Đào Hoa Mãn Lâu

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khúc Linh Phong sau khi hôn lễ kết thúc, liền không ngừng uống rượu, ngay cả Trần Huyền Phong, Mai Siêu Phong cùng Lục Thừa Phong cả đám người đi khuyên hắn, cũng bị lôi vào uống mấy chén.

Nguyệt Ảnh yên lặng ngồi đằng xa nhìn hắn, nhìn hắn không ngừng uống rượu, vừa uống, vừa nhỏ giọng nỉ non gọi tên mình, trong lòng thực khổ sở. Những người khác thấy vậy cũng thức thời nhanh chóng rời đi. Tửu lượng Linh Phong không thể so với Nguyệt Ảnh, uống như hắn, người bình thường đã sớm gục.

“Linh Phong……” Nguyệt Ảnh ở bên cạnh cúi đầu gọi. Những lời sư phụ hôm nay nói, cũng làm khúc mắc trong lòng được giải quyết chút ít, trong lòng thầm hạ quyết tâm, cùng Linh Phong nói chuyện, nhưng nhìn hắn như vậy, sao mà nói được?

Khúc Linh Phong yên lặng trợn tròn mắt, nhìn thấy Nguyệt Ảnh đang đứng đó lo lắng nhìn mình, bỗng nhiên ha hả cười rộ lên, trong miệng thì thào gọi: “Ảnh nhi, Ảnh nhi……”

Nguyệt Ảnh nghe vậy trở nên lo lắng, kéo Khúc Linh Phong dậy. Khúc Linh Phong cũng thuận theo ôm lấy Nguyệt Ảnh, ôm thật chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mơ…… Ảnh nhi…… đừng…… trốn…… ôm ta……”

Thật vất vả Nguyệt Ảnh mới đỡ được người này đứng lên, thấy hơi thở không ổn định, không khỏi cười khổ. Vừa rồi lúc Phong Lạc đang oán hận nhìn mình không nói rõ ràng cho y, lại thừa cơ hạ nhuyễn cân tán lên người, mình giờ cả sức đỡ Khúc Linh Phong cũng không có.

“Linh Phong, ngoan, ta dìu huynh về phòng.”

Sắc trời dần âm u, trong lòng Hoa Mãn Lâu bế tắc, tràn đầy bất an. Hoàng Dược Sư chậm rãi khóa chặt thắt lưng y, khẽ cười nói: “A Lâu, nếu lo lắng, chúng ta đi xem thế nào.”

“Bỏ đi.” Hoa Mãn Lâu lắc đầu, chậm rãi nói: “Chuyện của chúng, nên để chúng tự giải quyết.” Dắt tiểu Hoàng Dung cùng dời đi, đứa nhỏ này thực thích quấn lấy mình. Nhớ những gì đã đọc ở kiếp trước, thấy đứa nhỏ thông minh như vậy lớn lên bên mình, Hoa Mãn Lâu trong lòng đầy hân hoan. Không chỉ bởi vì cô bé là Hoàng Dung, quan trọng hơn, bé là do A Hành cô nương sinh ra, là con gái duy nhất của Hoàng Dược Sư.

Đứa nhỏ này Hoa Mãn Lâu rất yêu quý.

Hoàng Dược Sư ghen tị nhìn Hoa Mãn Lâu chơi đùa quấn quít lấy tiểu Hoàng Dung, hoa hoa lệ lệ mà ghen tị.

Nếu sớm biết, nếu sớm biết đã không mang nhóc con đi cùng, mang nó đi vốn định nếu A Lâu không muốn trở về cùng hắn, sẽ để đứa nhỏ quấn lấy y không cho đi, ai ngờ……

Thế nhưng lại thành cướp người của hắn.

Tiểu Hoàng Dung nhìn phụ thân nhà mình đầy ghen tuông trừng mình, không khỏi khanh khách cười. Bé đến giờ vẫn mơ hồ nhớ rõ, khi vừa bắt đầu tập đi, mỗi lần mình sắp ngã đều được hương thơm mềm mại này ôm lấy, chính là người này luôn ôm lấy mình, bế lên, còn nói bé rất giỏi, chỉ cần tiếp tục luyện tập. Sau khi cái ôm ấm áp đó rời đi, bé quyết định, mình phải hung hăng quấn chặt lấy y.

Bây giờ y đã trở lại, sao có thể không lợi dụng chứ?

Nhưng là Hoa Mãn Lâu đang ôm bé như biết được bé đang nghĩ gì, khóe miệng hơi nhếch lên, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: “Tiểu quỷ, đừng khi dễ cha con.”

………

Chỉ có thể nói, cả nhà này, không ai dễ đối phó.

Nguyệt Ảnh đỡ Linh Phong trở lại phòng, đây là phòng của Nguyệt Ảnh và hắn. Trước kia, mỗi khi Linh Phong đến Bách Hoa lâu đều ngủ cùng phòng với Nguyệt Ảnh, lần này về sớm, hơn nữa khách nhiều, Nguyệt Ảnh lại cùng Linh Phong dùng chung phòng.

Nhưng là, Nguyệt Ảnh lần nào cũng đợi Linh Phong ngủ say rồi mới trở lại, một là vì vội, hai là…… trốn tránh Linh Phong.

“Linh Phong, huynh sao vậy?” Ngồi bên giường, nhìn Linh Phong thống khổ nằm trên giường quay cuồng, đẩy Nguyệt Ảnh ra, chạy đến góc nôn, Nguyệt Ảnh đứng đằng sau vỗ vỗ lưng hắn, đợi hắn nôn xong, dìu lại về giường, dọn dẹp sạch sẽ chỗ vừa rồi, mang lên một chậu nước ấm.

Nguyệt Ảnh cẩn thận cởi áo ngoài cho Linh Phong, động tác vội vội vàng vàng như người vợ nhỏ hiền lành. Nhưng Nguyệt Ảnh không phát hiện ra, một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chằm chằm.

“Ảnh nhi……” Bàn tay to run rẩy hướng phía Nguyệt Ảnh, mang theo bất an, tựa hồ không biết đay là thực hay chỉ là ảo ảnh.

“Ảnh nhi, ta lại nằm mơ.” Mang theo tiếng cười hư ảo, ngón tay Linh Phong chỉ còn cách một đoạn thì dừng lại, lần theo khuôn mặt của Nguyệt Ảnh nhưng không chạm đến.

“Ảnh nhi, ta nhất định đang mơ, đệ không né tránh ta, còn quan tâm đến ta như vậy.” Vừa nói vừa gật nhẹ đầu, như đang khẳng định lời nói của chính mình. Nguyệt Ảnh trong lòng khổ sở, cầm khăn mặt ấm, nhẹ nhàng lau cho Linh Phong, nhưng không phát hiện ra, khi y chạm tới hắn, nháy mắt, cả người hắn cứng ngắc cùng kinh ngạc.

Khúc Linh Phong hai mắt tham lam nhìn người trước mặt, nhìn khuôn mặt dần thả lỏng, nhìn y một bên lau thân thể cho mình, một bên lộ ra ánh mắt chua xót.

Những nơi y chạm đến như truyền từng đợt kích thích, điện lưu mạnh mẽ truyền xuống hạ thân, sắc mặt Linh Phong đỏ ửng, thở phì phò, tay giữ chặt lấy Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh thân mình cứng đờ, hất mạnh tay hắn ra.

Nhất thời, không khí trong phòng cứng ngắc, thời gian như dừng lại. Cả căn phòng yên tĩnh, trừ bỏ xa xa vang tới tiếng cười náo nhiệt, cũng chỉ còn lại tiếng hít thở dày đặc.

Linh Phong hạ mắt, nhìn tay mình bị hất ra, im lặng không nói.

Nguyệt Ảnh kinh hãi nhìn Linh Phong, Linh Phong im lặng như vậy, là lần đầu tiên nhìn thấy. Vừa rồi khi bị Linh Phong cầm lấy tay, Nguyệt Ảnh cảm nhận được một loại điện lưu kì dị xuyên qua, cảm giác kỳ lạ làm y trong lúc nhất thời bối rối giãy ra. Có chút ảo não nhìn tay mình, Nguyệt Ảnh bất đắc dĩ thở dài.

“Linh Phong, ta……” Nên nói gì? Nguyệt Ảnh không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng chỉ thở dài, xoay người chuẩn bị trà giải rượu, lại bị người ôm lấy hông, cả người mềm nhũn, trời đất xoay chuyển, đã bị người đặt trên giường.

Nguyệt Ảnh cố gắng nén lại đầu óc choáng váng không khỏe, nhìn nam tử đang nằm trên người mình, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện hai tay mình đã bị giữ chặt trên đỉnh đầu. Giật mình nhìn lại Linh Phong, lại phát hiện hắn đang nhìn mình, ánh mắt lại như thật xa xăm. Con ngươi âm trầm, như muốn đem y nuốt chửng.

Chậm rãi, Khúc Linh Phong tới gần Nguyệt Ảnh, cảm thụ người trong lòng ẩn ẩn tỏa ra mùi hương thơm ngát, đầu óc đã sớm bị rượu phao đến chín tầng mây, Khúc Linh Phong hiện tại đã thật gần bên người hắn yêu.

“Ảnh nhi, sao lại chán ghét ta như vậy?” Cúi đầu, câu hỏi mang theo nồng đậm bi thương, nếu không phải Nguyệt Ảnh chính tai mình nghe thấy, cũng sẽ không tin Linh Phong có thể nói loại ngữ khí như vậy.

“Vì sao phải trốn ta?” Nói xong, Khúc Linh Phong nhẹ nhàng cắn lên cổ Nguyệt Ảnh. Thấy Nguyệt Ảnh hừ một tiếng, không khỏi cúi đầu cười. [?]

“Linh Phong, đừng như vậy, buông.” Lý Nguyệt Ảnh bị thân thể nam nhân đè nặng, một cảm giác vi diệu nảy lên trong lòng, giống như, nếu tiếp tục như vậy, hết thảy sẽ không quay lại như xưa được nữa.

Linh Phong chỉ cúi đầu cười, cau mày nhìn Nguyệt Ảnh.

Không thích, không thích buông người này dễ dàng như vậy, không thích, nếu buông tay người này sẽ chạy đi thật xa. Muốn, đem người này nuốt vào bụng, ăn tất cả máu thịt của y, nuốt hết, dung nhập thân thể hắn, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không rời bỏ mình.

Hung hăng cắn lên bả vai Nguyệt Ảnh, mùi máu tươi thoang thoảng, Nguyệt Ảnh rên lên đau đớn, cảm giác lực tay đã giảm xuống, ma xui quỷ khiến, ôm lấy đầu Linh Phong, trấn an hắn, thấp giọng khuyên nhủ: “Linh Phong, Linh Phong, đừng như vậy……”

Khúc Linh Phong nhả miệng, mùi máu tươi xộc vào mũi, hắn thấy hối hận. Người này, người này quan trọng với hắn như thế nào, hắn sao có thể thương tổn y.

Chậm rãi chống đỡ thân thể đứng dậy, nhìn vẻ mặt dịu dàng của thiếu niên kia, nghe y thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, Linh Phong, thực xin lỗi……”

Nước mắt như có sinh mệnh riêng biệt, càng không ngừng chảy xuống.

Rõ ràng thích người này đến như vậy, cho dù phải đánh đổi cả sinh mệnh cũng vẫn thích, cho dù y không yêu mình, chỉ cần có thể ở bên y, cho dù phải chết hắn cũng cam tâm tình nguyện, nhưng là, vì sao……

“Vì sao? Vì sao? Vì sao phải rời bỏ ta? Cho dù đệ không thích ta, vì sao lại không nói?”

“Linh Phong, ta thích huynh……” Thích, chỉ là thích, vẫn không thể yêu.

“Nhưng đệ không yêu ta……” Khúc Linh Phong khuôn mặt đẫm nước mắt, ánh mắt dừng lại trên miệng Nguyệt Ảnh.

Thật đau, thật chua xót, ngay cả tâm Nguyệt Ảnh cũng thấy đau khổ.

Từ khi nào Linh Phong trở nên yếu ớt như vậy? Hình như từ khi quen biết đến nay, chưa bao giờ thấy Linh Phong như vậy.

Trong lòng không chịu nổi, nháy mắt, Nguyệt Ảnh trong lòng hiểu ra, xem ra, chính mình không thể thoát ra được rồi.

Khúc Linh Phong nhìn Nguyệt Ảnh không trả lời hắn, trong lòng như có dã thú muốn thoát khỏi g giam. Hung hăng, Khúc Linh Phong hôn lên môi Nguyệt Ảnh. Thô bạo quấn lấy ngây ngô mềm mại, trên miệng Nguyệt Ảnh mà cuồng bạo hút lấy. Chất lỏng không kịp nuốt xuống, theo khóe miệng Nguyệt Ảnh mà chảy xuống.

Giống như đã hoàn toàn mê muội, Khúc Linh Phong cơ hồ không buông tha cho tới khi gần như không thể hô hấp, ngân tuyến nối giữa hai người.

“Ảnh nhi, Ảnh nhi……” Khúc Linh Phong vùi đầu vào xương quai xanh Nguyệt Ảnh, lưu lại dấu vết xanh tím, tay không nhàn rỗi, xé rách xiêm y Nguyệt Ảnh, rất nhanh, quần áo đã trở thành vải vụn.

Nguyệt Ảnh sợ hãi đẩy Linh Phong ra, nhưng nhuyễn cân tán đã hoàn toàn phát tác, Nguyệt Ảnh sao có thể đẩy được Linh Phong, ngược lại còn mang theo loại chống cự khiến Khúc Linh Phong càng cuồng tính.

Khúc Linh Phong ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm thân hình trắng nõn của người dưới thân, một tay giữ chặt hai tay y, hồng anh phấn nộn bại lộ trong khí lạnh, run rẩy, dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân, đứng thẳng lên.

Khúc Linh Phong nắm lấy đóa hồng anh, trêu đùa nói: “Ảnh nhi, đệ xem, đệ không phải cũng có cảm giác với ta sao?”

“Không, đừng như vậy, Linh Phong, van cầu huynh… Ư……” Lý Nguyệt Ảnh xấu hổ muốn chết, nhưng cả người vô lực, tản ra loại mị thái yếu ớt, làn da như sứ, dưới cái nhìn chăm chú của Khúc Linh Phong mà trở nên đỏ bừng. Khúc Linh Phong nhẹ nhàng cúi xuống, cắn lên hồng anh mềm mại kia.

Suy nghĩ tác giả: Vì thế, ngược, hay không ngược, là cả một vấn đề………

Liếc mắt một cái phía dưới Hoa Mãn Lâu, lần đầu tiên của Nguyệt Ảnh, giá trị sẽ không nhỏ đi?

Có nên viết một vở kịch cẩu huyết? hay là vẫn đánh nhanh thắng nhanh?

Thỉnh mọi người cho ý kiến…….

Truyện Chữ Hay