Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

chương 94: sai lầm lớn nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phải nói thế nào nhỉ? Nàng đã lường trước được mở đầu và kết thúc, nhưng lại không ngờ Tần Giải Ngữ thật sự ngu ngốc đến vậy. Những năm qua chắc là dựa dẫm vào Mai Chiếu Tuyết mà sống, nếu không với cái đầu óc này, sớm đã tiêu đời rồi.

Không biết Tây Lâu đi báo tin ở Hải Đường Các hay không, nhưng diễn biến tiếp theo đều nằm trong dự đoán của nàng. Biết nàng có hẹn với Từ Yến Quy, lại chưa được phu nhân đồng ý mà tự ý ra khỏi phủ, kẻ đứng sau chắc chắn sẽ không nhịn được mà tìm đến gây phiền phức cho nàng. Nàng tạo cơ hội cho bọn họ, tín vật đính ước đã chuẩn bị xong, phòng riêng ở quán rượu cũng đã đặt trước, chỉ cần có kẻ muốn ra tay, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy.

Nhưng Tần Giải Ngữ lại rơi vào bẫy một cách không hề do dự, quả nhiên hoàn toàn làm theo kế hoạch của nàng, thậm chí còn cầm cả ngọc bội trên tay, nếu không phải nàng ta gặp xui thì ai gặp xui?

Đào Hoa thở dài lắc đầu, bước vào Tranh Xuân Các, chưa được bao lâu đã nghe nói Thẩm Tại Dã dẫn Từ Yến Quy ra ngoài.

Cho dù là tâm phúc, gây ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Đào Hoa cười tủm tỉm vỗ tay, tên dê xồm kia, đáng đời!

Bị Thẩm Tại Dã ném vào trong xe ngựa, Từ Yến Quy vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải ta nên hỏi ngươi câu này sao?” Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Lần trước bị ta rạch một nhát dao còn chưa đủ đau à?”

Khóe miệng Từ Yến Quy giật giật, ngồi thẳng người nhìn y, vẻ mặt vô tội nói: “Ta chỉ cùng Khương thị dùng bữa thôi, cũng không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, ngài không thể rộng lượng một chút sao?”

Quả thật là đi cùng Khương Đào Hoa, Thẩm Tại Dã lắc đầu: “Ngươi định bày mưu hãm hại nàng ta? Muốn gán cho nàng ta tội danh ngoại tình, đuổi ra khỏi tướng phủ phải không?”

Từ Yến Quy trợn mắt, nhíu mày nói: “Sao ngài biết?”

“Với cái đầu óc không đủ dùng của ngươi, muốn hãm hại người khác cũng được. Nhưng ở chỗ Khương thị, ngươi chỉ có thể chịu thiệt thôi.” Thẩm Tại Dã trừng mắt, tức giận nói: “Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng làm mấy chuyện vô ích này nữa, chuyện nàng ta ở lại hay rời đi chỉ có ta quyết định. Ngươi không thể can thiệp.”

“Ồ?” Từ Yến Quy bất mãn khoanh tay: “Nếu cô ấy yêu ta, muốn cùng ta bỏ trốn thì sao?”

Nhìn là biết hắn không nắm rõ chuyện vừa xảy ra. Thẩm Tại Dã vừa tức vừa buồn cười, liếc nhìn hắn nói: “Nếu nàng ta có thể yêu ngươi, hôm nay ngươi cũng sẽ không bị nhốt vào nhà kho.”

Lời này là ý gì? Từ Yến Quy rất khó hiểu, Thẩm Tại Dã khinh bỉ nhìn hắn một lúc, rồi kể lại chuyện vừa xảy ra.

“Tần thị luôn có ý hãm hại Khương thị, trùng hợp là ngươi cũng muốn đối phó với Khương thị. Khương thị là người thông minh, lui về phía sau một bước khiến hai người đụng độ nhau. Sao nào? Từ môn chủ lại bị nữ nhân dạy dỗ một trận, ngươi vui không?”

Từ Yến Quy há hốc mồm, suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra vấn đề, không nhịn được mà quát: “Sao cô ta lại có nhiều tâm cơ như vậy? Chỉ là tặng cô ta một miếng ngọc bội, cùng dùng bữa thôi…”

“Ngươi ngu ngốc, chẳng lẽ cho rằng người khác cũng ngu ngốc như vậy?” Thẩm Tại Dã cười khẽ một tiếng: “Những hành động này đều phạm vào thất xuất, ngươi muốn bị dìm lồng heo, nàng ta sẽ không chiều theo ngươi đâu.”

Cũng vì hai người bọn họ quen biết, y cũng biết rõ tính cách của Từ Yến Quy, nếu không hôm nay thật sự sẽ trói hai người bọn họ lại ném xuống sông rồi.

Dựa vào thành xe, Từ Yến Quy tức giận thở dài: "Rồng sa cơ còn bị tôm giỡn, ta lăn lộn giang hồ gần mười năm, vậy mà lại thua một nữ nhân!"

Nếu là trước kia, Thẩm Tại Dã chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao bản lĩnh của Từ Yến Quy thật sự không tồi. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Khương Đào Hoa, y chỉ có thể lắc đầu: “Cao thủ ẩn mình khắp nơi, đừng coi thường nữ nhân.”

“Hả?” Từ Yến Quy giật mình, kinh ngạc nhìn y: “Lời này vậy mà lại có thể phát ra từ miệng Thẩm tướng gia?!”

Người coi thường nữ nhân nhất chẳng phải là hắn sao? Luôn coi nữ nhân như quân cờ, tùy tiện sai khiến, không hề có chút nhân tình nào, hôm nay bị vị Bồ Tát nào khai sáng mà có thể nói ra lời này?Thẩm Tại Dã không để ý đến hắn, nhìn con đường đang lùi dần phía sau, một lúc lâu sau mới nói: “Tóm lại, đừng đi trêu chọc nàng ta nữa, nếu còn có lần sau, ta sẽ xử lý công bằng. Ngươi phạm lỗi gì thì phải gánh tội lỗi đó.”

“Nếu lại phạm lỗi giống như hôm nay thì sao?” Từ Yến Quy tò mò hỏi.

“Gửi vào cung thiến, hoặc ném xuống sông, tự chọn một trong hai.”

Từ Yến Quy: “…” Thật là nhẫn tâm!

Nhưng Khương Đào Hoa cũng thật sự lợi hại, ván cờ này đánh thật tuyệt, chẳng lẽ thật sự không có chút sơ hở nào sao?

Lăng Hàn Viện.

Tần Giải Ngữ khóc lóc đi đến đây, y phục hoa lệ đã thay, tóc tai rối bù, thất thểu đi vào phòng, nhìn Mai Chiếu Tuyết hỏi: “Sao phu nhân không cứu thiếp thân?”

Mai Chiếu Tuyết cau mày, nhìn thấy nàng ta, sắc mặt càng thêm khó coi: “Ta cứu muội thế nào? Đá đè chết người đều là tự muội bê đến, ta muốn ngăn cũng không ngăn được.”

“Nhưng…” Tần Giải Ngữ nhíu mày: “Đó đều là tội lỗi của Khương thị, thiếp thân không hiểu tại sao lại đổ hết lên đầu thiếp thân! Rõ ràng là ả ta đã giăng bẫy sẵn, vậy mà không ai nhìn ra!”

“Muội đang trách ta sao?” Ánh mắt Mai Chiếu Tuyết trầm xuống: “Lúc nhận được tin tức, muội đã hấp tấp chạy ra ngoài, ta không kịp nói gì cả, chỉ có thể canh giờ dẫn gia đến phối hợp với muội, ai ngờ…”

Dừng lại một chút, Mai Chiếu Tuyết siết chặt chiếc khăn tay, vẻ mặt đầy căm hận.

“Chuyện này không trách chúng ta không ngờ tới, là Khương nương tử diễn quá giỏi.” Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng: “Nàng ta đã tự ý ra khỏi phủ, ai ngờ chỉ là muốn dẫn Tần thị vào bẫy chứ?”

Tần Giải Ngữ ngẩn người, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một người.

Đoàn Vân Tâm vẫn dịu dàng như cũ, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng ta: “Nương tử chịu thiệt thòi lần này, coi như là bài học đi.”

Nghe nàng ta nói vậy, Mai Chiếu Tuyết như đột nhiên nhớ ra: “Cũng đúng, cho dù không bàn đến những tội danh khác, Khương thị còn tự ý ra khỏi phủ. Nếu không phải nàng ta lén lút ra ngoài, Tần thị cũng sẽ không hấp tấp như vậy.”

“Đúng vậy!” Không có tâm trạng hỏi tại sao Đoàn thị lại ở đây, Tần Giải Ngữ vội vàng tiếp lời: “Cho dù những tội danh khác đều đổ lên đầu thiếp thân thì ả ta cũng không xin thẻ bài của người mà tự ý ra khỏi phủ, đã phạm vào quy củ. Người không cần bẩm báo với gia, có thể trực tiếp xử lý ả ta!”

Mai Chiếu Tuyết gật đầu, suy nghĩ một lúc, nhìn Đoàn Vân Tâm cười nói: “Có Đoàn nương tử giúp đỡ, ta cũng yên tâm hơn.”

Đoàn Vân Tâm khẽ gật đầu, sắc mặt không chút gợn sóng. Tần Giải Ngữ đang quỳ dưới đất lại ngẩn người: “Giúp đỡ ư?”

Chẳng lẽ Đoàn nương tử đã đầu quân cho phu nhân? Chẳng phải trước kia vẫn luôn độc lập sao?

“Khương nương tử lợi hại thế nào, hôm nay chúng ta đều đã được chứng kiến.” Đoàn Vân Tâm mỉm cười, nhìn vẻ mặt Tần Giải Ngữ đang chất chứa đầy sự khó hiểu: “Ta và phu nhân nếu không giúp đỡ lẫn nhau thì trong cái viện này, còn đâu là chỗ đứng của chúng ta?”

Nghe thì có vẻ rất hợp lý, nhưng trong lòng Tần Giải Ngữ khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái. Trước kia luôn là nàng ta ở bên cạnh phu nhân, bây giờ nàng ta vừa bị giáng chức thì phu nhân đã tìm được người thay thế rồi.

Mai Chiếu Tuyết tất nhiên hiểu được tâm tư của nàng ta, đứng dậy, tự tay đỡ nàng ta lên: “Bây giờ Khương thị và Cố thị cấu kết với nhau, muội lại bị giáng chức. Nếu không dựa vào Đoàn nương tử, ngày tháng của chúng ta sẽ rất khó khăn. Muội yên tâm, cho dù là làm noãn trướng, chỉ cần có chúng ta ở đây, trong cái phủ này cũng sẽ không có ai dám ức hiếp muội.”

“Đa tạ phu nhân.” Tần Giải Ngữ ủ rũ đáp. Nàng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo.

Đào Hoa đang ăn điểm tâm thì bên ngoài cửa có người gọi: “Khương nương tử, phu nhân mời người đến Lăng Hàn Viện một chuyến.”

Đào Hoa nhanh chóng phản ứng, nhướng mày, lau miệng, cầm đồ rồi đi qua.

Đoàn thị, Tần thị đều có mặt, bên cạnh còn có Liễu Hương Quân vốn thích hóng chuyện. Đào Hoa liếc nhìn sắc mặt khó coi của Mai Chiếu Tuyết, bước vào hành lễ: "Thiếp thân xin thỉnh an phu nhân."

“Nếu muội thật sự coi ta là phu nhân, không thỉnh an ta cũng sẽ rất vui.” Mai Chiếu Tuyết mím môi, cau mày: “Khương thị, ngươi có biết lỗi không?”

Vẻ mặt Đào Hoa vô tội, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Thiếp thân phạm lỗi gì ạ?”

“Hôm nay ngươi đã ra khỏi phủ phải không?” Mai Chiếu Tuyết nói: “Hơn nữa còn không xin thẻ bài của ta.”

Đào Hoa khựng lại, do dự một lúc mới hỏi: “Phu nhân có bằng chứng gì chứng minh thiếp thân ra khỏi phủ?”

“…” Mai Chiếu Tuyết im lặng, nàng ta không thể nói là có người theo dõi nàng nhìn thấy chứ? Dù sao lúc bọn họ quay lại, Khương thị đã ở trong phủ rồi.

“Cái này mà cũng cần bằng chứng, Khương nương tử đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.” Liễu Hương Quân lắc đầu: “Nương tử là người nổi bật như vậy, có người nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.”

“Vậy ai nhìn thấy thì cũng phải nói rõ ràng với thiếp thân chứ?” Đào Hoa mếu máo: “Các vị tỷ tỷ dù sao cũng vào phủ trước ta, không có lý nào lại ức hiếp người mới đến, lời nói không rõ ràng, cũng không đối chất, đã muốn định tội thiếp thân sao?”

Mọi người đều im lặng, Đoàn Vân Tâm lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu nương tử đã muốn bằng chứng rõ ràng như thế, vậy thì cho người làm chứng đến đây đi.”

Nói xong, nha hoàn bên cạnh liền lui xuống, dẫn theo một người vào.

“Chủ tử!” Tây Lâu vừa bước vào đã quỳ xuống phía sau nàng, cúi đầu, không dám ngẩng lên: “Nô tỳ có lỗi với chủ tử, có một số chuyện thật sự không thể không nói.”

Quả nhiên là nó, Đào Hoa gật đầu: “Ngươi là nha hoàn trong viện của ta, ngươi nói nhìn thấy gì, tất nhiên là có chút đáng tin cậy. Hôm nay mọi người đều có mặt, ngươi cứ nói rõ ràng một lần đi.”

Tây Lâu mím môi, đảo mắt liên tục. Nàng ta là nha hoàn muốn leo lên cao, cũng có rất nhiều tâm cơ, muốn nàng ta trực tiếp nói tội lỗi của chủ tử trước mặt mọi người, nàng ta chắc chắn sẽ không làm. Sau này còn gặp mặt, ít nhất cũng phải chừa cho mình một con đường sống.

Cho nên nàng ta chỉ nói: “Hôm nay nô tỳ nhìn thấy chủ tử ra khỏi phủ, còn đội mũ trùm đầu, đi từ cửa hông.”

“Bây giờ ngươi còn gì để nói?” Tần Giải Ngữ không nhịn được mà nói: “Ngươi muốn bằng chứng rõ ràng, đây chính là bằng chứng rõ ràng!”

Đào Hoa gật đầu: “Đã có người làm chứng, vậy thiếp thân cũng nói thẳng, hôm nay quả thật thiếp thân đã rời phủ, đi ngắm cảnh kinh thành.”

“Ngươi thật to gan!” Mai Chiếu Tuyết quát lớn: “Không được phép của chủ mẫu mà tự ý ra khỏi phủ, chính là không tuân thủ gia quy, ngươi không biết sao?”

“Tất nhiên là thiếp thân biết.” Đào Hoa ngẩng đầu nhìn nàng ta mỉm cười noid: “Cho nên trước khi rời phủ, thiếp thân đã xin phép gia. Gia đã đồng ý, tất nhiên là tương đương với phu nhân đồng ý rồi phải không ạ?”

Căn phòng trở nên im lặng, Đào Hoa lấy miếng ngọc bội của Thẩm Tại Dã ra, đưa đến trước mặt Mai Chiếu Tuyết nói: “Ban đầu thiếp thân chỉ muốn lén lút ra ngoài dạo chơi, lại không muốn làm phiền phu nhân, cho nên mới xin gia ân điển. Nói ra, các vị tỷ muội chắc chắn sẽ cho rằng ta đang khoe khoang, cho nên vốn không định nói đến, ai ngờ…”

Đào Hoa quay đầu nhìn Tây Lâu, cong môi nói: “Không ngờ trong viện của ta lại có một nha hoàn trung thành như vậy.”

Phủ thừa tướng dùng người hầu, kiêng kị nhất là lòng dạ hai mặt, cho nên nha hoàn bị đuổi khỏi một viện, những viện khác sẽ không nhận. Hôm nay gây ra chuyện lớn như vậy, Tây Lâu thậm chí không thể ở lại tướng phủ nữa.

“Nương tử!” Tây Lâu hoảng sợ: “Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết người có…”

“Không biết, vậy nên cho rằng ta phạm vào gia quy, hấp tấp đi tìm người tố cáo?” Đào Hoa lắc đầu: “Nha đầu này nhìn thì thông minh, sao lại không hiểu chuyện chứ? Trong viện khác, vị chủ tử nào sẽ vì muốn nhận ngươi làm nha hoàn mà đắc tội ta? Cho dù hôm nay ngươi thật sự giúp bọn họ định tội ta, kết cục cũng chỉ là bị bán đứng, đuổi ra khỏi phủ.”

Đồng tử của Tây Lâu co lại, ngây ngốc nhìn nàng một lúc lâu, sau đó nhìn sang Đoàn Vân Tâm.

Đoàn thị cúi đầu, đang nhìn hoa thêu trên khăn tay, hoàn toàn không nhìn nàng ta.

Trong lòng Tây Lâu lạnh lẽo, hít sâu một thật hơi, cúi đầu với Đào Hoa: “Nô tỳ có lỗi với nương tử!”

Mai Chiếu Tuyết đã xem kỹ miếng ngọc bội, sắc mặt hơi cứng nhắc, không nói gì. Đào Hoa cũng không để ý đến Tây Lâu nữa, mỉm cười hỏi: “Phu nhân, ngọc bội của gia có dùng được không?”

“Tất nhiên là dùng được.” Mai Chiếu Tuyết đưa tay trả lại miếng ngọc bội cho nàng, thản nhiên nói: “Xem ra Khương nương tử rất được gia sủng ái, vậy chúng ta cũng không còn gì để nói nữa. Chuyện tự ý ra khỏi phủ là hiểu lầm, ta xin lỗi nương tử.”

"Phu nhân nói gì vậy? Người là chủ mẫu, nếu thiếp thân có gì sai sót, người cứ nói thẳng ra cũng là điều nên làm." Đào Hoa gật đầu, ánh mắt thoáng chút khó hiểu khi ngẩng lên: "Chỉ là trước đây phu nhân không phải người hấp tấp như vậy, vẫn nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động, kẻo bị kẻ khác lợi dụng."

Mai Chiếu Tuyết ngẩn người, hơi mím môi: “Lời này của nương tử là ý gì?”

“Thiếp thân lỡ lời.” Đào Hoa cười híp mắt: “Người cứ coi như thiếp thân nói bậy đi, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy thiếp thân xin phép dẫn nha hoàn của Tranh Xuân Các về dạy dỗ.”

Mai Chiếu Tuyết gật đầu, Đoàn thị cũng không ngăn cản, cứ thế nhìn Thanh Đài xách Tây Lâu đi như xách gà con.

Trong Lăng Hàn Viện nhất thời không ai nói gì, rơi vào im lặng đến đáng sợ, bầu không khí vô cùng gượng gạo. Mai Chiếu Tuyết nhìn Đoàn thị mấy lần, Đoàn thị tự cười, nhìn về phía Đào Hoa đang rời đi.

Trên đường đi, Tây Lâu vô cùng bất an, nàng ta không ngờ Khương Đào Hoa lại ra tay như vậy, khiến nàng ta phạm phải sai lầm lớn. Trong viện này, e rằng nàng ta sẽ không còn ngày ngóc đầu lên được nữa, bây giờ chỉ còn chờ xem Khương nương tử có nhân từ một chút chỉ đuổi nàng ta ra khỏi phủ, hay là muốn nàng ta phải trả giá thêm.

Cửa Tranh Xuân Các đóng lại, Đào Hoa nằm xuống nhuyễn tháp, liếc nhìn nha hoàn đang quỳ dưới đất: “Ngươi biết hôm nay tại sao lại có kết cục như vậy không?”

“Nô tỳ biết lỗi, nô tỳ không nên phản bội chủ tử.”

"Sai rồi." Đào Hoa lắc đầu nói: "Ngươi muốn vươn lên cao hơn là đúng, lựa chọn của ngươi không sai. Dù hành động đó là đạp lên ta, không có nghĩa khí, nhưng sai lầm lớn nhất của ngươi không phải ở điểm này."

Kites dịch

Nguồn: Tấn Giang

Truyện Chữ Hay