Edit: Heo con
Dập điện thoại, Đào Hoa Yêu Yêu cười không nổi, cô nhíu mày nhìn Mike, mắt như có lửa hừng hực:
– Con mẹ nói, là kẻ khốn kiếp nào cố ý gây chuyện.
Vừa nãy, Mike nghiêm túc nói với cô, công ty nhận tổ chức triển lãm trang sức cô dâu, ngày mai sẽ tiến hành, công ty trang sức đặt trước đến bây giờ lại hủy bỏ hợp đồng.
Đây là cố ý phá hoại.
– Lâm Kỳ đâu?
Đào Hoa Yêu Yêu nhớ ra đã mấy ngày nay chưa nhìn thấy Lâm Kỳ. Anh ta là người phụ trách triển lãm lần này.
– Không liên lạc được à
Sắc mặt Mike càng khó coi:
– Cũng sắp khai mạc, tôi nghĩ anh ta ở Thiên Đô để chuẩn bị.
Bởi vì tính chất công việc, hầu hết người tổ chức triển lãm ở công ty đều không phải làm việc đúng giờ theo quy định cứng nhắc như bình thường. Công ty thỏa trí sáng tạo cũng không ngoại lệ. Huống chi, bình thường, càng gần tới ngày khai mạc, người phụ trách đều ở hiện trường chuẩn bị nên không đến công ty. Vì thế cũng chẳng ai để ý tới việc anh ta mất tích.
Đào Hoa Yêu Yêu cảnh giác nói:
– Trước khi Lâm Kỳ đến công ty chúng ta thì là người của công ty nào?
– Công ty Tiên phong tưởng tượng
Chính là công ty đối thủ cạnh tranh của công ty cô. Đột nhiên, Bàng Hải Âm và Hạ Phong Hồng – chủ quản bộ phân nhân sự xông vào nói:
– Mike, Yêu Yêu, tôi tra ra được Lâm Kỳ là em trai họ xa của bạn gái của giám đốc công ty Tiên Phong tưởng tượng.
Đồng thời, Hạ Phong Hồng giơ điện thoại lên:
– Lâm Kỳ vừa nhắn tin đến ý muốn từ chức, sau đó không liên lạc được với anh ta. Tôi đã gọi lại nhưng số điện thoại nhà của anh ta cũng bị cắt rồi.
Nghe vậy, hai người nhìn nhau, chung một suy nghĩ: – bị chơi khăm!
– Trước cứ mặc kệ mấy cái này đi, chúng ta đi giải quyết vấn đề đã, giờ triển lãm trang sức ngày cưới làm sao bây giờ?
Đào Hoa Yêu Yêu vỗ vỗ Mike đang bị đả kích, lúc trước là tự anh phỏng vấn Lâm Kỳ vào công ty, giữa người đến xin tuyển, liếc mắt một cái Mike đã thích người trẻ tuổi này, cảm thấy đó là mầm non tốt, Mike đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để đào tạo anh ta.
– Tôi không sao, trước tiên giải quyết công việc quan trọng hơn
Mike bình tĩnh nói:
– Lập tức đến phòng họp họp.
Sau phút họp nội bộ ngắn, người của công ty Thỏa trí sáng tạo chia làm hai đường giải quyết công việc. Một nhóm sẽ liên lạc các công ty trang sức, tìm kiếm nhà phân phối thay thế. phút sau, nhóm đi liên hệ với các công ty trang sức báo lại không ai có thể cung cấp trang sức phù hợp yêu cầu. Sau đó, thư kí lại báo:
– Mike, bên phía tổ chức triển lãm gọi điện báo hôm nay phải đến đó tổng duyệt, người mẫu đã có mặt đầy đủ.
Mike gọi đến văn phòng Đào Hoa Yêu Yêu:
– Yêu Yêu, tôi sẽ tiếp tục liên hệ với các cửa hàng trang sức, bên chỗ tổ chức kia hình như bắt đầu lộn xộn, cô đưa người đến đó chỉ huy đi
– Okie. Không thành vấn đề.
Dập máy rồi, Đào Hoa Yêu Yêu với vội áo khoác và túi xách rồi lao ra văn phòng.
Vừa đến cửa, Đào Hoa Yêu Yêu đã đụng ngay phải một vòng ôm gầy yếu, cô định giãy ra nhưng không ngờ đối phương còn ôm chặt hơn, cô tức giận quát:
– Cút ngay, chó ngoan đừng để nói…
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy đối phương Đào Hoa Yêu Yêu há hốc mồm, người đàn ông trước mặt mặc quần âu xám, áo sơ mi trắng, tuy đầu thu đã phải mặc áo gió, khuôn mặt thon dài tuy mệt mỏi nhưng vẫn rất tuấn tú, tao nhã…
– Sở Phi?!
– Đúng thế, theo địa chỉ tôi nói, lập tức mang tới, phiền cô rồi Trần thư kí
Dập máy rồi, Sở Phi ngẩng đầu, nói ngắn gọn:
– Không có vấn đề gì nữa rồi, hai giờ trước khi triển lãm ngày mai diễn ra, trang sức sẽ được đưa đến, các nhà thiết kế của Phong Hoa sẽ mang tới hội trường, nhưng vẫn cần phía em giải thích cụ thể yêu cầu.
– Cảm ơn anh, Sở tiên sinh. Mike cảm kích nắm tay Sở Phi.
Buổi chiều, Sở Phi nghe nói triển lãm trang sức cô dâu của công ty Thỏa trí sáng tạo xảy ra vấn đề nên lập tức gọi tới nói Phong Hoa có thể cung cấp trang sức triển lãm. Sự tình đột ngột thay đổi, vốn đang quẫn bách giờ thậm chí còn được công ty trang sức Phong Hoa nổi tiếng cung cấp trang sức cô dâu khiến buổi triển lãm thậm chí còn tăng sức hút hơn.
Sở Phi thản nhiên nói:
– Mike tiên sinh khách khí rồi, đây cũng coi như là tuyên truyền cho trang sức của Phong Hoa, huống chi các anh còn phụ trách việc quảng bá cho Phong Hoa, chúng tôi đương nhiên có thể tạo cơ hội cho bên các anh.
Mike còn định nói gì nữa thì di động Sở Phi lại đổ chuông
– Xin lỗi, tôi nghe điện thoại
Sở Phi thản nhiên gật đầu, đi đến bên cửa sổ.
Thừa dịp Sở Phi nghe điện thoai, Mike đến bên Đào Hoa Yêu Yêu cười. Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, Mike lại bắt đầu nổi cơn tò mò mãn tính.
– Ha ha? Tôi cũng không biết gì
Đào Hoa Yêu Yêu lườm anh một cái, vừa nhìn đã biết bệnh cũ của Mile lại tái phát
– Anh ta rất lo lắng cho cô. Mike đẩy cô
Khi nãy, Sở Phi đột nhiên chạy đến Thỏa Trí sáng tạo, trước mắt bao người ôm lấy Đào Hoa Yêu Yêu, chỉ nói một câu: “May mà em không sao”
Đào Hoa Yêu Yêu cười có lệ:
– Hâm mộ chưa
– Anh hùng cứu mỹ nhân. Bàng Hải Âm không biết đến bên cô từ bao giờ, đột nhiên phun ra câu này.
– Đúng thế, đúng thế.
Tài vụ Đinh Nhu và Lily cũng chạy đến phụ họa
– Cái gì? Lâm Kỳ bỏ đi rồi?
Đinh Nhu nghe xong cũng bắt chước Sở Phi nhíu mày
– Con mẹ nó, Vương bát đản đó dám bắt cá hai tay, về sau đừng để tôi gặp anh ta
Lily học lại bộ dáng hung tợn của Đào Hoa Yêu Yêu lúc đó.
– Giờ thế nào rồi?
Đinh Nhu tiếp tục bắt chước bộ dáng Sở Phi bình tĩnh kéo Đào Hoa Yêu Yêu quay về đề tài chính, không nhịn được ghen tỵ nói với Đào Hoa Yêu Yêu:
– Phong độ, như thế mới gọi là phong độ, ai như cô, cả ngày lúc nào cũng chỉ chờ nổi cơn tam bành
– Tình huống bất ngờ, thời gian rất gấp, căn bản không tìm được chỗ cung cấp trang sức. Mike che miệng ho khan, tỏ vẻ lo lắng, nghiêm trang đóng vai bản thân mình lúc đó.
– Nếu các anh không ngại, Phong Hoa sẽ đồng ý cung cấp trang sức nhưng người mẫu, trang phục phải do các nhà thiết kế của Phong Hoa chuẩn bị
Đinh Nhu hạ giọng, bắt chước giọng điệu nhẹ nhàng khi nói chuyện của Sở Phi
Sau đó, mấy kẻ tò mò đó nhìn nhau rồi đồng thanh thét lớn
– Quá đẹp trai
Sau đó lại nhìn sang phía Sở Phi đang nghe điện thoại bên cửa sổ, ánh mắt mơ mơ màng màng. Đào Hoa Yêu Yêu trừng mắt nhìn bọn họ:
– Công ty của chúng ta miễn phí triển lãm cho bọn họ
– Ha ha, cậu cho rằng công ty Phong Hoa cần chỗ triển lãm bé tí đó sao
Lily khinh thường lườm Đào Hoa Yêu Yêu
– Quá phô trương a…Đào Hoa Yêu Yêu hoài nghi nhìn các cô.
– Cậu có biết một quý người ta thu lợi nhuận là bao nhiêu không? Một người chuyên về mảng triển lãm trang sức nói
– Đó là con số không nhỏ đâu
– Khoa trương thế? Đào Hoa Yêu Yêu căn bản không tin.
– Cái đó gọi là thực lực. Thư khí của Mike lườm Đào Hoa Yêu Yêu: – đồ trang sức của Phong Hoa thiết kế không chỉ làm mưa làm gió ở thị trường châu Á mà còn chiếm thị phần ở Âu Mỹ đó.
– Đúng thế, đúng thế. Đình Nhu chen ngang: – đặc biệt mấy năm gần đây, Trung Quốc nổi lên, những thiết kế của Phong Hoa như một làn sóng mới dâng cao trong giới sành trang sức trên thế giới đó.
– Cũng chẳng phải chỉ có thể, những đồ trang sức kinh điển của Phong Hoa đều là đồ có số lượng tiêu thụ hạn chế, có tiền chưa chắc đã mua được… Lily tiếp
– Ai, vợ tôi năm trước thích vòng cổ “Hồng nhan” của Phong Hoa mà không mua được, kiếm chuyện gây lộn với tôi đến nửa tháng. Mike thở dài, nhớ lại nửa tháng sống kiếp sống độc thân đó.
– Đúng thế, mà không biết quý này Phong Hoa sẽ đưa ra mặt hàng gì, thật sự rất chờ mong đó
Thì thầm, thì thầm…
Nói đến trang sức, đám phụ nữ này đều bẩy mồm tám miệng, ngay cả Mike cũng cố gắng chen miệng, chỉ riêng Đào Hoa Yêu Yêu há hốc mồm đứng đó. Lúc nghe đến Bàng Hải Âm nói cô mất vạn mua một cái vòng cổ thì hoảng hốt nói:
– Đắt thế? Thà để tiền tiêu còn hơn
Tất cả im lặng, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm Đào Hoa Yêu Yêu.
– Ơ!
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn đồng nghiệp lập tức giải tán đi, sờ sờ mũi – nói hớ rồi
– Bọn họ làm sao thế.
Giọng nói thản nhiên vang lên phía sau cô.
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, nhìn thấy Sở Phi không biết đi tới từ bao giờ thì hỏi:
– Nói chuyện xong rồi
– Ừ. Sở Phi thản nhiên đáp
Đào Hoa Yêu Yêu thấy anh không nhiều lời, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu như biển khiến tai cô nóng bừng, mất tự nhiên ho khan nói:
– Cảm ơn anh… giúp bọn em.
Vừa rồi cô đã biết được danh tiếng của công ty Phong Hoa
– Em vui là được rồi
Anh thản nhiên nói, nhìn rõ sự ngượng ngùng của cô, sự đau đớn khi đến đây dường như chẳng còn lại gì.
Người đàn ông thoạt nhìn trông mất tự nhiên, cảm giác không bao giờ nói những lời lẽ ướt át mà sao khi nói ra lời này lại cảm giác chân thật, tự nhiên đến lạ? Mặt Đào Hoa Yêu Yêu lập tức đỏ bừng lên, mồm mép vốn nhanh nhảu giờ không tài nào hoạt động. Cô lúng ta lúng túng nói:
– Em rất vui…
Sở Phi nhìn cô, ánh mắt càng dịu dàng.
Đằng sau, Mike đi tới:
– Sở tiên sinh, nhóm thiết kế đầu tiên đã đưa đến hội trường, cảm ơn anh
– Đừng khách sáo
– Sở tiên sinh không khỏe?
Mike nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Phi, quan tâm hỏi. Lúc này Đào Hoa Yêu Yêu mới để ý sắc mặt anh, không nhịn được lo lắng hỏi:
– Anh… có muốn ngồi xuống trước không?
Anh lắc đầu, biết rõ bản thân, nếu ngồi xuống chỉ sợ không đứng lên nổi nên đáp
– Không cần…
Nói xong, trong lòng bỗng nhiên đau xót, trước mắt hoa lên
– Sở Phi?! Đào Hoa Yêu Yêu hoảng hốt gọi, đỡ lấy anh
– Anh … không sao.
Anh tựa vào vai cô, tim đập nhanh, sợ cô lo lắng nên miễn cưỡng nói khẽ như vậy nhưng sắc mặt trắng bệch vô cùng đáng sợ. Đào Hoa Yêu Yêu nắm tay Sở Phi, cảm giác những ngón tay gầy guộc, mũi cay cay
– Đồ ngốc…
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay Sở Phi.
Sở Phi mở mắt, khẽ lau đi giọt nước mắt của cô, cười nhẹ:
– Dịu dàng hơn đi.
Đào Hoa Yêu Yêu phì cười mắng:
– Đồ hâm
Nói rồi nước mắt bắt đầu như suối chảy…