Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

chương 91: thu lưới nào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đào Hoa cúi đầu, đột nhiên đưa tay ôm bụng, vẻ mặt hơi ngại ngùng nói: “Thật không khéo… hình như ta phải ra ngoài một lát, tiên sinh có thể đợi được không?”

Thấy nàng như vậy, Từ Yến Quy cũng hiểu, ai chẳng có lúc “báo động đỏ” chứ. Nhưng trước khi nàng đứng dậy rời đi, hắn vẫn nhìn nàng đầy thâm tình mà nói: “Lời của tại hạ mong nương tử suy nghĩ kỹ, khi quay lại cho tại hạ một câu trả lời.”

“Nhất định rồi.” Đào Hoa gật đầu, nâng chén trà lên nói: “Chúng ta cạn chén này, coi như lời hứa. Cho dù sau này không thể bên nhau, ta cũng sẽ nhớ mãi tình cảm sâu đậm của tiên sinh.”

"Được." Đôi mắt nàng như có ma lực, khiến Từ Yến Quy thoáng khựng lại, vội cúi đầu uống cạn chén trà để trấn tĩnh bản thân.

Thật là một người phụ nữ lợi hại, chẳng lẽ sinh ra đã có mị lực quyến rũ lòng người sao?

Đào Hoa đặt chén trà xuống, mỉm cười, xoay người dẫn Thanh Đài xuống lầu, tìm kiếm sân sau của quán rượu, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Nàng vừa đi khỏi, lập tức có người đến Phiêu Hương Lâu hỏi chưởng quầy: “Có một nam một nữ đang dùng bữa ở đây phải không?”

Chưởng quầy gật đầu, chỉ lên lầu: “Đang ở phòng số một, khách quan muốn tìm họ sao?”

Người nọ suy nghĩ một chút, xua tay, đứng canh ở cầu thang, chờ người quay lại.

Giờ Mùi hai khắc, có một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa tiền trang Quán Thông. Tiểu nhị đang tiếp khách, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một vị phu nhân ăn mặc sang trọng bước vào.

“Người của tướng phủ có đến đây không?” Vị phu nhân đeo mạng che mặt hỏi.

Tiểu nhị ngẩn người, đờ đẫn lắc đầu: “Tiểu nhân không quen biết người của tướng phủ…”

Vị phu nhân hơi nhíu mày, hỏi lại: “Vậy có nữ tử nào ăn mặc giống ta đến đây gửi đồ không?”

“Có có.” Nhớ lại lời dặn của Đào Hoa, tiểu nhị vội vàng dẫn người vào kho, mở cửa tủ lấy ra nửa miếng ngọc bội uyên ương đưa cho nàng ta: “Chính là cái này.”

Ánh mắt vị phu nhân lóe lên, cầm đồ rồi đi ngay. Tiểu nhị “Ơ” hai tiếng, nhưng cũng không ngăn cản. Chỉ nhìn đám người kia vây quanh vị phu nhân rời đi.

Chắc là người quen biết nhỉ, người gửi đồ đã nói người đến lấy thì cứ đưa, vậy hắn cũng chẳng cần quản. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của vị phu nhân kia, hắn dường như đột nhiên quên mất người đến gửi đồ trông như thế nào.

Tiểu nhị nhíu mày lắc đầu rồi quay lại tiếp tục công việc.

Khương Đào Hoa vội vàng quay về tướng phủ, vừa lẻn vào từ cửa hông, liền nhìn thấy Thẩm Tại Dã dẫn theo Mai Chiếu Tuyết và Cố Hoài Nhu đang đi về phía cổng chính.Hình như Mai Chiếu Tuyết đang nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa nên chỉ nghe loáng thoáng tiếng nàng ta chứ không nghe rõ nội dung.

“Bọn họ định đi đâu vậy?” Bị Đào Hoa kéo vào một góc nấp, Thanh Đài vươn cổ quan sát, nhịn không được hỏi một câu.

Đào Hoa vỗ vỗ ngực, không nhìn ra ngoài, cũng không trả lời câu hỏi của nàng ta. Miệng lẩm bẩm: “May quá, thật là may quá.”

“May gì chứ?” Thanh Đài khó hiểu, cúi đầu nhìn nàng.

Đào Hoa trợn mắt nói: “Ngươi quên chúng ta đang câu cá sao?”

Đúng là quên mất, hoặc nói đúng hơn là nàng ta chưa bao giờ hiểu. Thanh Đài vò đầu, nhăn mặt: “Đang câu ai vậy?”

“Ai muốn hại chủ tử của ngươi, người đó sẽ cắn câu.” Đào Hoa sửa sang lại y phục, đứng thẳng người, khẽ mỉm cười: “Bây giờ chúng ta có thể về nghỉ ngơi rồi, đợi bọn họ quay lại, sẽ có trò hay để xem.”

Thanh Đài thở dài: “Xem ra nô tỳ cũng không cần phải hao tâm tổn trí nữa, cứ chờ kết quả là được.”

Mồi câu là gì, lưỡi câu là gì, ai là con cá bị câu, nàng ta không có khả năng phân tích tỉ mỉ, vẫn là ngoan ngoãn đi theo chủ tử thôi.

Cái mà Đào Hoa nói là may mắn, chính là may mắn vì nàng đã cẩn thận hơn một chút, cũng may mắn vì có tên xui xẻo Từ Yến Quy tự dâng đến cửa. Cả hai bên đều muốn nàng không sống yên ổn, vậy thì đáng đời bị nàng lợi dụng một phen, mượn gió đẩy thuyền. Dù sao ván này nàng chắc chắn thắng, việc sống chết của người khác, nàng không quan tâm.

Tần Giải Ngữ cầm miếng ngọc bội uyên ương liền tự tin đi lên lầu Phiêu Hương Lâu, có tang vật này trong tay, nàng ta có thể định tội Khương Đào Hoa. Đến lúc đó, nàng ta sẽ như cá nằm trên thớt, muốn xử lý thế nào cũng được.

Thế nhưng, chưởng quầy Phiêu Hương Lâu lại dám ngăn cản nàng ta.

“Trên lầu có gì mờ ám sao?” Tần Giải Ngữ cười lạnh: “Khách đến là khách quý, ta muốn lên lầu dùng bữa, ngươi ngăn cản ta làm gì?”

Tin tức đã truyền về phủ rồi, nàng ta phải vào trong bắt người trước, kẻo lại chạy mất.

Chưởng quầy vẻ mặt khó xử, ậm ừ mãi đến khi tiểu nhị ở cửa ra hiệu, lúc này mới tránh đường, để Tần Giải Ngữ đi lên.

Tần Giải Ngữ liếc xéo chưởng quầy hai cái rồi xách váy đẩy cửa phòng số một.

Từ Yến Quy đang gục mặt trên bàn, hình như ngủ thiếp đi. Tần Giải Ngữ ngẩn người, vội vàng nhìn xung quanh, lại vào phòng trong lục soát một lượt.

Khương Đào Hoa đâu?

Trừng mắt nhìn người phía sau, người nọ nhỏ giọng nói: “Nô tài canh ở cầu thang, không thấy ai đi xuống.”

“Nhất định vẫn còn ở đây, ngươi đi tìm ở phòng bên cạnh!”

“Vâng.”

Đám người hầu đều lui ra ngoài, Tần Giải Ngữ nhíu mày nhìn Từ Yến Quy trên bàn, nhịn không được tiến lại gần, muốn thử xem hắn còn thở hay không.

Thế nhưng, đúng lúc này, Mai Chiếu Tuyết dẫn theo Thẩm Tại Dã đi lên lầu, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Tin tức là thật, thiếp thân cũng không biết là ai ở trong viện lại to gan như vậy, để tránh hiểu lầm, vẫn là để gia tận mắt chứng kiến thì hơn.”

Nói xong, mọi người bước lên bậc thang cuối cùng, xoay người liền nhìn thấy cảnh tượng trong phòng số một.

Tần Giải Ngữ vẫn chưa kịp phản ứng, ngón tay vẫn đặt ở mạch của Từ Yến Quy. Thẩm Tại Dã nhướng mày, từ góc nhìn của y, Tần thị và Từ Yến Quy rất gần nhau, hơn nữa, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Mai Chiếu Tuyết sững người, há miệng định nói, nhưng lại nuốt lời kinh ngạc vào trong bụng, chỉ giả vờ như không biết gì, nhíu mày nói: “Thế mà lại là Tần thị.”

Thẩm Tại Dã sa sầm mặt, bước vào phòng, cau mày nhìn Tần Giải Ngữ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Bình thường ta đối xử với nàng không tốt sao?”

Tần Giải Ngữ ngẩn người, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, nhận ra tướng gia đang hiểu lầm, vội vàng thanh minh: "Không phải như ngài thấy đâu, thiếp thân đến đây là để bắt người."

“Bắt ai?”

“Bắt…” Vừa định nói ra tên Khương Đào Hoa, nhưng lại nhìn thấy Mai thị bên cạnh đang nhíu mày. Tần Giải Ngữ mím môi, sửa lại: “Tất nhiên là bắt gian rồi, nghe nói có người trong phủ ‘mèo mả gà đồng’, thiếp thân liền dẫn người đến xem thử.”

“Thật thú vị.” Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Nàng đi bắt gian, trong phòng này lại chỉ có nàng và một nam nhân.”

“Gia! Lúc thiếp thân đến chỉ có một mình hắn ta, chuyện này không liên quan gì đến thiếp thân!” Tần Giải Ngữ hoảng hốt, vội vàng tiến lên nắm lấy tay Thẩm Tại Dã: “Người này hôn mê ở đây, người kia không thấy đâu, vừa rồi thiếp thân chỉ muốn xem hắn ta còn sống hay không, cho nên…”

Cố Hoài Nhu liếc nhìn người trên bàn một cái, mím môi nói: “Lời này của Tần nương tử rõ ràng không có sức thuyết phục, chúng ta cũng đừng ở đây mất mặt nữa, đưa cả về phủ rồi hỏi cho rõ. Các ngươi không cần mặt mũi nhưng gia còn cần.”

Nếu là bình thường, Tần Giải Ngữ nhất định sẽ cãi nhau với nàng ta, nhưng tình hình hiện tại vô cùng bất lợi cho nàng ta, cũng không biết tại sao lại khiến tướng gia hiểu lầm, tất nhiên là muốn giải thích cho rõ ràng trước đã, những chuyện khác không quan trọng.

Nhìn ánh mắt của phu nhân, tên Khương Đào Hoa không thể nhắc đến, dù sao cũng không bắt được tận tay, trong tay cũng không có đủ chứng cứ, nói suông sẽ bị coi là vu khống, nói không chừng lại bị con tiện nhân kia cắn ngược lại. Nhưng nếu không nhắc đến nàng ta, lỡ như tướng gia thật sự hiểu lầm người muốn “mèo mả gà đồng” là nàng ta thì sao?

Mọi người lần lượt rời khỏi quán rượu, chưởng quầy cũng không nhận ra bọn họ là ai, tiễn khách xong, ôm lấy túi bạc Đào Hoa đưa cho liền cười toe toét.

Trên đường về, Tần Giải Ngữ rất muốn tìm cơ hội hỏi Mai Chiếu Tuyết phải làm sao, nhưng không biết tại sao gia lại muốn đi chung xe với Mai thị, nàng ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng Cố Hoài Nhu.

Trở về tướng phủ, cửa Lâm Vũ viện mở toang, các vị nương tử và thị nữ trong viện đều có mặt, còn đám người hầu thì bị nhốt hết ở bên ngoài.

Tần Giải Ngữ quỳ gối trước mặt Thẩm Tại Dã, bên cạnh là Từ Yến Quy đang hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Tại Dã hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, ban đầu y còn mơ hồ nghĩ là Đào Hoa gặp chuyện, nhưng đi đến nơi lại là Tần Giải Ngữ.

“Ta tận mắt chứng kiến, nàng còn gì để nói?”

Tần thị nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Thiếp thân có rất nhiều lời muốn nói, chuyện hôm nay, thiếp thân bị người ta hãm hại!”

“Ồ?” Ánh mắt Thẩm Tại Dã sâu thẳm: “Ai hãm hại nàng, hãm hại nàng như thế nào, nàng nói ta nghe thử xem.”

Tần Giải Ngữ hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay nói: “Thiếp thân… vô tình biết được có một vị nương tử trong phủ và môn khách qua lại với nhau, còn nửa đêm hẹn hò, tặng nhau tín vật định tình, không muốn gia bị mất mặt, nhưng lại không có chứng cứ cho nên vẫn luôn im lặng. Đến hôm nay, có nương tử ra khỏi phủ gặp gỡ môn khách, nhận được tin tức này, thiếp thân lập tức đi bắt gian, nghĩ là nếu để người khác đi, với sự gian xảo của người đó, nhất định sẽ trốn thoát. Không ngờ lại trúng bẫy…”

“Tần nương tử nói vậy chi bằng nói rõ ràng hơn một chút.” Cố Hoài Nhu cười nói: “Vị nương tử nào dan díu với môn khách, lại còn nửa đêm hẹn hò, nhận tín vật định tình, rồi còn ra khỏi phủ gặp gỡ vậy?”

Tần Giải Ngữ ngẩng đầu liếc nhìn Khương Đào Hoa một cái, lạnh giọng nói: “Là ai, trong lòng người đó tự biết.”

"Tần nương tử, nương tử nói câu đó mà trừng mắt nhìn ta như thế, ta có thể xem như chưa từng nghe thấy." Đào Hoa mỉm cười, trong mắt hiện rõ vẻ không vui: "Nương tử nhìn ta nói câu đó là có ý gì? Nương tử cái gì cũng không giỏi, giỏi nhất chính là vu oan giá hoạ người khác phải không? Chuyện chẳng đâu vào đâu mà nương tử cũng rêu rao ầm ĩ khắp phủ. Nể tình nương tử vào phủ trước, có thâm niên hơn ta, nên ta không so tính toán, nhưng không có nghĩa là ta dễ bị bắt nạt, có thể nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác bị hắt nước bẩn đâu!"

Nên cứng rắn thì phải cứng rắn, những lời này vừa giận dữ vừa chính nghĩa, khiến Tần Giải Ngữ có chút chột dạ: “Ai… ai vu khống nương tử?”

“Còn cần phải nói sao?” Đào Hoa đứng dậy quỳ gối bên cạnh nàng ta, mếu máo nhìn về phía Thẩm Tại Dã: “Hôm nay thiếp thân cũng muốn gia làm chủ, thiếp thân thật sự rất ấm ức!”

Thẩm Tại Dã nhìn nàng hai cái, ánh mắt sâu thẳm: “Nàng ấm ức cái gì?”

“Làm việc gì cũng phải có bằng chứng, Tần nương tử vừa mở miệng đã vu khống thiếp thân tư thông với môn khách, chẳng lẽ không ấm ức sao?”

Kites dịch

Nguồn: Tấn Giang

Truyện Chữ Hay