm thanh sắc ở trước nắng sớm hừng đông toát lên trông sạch sẽ hết mức, mặc ở trên người y cực kỳ tiêu sái, rất khiến người ghen ghét. (đạm thanh sắc: màu xanh nhạt)
Chính là, khiến người ghen ghét.
Vương Liên Hoa trong lòng một cái tâm tình trời tru đất diệt lập tức nhảy xuống, hướng phía sau người nọ lao thẳng tới, phải đem hắn biến thành so với chính mình còn bẩn chật vật hơn mới cam tâm.
Người nọ đột nhiên xoay lại, đem người phía sau nhanh như hổ đói vồ mồi vững vàng tiếp được, không quan tâm gì mà ôm vào trong lòng ngực.
Mắt thấy dính bùn một chút, y cũng chỉ cười, khiến cho Vương đại công tử thật sự không có tinh thần.
Sau đó lại hỏi: “Như thế nào lại biến thành như vậy, chính là gặp phải cái gì ngoài ý muốn?” Thật giống bà bà.
Vương Liên Hoa không tình nguyện nói: “Đâu chỉ là ngoài ý muốn, bất quá nói đến thì dài……” Hắn đột nhiên giống như nhớ ra cái gì liền nhoẻn miệng cười, lại nói, “Ta trước hướng ngươi giới thiệu thiên hạ đệ nhất nữ hiệp, cho ngươi ngươi mở rộng tầm mắt.”
Thẩm Lãng còn chưa kịp hỏi, Vương Liên Hoa liền tự mình hiến bảo chạy đến bên cạnh xe, vén tấm màn lên, nói: “Tiểu Lê cô nương, Từ công tử, đi ra mau.”
Xuống xe chính là một nam tử trẻ tuổi trang phục thư sinh, còn có một tiểu cô nương nhỏ bé, yếu ớt giống như gió thổi cũng muốn bị cuốn đi. Hai người đều là vết thương chồng chất, mặt mũi bầm dập.
Thẩm Lãng ở trên người bọn họ nhìn qua nhìn lại, cảm thấy được người nào cũng không giống “thiên hạ đệ nhất nữ hiệp”, nhất thời có phần nghĩ không thông.
Nhìn đến Thẩm Lãng ánh mắt hồ nghi, tâm trạng Vương Liên Hoa lúc này mới thư sướng không ít, vậy cho nên hưng trí bừng bừng vấn: “Đã thắng Vương Liên Hoa, lại thắng được Lâm Hồng Liên, ngươi nói nữ tử như vậy, có tính là thiên hạ đệ nhất nữ hiệp hay không?”
Thẩm Lãng nhìn Vương Liên Hoa thuyết giảng, sau nhìn lại tiểu cô nương rất dễ bị gió cuốn đi đầu càng cúi thấp xuống hơn. Nhưng y vẫn là cảm thấy được có điểm không dám tin.
Tiểu cô nương này, nhìn thế nào một chút võ công cũng đều không có.
Vương Liên Hoa càng tỏ ra đắc ý, cười ha ha nói: “Nếu nàng đã thắng Vương Liên Hoa, xem ra một ngày nào đó cũng muốn thắng Thẩm Lãng. Vậy cho nên, Thẩm Lãng Thẩm đại hiệp, ngươi tốt nhất chính là nên chiêu đãi Tiểu Lê cô nương một chút, để mắc công lần sau ngươi rơi vào trong tay nàng lại chịu không nổi.”
Thẩm Lãng nhìn hắn cao hứng như vậy, cũng thấy được thú vị, xem hai người này đều không phải hạng người tà ác, cho nên cũng không hỏi lại gì, chỉ nói: “Từ công tử, Tiểu Lê cô nương, thỉnh đi trước.”
Vào khách điếm, Thẩm Lãng mới nghĩ đến một vấn đề trọng yếu, ánh mắt thuận tiện nhìn về phía Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa cười nói: “Một gian phòng khách là đủ rồi.”
Tiểu Lê mặt đỏ lên, đầu đã muốn nhanh chóng hạ đến ngực. Từ Thường Tú vội la lên: “Không thể, ta cùng với Tiểu Lê ……”
Vương Liên Hoa cắt ngang lời hắn nói: “Từ công tử chính là không chịu cùng một gian phòng với Tiểu Lê cô nương?”
Từ Thường Tú gật đầu như đảo tỏi, nữa lại nghĩ đến một điểm, liếc mắt lén nhìn Tiểu Lê một cái, lại không ngừng vội giải thích: “Không, ý của ta là……”
Vương Liên Hoa cười nói: “Từ công tử, ngươi cũng thấy bọn người vừa rồi hung tàn như vậy, hai người các ngươi lại không có võ công, thập phần nguy hiểm, hảo nên chăm sóc lẫn nhau đi. Nếu ngươi không chịu, vậy thì ngươi cùng với Thẩm huynh một phòng, ta cùng Tiểu Lê cô nương một phòng.”
Cái này đừng nói Từ Thường Tú đầu còn nhanh chóng lắc hơn khi nãy, Tiểu Lê cũng nôn nóng, bi ai đau xót nhìn về phía Thẩm Lãng. Mặc kệ nói như thế nào, nhìn qua Thẩm Lãng cũng đều giống người tốt.
Vương Liên Hoa trong tâm nẩy ra vài phần khí bỡn cợt, nói: “Nếu không ta với ngươi cùng phòng, Thẩm huynh cùng Tiểu Lê cô nương một phòng, cũng được.”
Hắn vừa mới nói ra, Thẩm Lãng liền đứng lên.
(ủa sao kỳ vậy…. đòi ở chung với Tiểu Lê, anh không phản ứng. Mà đòi ở với nam nhân, anh lại phản ứng =]]z)
Không chỉ có đứng lên, còn đem hắn bắt đứng dậy, hướng khiêng lên vai. Khí định thần nhàn mắt hướng thẳng tiểu nhị nói: “Chuẩn bị một gian phòng hảo hạng cấp hai vị này, tốt nhất ở bên cạnh chúng ta.” Sau đó tự mình quay lại nhìn Vương Liên Hoa hướng khiêng lên trên lầu.
Vương Liên Hoa hô to gọi nhỏ: “Thẩm Lãng Thẩm đại hiệp, giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, đây thực là làm quá?” (quang thiên hóa nhật: giữa ban ngày ban mặt) ; (lãng lãng càn khôn: trời đất sáng sủa)
Thẩm Lãng không để ý đến hắn, một cước đá văng cửa phòng ra, mang hắn hướng lên trên giường ném xuống, sau đó đem cửa phòng đóng lại.
Sau đối Vương Liên Hoa mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết, ta đã lâu không làm đại hiệp?”
Giống như vì để chứng minh tính chính xác của những lời này, liền cúi đầu hung hăng hôn hắn.
Vương Liên Hoa vĩnh viễn chỉ có loại thời điểm ở đây mới có thể ngoan.
Thẩm Lãng hôn hảo như vậy, không ngoan chẳng lẽ phải còn cùng chính mình tự kỷ. Vương Liên Hoa cảm thấy được chính mình luôn là người biết thức thời.
Chính là lúc bàn tay Thẩm Lãng tiến vào vạt áo hắn, nhịn không được nói: “Có thể hay không để cho ta tắm rửa trước một cái, ta sớm đã muốn hôi chết đi được.”
Thẩm Lãng nghe xong lời này, nhịn không được vùi đầu ở dưới cổ hắn cười rộ lên.
Nở nụ cười hơn nữa ngày.
Sau đó ôn nhu ở bên môi hắn cắn một cái, nói: “Đương nhiên có thể. Bất quá nếu ngươi không chê, ta kỳ thật cũng không để ý.”
…
Cảnh tượng tiếp theo lúc này, đối Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê mà nói, thật sự là rất khó chịu đựng.
Mới vừa rồi bị lời nới Vương Liên Hoa hăm dọa, lại nghĩ đến ba hung thần ác sát đêm qua, nào dám xuất môn.
Chính là nếu cùng đứng ở trong phòng, cô nam quả nữ chính là không biết làm như thế nào cho phải.
Huống chi, theo cách vách truyền tới thanh âm gì đó, so với xuân phong quả thực giống nhau, thổi trúng tâm người đều phải tô điệu. (tô điệu: xốp mềm rụng xuống)