“ Dạ thưa các công tử, xin trả tiền thuốc ạ!!!” Ông chủ cười nói.
“ Sao?” Cả đám nhìn nhau, nước mắt muốn tuôn ra khi nghe ông chủ nói số tiền thuốc cao ngất ngưỡng, tất cả mấy trăm vạn lượng bạc.
Một tên hung hăng nói: “ Tống Sở Điệp, ngươi chờ đó..Bổn công tử sẽ không tha cho hai huynh đệ của các người..Ui da..Răng của ta..A..Rụng thêm một cái nữa rồi..” Hắn nhìn cái răng trong tay, nhăn mặt.
Mấy người đến xem bệnh sợ xanh mặt, họ nghĩ thầm: Chắc là do vị công tử kia đánh họ, trong họ thê thảm quá!!!
“ Ông chủ..mau lấy thuốc cho bọn ta..Mau lên..Ây da..Mặt của ta.”
“ Con mắt ta đau quá...Mặt ta xấu xí rồi..Dung nhan bị huỷ rồi..Mau lấy thuốc..”
“ Tay ta gãy rồi..A..đau quá..Mau trị thương cho ta..”
“...” Một đám ôm vết thương la lên, đòi mua thuốc trị thương.
Ông chủ tiệm thuốc mừng như điên, khi không có một đống khách sang trọng tới mua thuốc và chữa vết thương, nhất là vị Tống Sở Điệp!!! Đúng là khách quý a!!!Trên xe ngựa, đang chạy lắc lư tiến thẳng về phủ Thái Uý. Hồ Điệp coi bàn tay của mình bầm đen, bầm tím mặt nhăn nhó: “ Mấy tên đó, người của chúng làm bằng sắt sao? Đau..đau quá..a..” Đột ngột bị một bàn tay to nắm lấy.
“ Tỷ đau dữ lắm sao?” Trác Bình cảm thấy áy náy vô cùng, khi thấy bàn tay ngọc ngà của nàng bị bầm dập.
Hồ Điệp đầu tựa vào xe nhắm mắt lại: “ Cái này là do ai gây ra? Tại ai, mà tay ta ra nông nỗi như thế này chứ?” Tên này vẫn còn là trẻ con. tuổi, mà não lại kém nếp nhăn quá!
Trác Bình nắm bàn tay nàng, cúi đầu nói: “ Xin..” Hắn định xin lỗi nàng, nhưng nàng đột ngột cười to lên.
“ Ha ha..Đồ ngốc..Tỷ chọc đệ thôi!!!” Nàng rút tay ra, lật qua lật lại: “ Cái này, đáng là gì? Về bôi thuốc vài ngày là khỏi thôi. Đệ không cần xin lỗi đâu.” Miệng cười cười nhìn hắn. Đây là lần đầu nàng đánh nhau, mà để tay bị bầm như thế này. Chứng tỏ, mấy tên kia sẽ nằm ở nhà hơi dài để tịnh dưỡng!
Diệu Hinh cười nói: “ Tiểu thư thật giỏi! Đánh người, mà còn lấy được tiền. Mang cả thuốc về nữa chứ. Tiểu thư, quá giỏi..” Nàng ta rối rít khen tiểu thư nhà mình.
“ Tiểu nha đầu, muội đang nịnh ta sao? Ha ha..” Nha đầu này dễ thương quá!
“ Không có, Diệu Hinh nói thật!”
“ Tỷ..Lần sau, tỷ đừng đánh nhau nữa.” Trác Bình vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, hắn bỗng ra dáng một nam nhân chững chạc lạ thường.
“ Ừm..Người không hại ta, ta không hại người.” Hắn làm gì, mà nói hùng hồn vậy? Bộ dạng gì vậy chứ? Tiểu tử này, thật là..
Bỗng nhớ tới chuyện gì đó, nhíu mày nhìn Vân Nhi: “ Thất công..Hờ..Khi nào nàng ta tới tìm, rồi tính. Ha ha..” Nàng còn một trận tỉ thí võ nữa. Tay nàng chưa khỏi, mà tiếp tục đánh chắc đem hầm ăn luôn quá! Ngày mai, coi chừng nó thành tay gấu cũng nên..Haiz..
Vân Nhi lo lắng: “ Hay là..” Nàng ta định kêu Hồ Điệp không nên tỉ thí, luận võ với công chúa nữa thì tốt hơn, nhưng bị ai đó lườm một cái giá lạnh, đành im lặng.
Trác Bình nghi hoặc hỏi: “ Có chuyện gì vậy tỷ?” Hắn nghe Hồ Điệp định nói gì, nhưng rồi im không nói, làm hắn lo lắng vô cùng. Cái gì mà, nàng ta tới tìm, rồi tính? Có chuyện gì sao?
Diệu Hinh cũng vậy, nàng ta lo không kém gì: “ Tiểu thư, người có chuyện gì khó giải quyết sao?”
“ Không có gì hết. Chỉ có một người bạn..Haiz..Không biết khi nào tới tìm !?” Nàng nhắm mắt, nói: “ Ta hôm nay, sẽ..Đích thân xuống bếp làm vài món. Ăn bữa cơm đoàn tụ.” Không biết tay như thế này, có cầm nổi dụng cụ nấu không đây?
“ Hả?” Ba người đầy ngạc nhiên.
“ Đừng hả. Có gì đâu, mà ngạc nhiên. Bình thường.” Mặc dù, là tiểu thư. Nhưng nàng lại thích ăn mì phở, nên trốn ba mẹ ra học nấu món đó. Nhưng sư phụ dạy nấu ăn đã nấu rất nhiều món cho nàng ăn thử, nàng cảm thấy món nào ngon nhất, hợp khẩu vị sẽ học thêm. Món mì phở là sở trường của nàng, vô cùng ngon. Nàng đã nấu thử cho anh trai và anh họ nàng ăn, họ đều khen là rất ngon. Nhưng hai người, chỉ được ăn có một lần đó. Lần sau hai người họ kêu nàng nấu cho ăn nữa, nhưng nàng không nấu.
Haiz..Không biết hai người thế nào rồi? Có khi nào, quên mất đứa em này rồi không? Ta đi, hai người vui lắm có phải không? Không còn ai quấy rầy nữa rồi! Tha hồ, mà đi chơi..Hừm!!! Hay là, chạy đông chạy tây tìm ta? Haiz..Ba mẹ, sao rồi? Có khoẻ không? Hai người đừng lo, con ở đây sống cũng tốt! Nhưng, không biết khi nào, con mới về gặp ba mẹ được? Có lẽ, sẽ rất nhanh!!! Nhưng, cũng có thể..Con sẽ không quay về được nữa..Phải ở lại đây..Cả đời cũng nên!!!
Nếu thật sự, không quay về được! Mình nên đi đâu đây? Đâu thể ở nhà Thái Uý mãi! Càng không thể quấy rầy tên băng đó mãi, nếu không tìm được viên ngọc..hắn và mình chỉ nợ nhau chữ ÂN..Phải tìm cách trả nhanh, rồi rút..Hưm..Bốn phương là nhà, chẳng lẽ không có chỗ để mình đi? Du ngoạn thì sao? Một ý tưởng không tòi! Haiz..Nếu trong vòng mấy tháng không tìm được, thì..Bắt đầu, chuyến chu du thiên hạ..
Vân Nhi nhìn Hồ Điệp đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đôi mày liễu lại hơi nhíu lại làm nàng ta hơi lo lắng: Tiểu thư, cuối cùng người đang nghĩ gì? Tại sao, mình có cảm giác tiểu thư đang lo lắng chuyện gì, mà không phải chuyện tỉ thí???
Trác Bình và Diệu Hinh cũng đang quan sát nàng, họ cũng đang suy nghĩ lại lời nàng nói khi nãy: Bạn tới tìm? Có thật vậy không? Hay là người khác???
Sau khi về đến phủ, ai nấy đều sửng sốt khi thấy cả một xe thuốc lớn. Toàn bộ, đều là thuốc quý. Tam công tử bị thương, họ cũng không dám hỏi gì. Mắt ai cũng mở to, há họng khi nghe tiểu thư đòi xuống bếp nấu cơm..
Nhà bếp phủ Thái Uý..
Khu nhà bếp này rất rộng, bên trong có đầy đủ các loại hoa quả, rau cải,v,v,v Các loại gia vị, gà cũng có, thịt lợn, cá,v.v.v Có đầy đủ dụng cụ nấu ăn..