Đào Hoa

chương 71: phiên ngoại 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người ta nói, nam tài nữ mạo (trai tài gái sắc).

Mỹ mạo (vẻ mặt xinh đẹp) từ trước đến nay đều làm nữ tử lo lắng. Lâm Kính Hoa được khuôn mặt kia, thêm vào khí vận dáng người, quả là thoát thai hoán cốt (thay đổi da thịt), giống như từ đầu đến chân đều là trời sinh đoan trang, nguyên là sắc không mê người, người lại tự mê.

Lâm Kính Hoa tay xoa nhẹ lớp mặt nạ kia, cười đến mềm mại đáng yêu thấu tận xương: “Vương công tử khả khi nào có thể hướng thiếp thân thi vu thuật?”

Vương Liên Hoa nhanh nhẹn cười: “Lâm cô nương nếu nguyện ý, hiện tại cũng có thể.”

Lâm Kính Hoa vốn cười tươi như hoa trong nháy mắt trên mặt lại có phần cứng ngắc, lập tức dừng lại, ngữ khí cũng có vài phần nhẹ nhàng từ tốn: “Khả lại cho thiếp thân thêm mấy ngày đi?”

Vương Liên Hoa giống như không để tâm, cười nói: “Như thế cũng tốt, chính là thỉnh Lâm cô nương mấy ngày nên hảo bảo dưỡng, dễ dàng cho tại hạ thi thuật. Mua bán nên làm sớm mới không sinh thêm chuyện, Lâm cô nương ngươi nói có phải thế không?”

Lâm Kính Hoa nói: “Vương công tử nói phải là phải.”

Vương Liên Hoa ảm đạm cười, đối Thẩm Lãng nói: “Thẩm huynh, ngươi tiễn Lâm cô nương đi, ta còn một số việc, thứ lỗi không tiếp được.”

Vương Liên Hoa thẳng hướng nội thất mà đi, Thẩm Lãng liền mỉm cười hơi khom người đối Lâm Kính Hoa nói: “Lâm cô nương, thỉnh.”

Lâm Kính Hoa không tự giác trộm nhìn mặt y, ánh mắt tựa hồ phải xuyên thấu lớp mặt nạ trên mặt kia.

Thẩm Lãng cảm giác được, lại chính là mỉm cười.

Lâm Kính Hoa nhịn không được nói: “Thẩm công tử có cảm thấy được ta như vậy, lại vì này một lớp mặt nạ này mà chấp mê đến tận đây, thập phần buồn cười phải không?”

Thẩm Lãng ôn hòa nói: “Lâm cô nương quá lo lắng rồi, người trên đời này tất cả đều lại cùng mê sắc. Lâm cô nương thân đã có hòa nhã, thêm một chút nhan sắc nữa, như thế nào lại bị cho là quá phận.”

Lâm Kính Hoa khẽ gật đầu, trong ánh mắt dường như có ý cảm kích.

Đến tới cửa, vừa muốn cáo biệt, rồi lại đột nhiên nói: “Thẩm công tử trên đời này chính là cũng cùng say mê nhan sắc người này?”

Thẩm Lãng nhìn nàng, gương mặt kia cũng đã bị hồng sa che khuất.

Dưới khăn che mặt kia, chính là gương mặt Vương Liên Hoa.

Rõ ràng là tướng mạo thanh dật (nhàn hạ trong suốt) xinh đẹp tuyệt trần, đuôi lông mày khóe mắt tất cả đều mang vẻ phong lưu quyến rũ; rõ ràng là khóe môi mềm mại đa tình, tất cả lại không thể thiếu giọng mỉa mai vẻ mặt sắc bén. Bộ dáng ôn nhu uyển chuyển khi không thể kiềm chế được ái dục y cũng thích nhìn, cũng thích bộ dáng ngồi tựa như nghiêm chỉnh của hắn. Ba phần tiếu mang ba phần lãnh, ba phần ngạo khí không ngờ bên trong còn hòa lẫn một cỗ mị khí, chính là tâm nguyện giống như theo tháng năm lấp đầy khắp núi đồi xanh biếc, mạnh quay đầu, lại thấy một thân cây sớm đã nở đóa hoa đỗ quyên, một điểm hồng giữa vạn bụi rậm, mỹ lệ mâu thuẫn, khiến người kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng). Nếu nói không phải cùng sắc, khả thật cũng quy về cùng sắc; nếu nói tất cả đều là cùng sắc, như vậy lại cũng không hẳn tất cả đều là cùng sắc.

Thẩm Lãng nghĩ nghĩ đến thất thần một lúc lâu sau, mới bị ánh mắt dò xét của Lâm Kính Hoa làm bừng tỉnh, cảm giác hơi xấu hổ, đành phải nở nụ cười một tiếng.

“Tại hạ cũng là tục nhân, tự nhiên cũng sẽ bị sắc làm cho mê mẩn.”

Lâm Kính Hoa nghe xong lời này, cũng không nói gì, chính là nhẹ nhàng cười.

Tiễn bước Lâm Kính Hoa, Thẩm Lãng quay lại giữa nội sảnh, chỉ thấy Vương Liên Hoa ngồi ở chủ vị thượng cười mỉm mỉm, ánh mắt hắn hướng nhìn lên y một cái, miệng nhỏ nhắn chăm chút uống trà, chính là không nói một câu.

Thẩm Lãng thở dài một tiếng: “Vương công tử, khoản làm ăn này của ngươi, không thể không làm?”

Vương Liên Hoa vẫn đang cười nói: “Thẩm đại hiệp, được người phó thác, dốc lòng vì việc người. Ta nếu đã đáp ứng lời, nói cho cùng tự nhiên phải làm. Vương Liên Hoa mặc dù bất tài, điểm tín nhiệm kia nhất định phải có.”

Thẩm Lãng cười khổ nói: “Ngươi nếu thật muốn phải có đao kia, ta đều có biện pháp đoạt về cho ngươi. Việc này liền dừng ở đây, chúng ta sớm rời khỏi đây đi.”

Vương Liên Hoa khóe môi hiện lên một tia giọng mỉa mai, nói: “Thẩm đại hiệp hay là tính đổi nghề làm phi tặc? Này cũng không phải là tác phong hiệp nghĩa của Thẩm đại hiệp đi.”

Thẩm Lãng lập tức nhìn hắn chăm chăm, chậm rãi nói: “Tuy không nói mà làm, nhưng cũng là cứu nàng một cái mạng —— e rằng cũng không phải chỉ có một cái, vậy nên Thẩm mỗ thật không thẹn với lòng.”

Vương Liên Hoa cúi đầu cười nói: “Kỹ xảo bất tài của Vương Liên Hoa, luôn không thể gạt được ánh mắt Thẩm đại hiệp. Sáng nay mới vừa đáp ứng việc này để ta đảm nhận, Thẩm đại hiệp không nhúng tay vào, Thẩm đại hiệp chính là đã quên?”

Thẩm Lãng trầm giọng nói: “Thế nhưng tại hạ cũng có nói qua Vương công tử không được làm quá phận.”

Vương Liên Hoa ngữ điệu không được tốt, Thẩm Lãng sắc mặt nghiêm nghị, hai người ngồi thẳng ở đường thượng, đây chính là lời nói giống với buổi sáng, làm sao còn bóng dáng kiều diễm uyển chuyển kia.

Nguyên lai bên trong sự tĩnh lặng ôn nhu, đã sớm bị sát khí ám phục (u ám bao phủ).

Ngược lại Vương Liên Hoa nhẹ nhàng cười, từ tốn nói: “Lòng người có tham niệm, vốn nếu là trong lòng có thiện ý sẽ không kinh động người khác, cũng không đến nổi chí tử, toàn bộ đều là tùy vào bản thân nàng, tại hạ bất quá chỉ trợ giúp thôi, Thẩm đại hiệp lẽ nào không biết?”

Thẩm Lãng than nhẹ một tiếng, không còn lời nào, đành phải đứng dậy, đến trước mặt Vương Liên Hoa, đưa tay xoa nhẹ đôi gò má như ngọc của hắn.

Cằm khéo léo, không quá nắm chặt, đầu ngón tay đặt vào chỗ khóe môi mỉm cười của hắn.

Vương Liên Hoa một đôi mắt hoa đào, tà tà liếc hắn, sóng mắt nhộn nhạo: Thẩm công tử trên đời này chính là cũng cùng say mê nhan sắc người này?” Mới vừa rồi lời y cùng với Lâm Kính Hoa nói, hắn đều nghe thấy được, còn cố ý học theo ngữ khí mềm mại đáng yêu của Lâm Kính Hoa kia cười nhạo y.

Thẩm Lãng nhìn bộ dáng bỡn cợt này của hắn, thế nhưng cũng không có chút hoang mang mà nhẹ nâng cằm hắn, cố ý trêu đùa: “Không biết Vương mỹ nhân đối Thẩm mỗ có coi trọng thêm không, khả tại hạ cũng bởi vì ba phần sắc này cùng —— ái —” Lời khinh bạc (cợt nhả) còn chưa nói xong, Thẩm Lãng liền mau lui bước ôm bàn tay lại. (Đáng đời chưa =]]z dám Vương mỹ nhân này =)) )

Lại nhíu mày cười khổ: “Ngươi lúc nói chuyện răng nanh lợi khẩu (khéo nói), thế nhưng lúc cắn người lại cũng thế.” Nguyên lai Vương Liên Hoa thừa dịp y tập trung nói chuyện, cắn một ngụm trên bàn tay dùng nâng gò má hắn, cắn đã nhanh mà còn hung ác, cắn xong rồi đắc ý cười.

“Ngươi xem ba phần sắc này cùng ai, chờ xem thủ đoạn Vương công tử ta, so với anh tuấn của ngươi lại khách khí gấp trăm lần.”

Lại nói Lâm Kính Hoa rời khỏi Thủy Nguyệt các, qua một cái trạch đạo (đường nhỏ hẹp), dọc theo ven hồ chậm rãi đi. Chỉ nghe thoáng có người gọi: “Cô nương đi đâu?”

Lâm Kính Hoa nghe xong thanh âm kia, quay đầu lại xem, nguyên lai là một thuyền nương gọi to nàng, thấy nàng quay đầu lại, nhân tiện nói: “Cô nương có muốn ngồi thuyền không?”

Lâm Kính Hoa cười nói: “Hảo được, chở ta đến Thanh Tam môn đi.”

Thanh y thuyền nương chậm rãi chèo tiểu thuyền lại gần bờ, cười nói: “Cô nương xuống đây cẩn thận chút.”

Lâm Kính Hoa cũng không đợi thuyền nương kia nâng đỡ, một cước vững vàng mà dẫm lên trên đầu thuyền kia, tiểu thuyền thế nhưng cũng không có chút chao đảo. Đợi Lâm Kính Hoa ngồi xuống, thuyền nương liền chậm rãi chèo đi ra xa bờ.

Thuyền đi ra tới giữa hồ, Lâm Kính Hoa giống như là thuận tiện đem cái khăn che mặt dời đi.

Tiểu thuyền kia nguyên bản là cực vững vàng, lúc này đột nhiên chấn chấn động.

Thanh y thuyền nương sắc mặt đại biến, thẳng nhìn chằm chằm mặt Lâm Kính Hoa, sắc mặt chính mình cũng từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển xanh, nguyên bản trên mặt vẫn là hé ra có chút bình thản, thế nhưng lúc này lại tràn đầy vẻ oán độc.

Lâm Kính Hoa thản nhiên mà cười nói: “Rất giống sao? Nương. (cách gọi mẹ trong cổ trang)” Nguyên lai trung niên thuyền nương diện mạo xấu xí này, chính là Giang Nam nhất đại nữ hiệp năm xưa, danh xưng Lâm Hồng Liên.

Lâm Hồng Liên giống như có chút thất vọng mà lắc đầu nói: “Giống nhưng thật ra cũng chỉ có vài phần, chính là so với Vương Vân Mộng, còn kém xa.”

Lâm kính hoa nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Nếu nương sở liệu không tồi, đây thật cũng có thể là gương mặt của Vương Liên Hoa. Vương Liên Hoa vốn là nam tử, sinh ra dù có xinh đẹp cũng không thể đem so sánh vùng Vân Mộng tiên tử đi.”

Nàng nói được lời tứ bình bát ổn này, Lâm Hồng Liên nghe xong lại đột nhiên nổi giận đứng lên: “Nam tử, nam tử thì như thế nào? Dù chỉ có bảy phần của Vương Vân Mộng, cũng đủ khiến cho võ lâm đệ nhất nhân Thẩm Lãng vì hắn thần hồn điên đảo, phao thê khí tử (bỏ vợ bỏ con =]]z). Hai người này thật không biết xấu hổ, rối loạn cương thường (tam cương ngũ thường), cũng không sợ gặp thiên khiển (bị trời trách phạt)…” Trong lời nói còn muốn lên án mạnh mẽ hơn nữa, lại nén nhịn xuống, xoay mặt hướng về phía Lâm Kính Hoa nói: “Kính Hoa, ngươi nhận mặt nạ này, khả Vương Liên Hoa kia có nói gì không?”

Lâm Kính Hoa nhíu mi nói: “Vương Liên Hoa này cũng thật kỳ quái, lần trước tìm đến, hắn còn cố ý nói phải làm khuôn mẫu trước, nương nói người này chính là tham bảo vật kia, thế nhưng lại không chịu lấy mặt đến đổi, cố tình kéo dài. Hôm nay lại đi thúc giục nữ nhi, nói phải nhanh chóng làm, khiến cho nữ nhi hoài nghi không biết đến tột cùng đây có phải là mặt của Vương Liên Hoa. Nếu là người bình thường, làm sao tán thành việc vì một kiện bảo vật, mà ngay cả gương mặt chính mình cũng đem đi bán người khác.”

Lâm Hồng Liên hai hàng lông mày khêu lại, đột nhiên cười nói: “Ngươi đêm đó tiến đến rình, chẳng lẽ một chút cũng không có nhìn đến?”

Lâm Kính Hoa phút chốc đỏ mặt nói: “Nữ nhi không phải nói với nương, đợi hai người sau khi hoàn sự, nữ nhân cố ý động chút tiếng vang, hảo gọi bọn hắn ra ngoài, xem trộm chút diện mạo thật —— Khi đó tất cả chắc cũng không đến mức còn dụng mặt nạ đi. Nhưng ra ngoài cũng chỉ có Thẩm Lãng, không hề nhìn thấy Vương Liên Hoa. Nữ nhân nhiều năm trước, cũng may mắn gặp qua Thẩm phu nhân Chu Thất Thất, cũng chắc không sánh đôi với gương mặt kém cỏi này, quả là đáng ngờ. Chỉ sợ đây đều không phải là diện mạo thật của Vương Liên Hoa. Bất quá là trùng hợp khi có vài phần tương tự Vân Mộng tiên tử.”

Lâm Hồng Liên trầm ngâm nói: “Một khi đã như vậy, vi nương sợ e là phải đi tìm hiểu một phen.”

Lâm Kính Hoa khẽ thở dài một tiếng, nói: “Kỳ thật mặc kệ đây có phải là gương mặt Vương Liên Hoa hay không, nữ nhi đều đã cảm thấy mỹ mãn.”

Lâm Hồng Liên cả giận nói: “Ta cũng thật sự là hết biết ngươi. Khổng Cầm kia chết đã nhiều năm, làm gì lại chấp nhất như vậy?”

Lâm Kính Hoa cười khổ nói: “Thật mọi chuyện cũng không phải vì Khổng Cầm. Nữ nhi chưa từng thấy qua Vân Mộng tiên tử, không biết như thế nào là xinh đẹp. Chính là sau nhận được tranh này, ngày ngày đều xem, hàng đêm đều xem, luôn mong muốn chính mình thành nữ tử trong tranh này, tình nguyện làm nàng. Năm rộng tháng dài, ngược lại là vì có chút bận tâm với Khổng Cầm, càng đối nữ tử trong tranh này thêm phần trầm mê.”

Nàng tưởng nhớ đến thời thanh xuân niên thiếu, miệng chua xót nói không nên lời, “Nếu đây thực rõ không phải là bộ dáng của Vương Liên Hoa, thỉnh mẫu thân khoan thứ, nữ nhi con tình nguyện phải làm được gương mặt này. Nữ nhi càng không rõ, vi nương vì cái gì nhất định phải buộc nữ nhi hoán đổi thành gương mặt Vương Liên Hoa?”

Lâm Hồng Liên trường tiếu nói: “Năm đó Vương Vân Mộng tự cao xinh đẹp, khiến cho người ngày đó ta quý, Hồ Kiếm Quang Phó Thanh Bình, cũng vũ nhục ta, hận này đến nay khó tiêu. Buồn cười Vương Vân Mộng một đời kiêu ngạo, rốt cục lại bị một nam tử cự tuyệt, ngươi biết đó là ai?”

Lâm Kính Hoa chần chờ nói: “Chẳng lẽ là……”

Lâm Hồng Liên cười nói: “Không tồi, đó chính là Thẩm Lãng. Thẩm Lãng khi đó lỗi lạc vô cùng, nhưng lại cự tuyệt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Không ngờ cuối cùng vẫn là rơi vào chi tử của Vương Vân Mộng, này thật đúng là một cái câu nhân chân truyền, trò giỏi hơn thầy liền đánh bại được thầy. Ngươi nếu được gương mặt của Vương Liên Hoa, chính là thiên hạ đệ nhất, vì đánh bại được Vương Vân Mộng, nương liền đi hủy dung mạo hắn, chẳng lẽ đây không phải đối với Vương Vân Mộng là tuyệt hảo châm chọc? Về phần Thẩm Lãng, thành phụ tâm bội tín chi đồ, liền khiến hắn không mặt mũi nào đối diện với thiên hạ!”

( ý nói đệ tử phụ lòng bội tín với thầy =.=”)

Lâm Kính Hoa nhìn thấy gương mặt mẫu thân âm ngoan, đột nhiên mà nhớ đến Tiểu Ngũ có cùng nàng nhắc tới vẻ mặt Vương Liên Hoa, khiến người rõ ràng nghiêm nghị.

Hài tử kia tươi cười cổ quái: “Gặp được Vương Liên Hoa, ngươi liền cách người trong tranh này cũng không xa.”

Lúc ấy nàng cho rằng hắn đang nói gặp được Vương Liên Hoa nàng liền có thể trở thành nữ tử trong tranh này, vẫn không để ý lắm. Hiện giờ nghĩ đến, có lẽ là đang nói Vương Liên Hoa chính là người trong tranh này, Khổng Cầm tuấn tú lạnh lùng vậy thế nhưng lại thật sự yêu nam tử này.

Tưởng tượng đến điểm này, trong lòng đột nhiên liền có một loại phẫn nộ, gần như sát ý.

Mặc kệ Vương Liên Hoa đến tột cùng là bộ dáng ra sao, bọn ta phải làm người trong tranh này, chỉ mỗi nàng mới có thể làm người trong tranh này.

Lâm Hồng Liên nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi hơi vặn vẹo, đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, thầm nghĩ e rằng vẻ mặt nữ nhi chính mình cũng là vô nhị, nàng cũng biết bộ dáng chính mình hiện tại ngoan độc so với ngày xưa chỉ có càng xấu.

Chính là gương mặt nữ nhi hiện giờ đẹp như vậy, lại đồng dạng với sắc ở trên mặt hắn, bất quá lại là một loại mỹ nhân phong tình khác đi.

Bốn phía thực tĩnh lặng, chỉ có thanh âm chèo thuyền cùng với nước. Vừa đưa mắt nhìn, dần dần lộ ra từ bích thủy (nước xanh), ở rất xa mặt bờ là một mảnh liễu lục hoa hồng, thuyền giống như hành giữa bức tranh.

Như hoa mỹ quyến, lại như nước năm xưa.

Truyện Chữ Hay