Thẩm Tại Dã mím môi, ánh mắt đầy cảm động: "Thái tử lại tin tưởng Thẩm mỗ đến vậy..."
"Là điều nên làm." Mục Vô Ngần nhíu mày: "Không có ngài, làm sao có ngôi vị Đông cung của ta hôm nay. Nhưng mà thừa tướng, ngài nhất định phải bắt được hung thủ, nghiêm trị cho ta!"
Thẩm Tại Dã gật đầu nghiêm túc, đáp: "Thẩm mỗ nhất định dốc hết sức!"
Đánh hắn một trận, trong lòng y ngược lại thoải mái hơn không ít. Thẩm Tại Dã đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh chính điện.
Khương Đào Hoa đang ở đâu xem náo nhiệt? E là đang nhịn cười đến vất vả lắm nhỉ?
"Điện hạ." Bên ngoài có cung nhân vội vàng vào bẩm báo: "Hoàng thượng giá lâm!"
Mọi người đều ngẩn ra, Thẩm Tại Dã vội vàng đứng dậy đi ra hành lễ: "Vi thần tham kiến bệ hạ."
Minh Đức đế nổi giận đùng đùng, vịn tay hoàng hậu đi vào trong, liếc mắt nhìn y một cái, nói: "Khanh đứng dậy đi, đưa trẫm đi giáo huấn nghịch tử này!"
Mục Vô Ngần vừa nghe thấy tiếng đã giật mình, khó hiểu đứng dậy quỳ xuống, nhìn hoàng đế đang đi vào, khó hiểu gọi: "Phụ hoàng?"
"Trong mắt ngươi còn có người phụ hoàng là trẫm sao?!" Minh Đức đế vung tay áo đánh vào mũ miện của hắn, tức giận nói: "Vì một nữ nhân tầm thường, làm cho cả Đông cung gà bay chó sủa, ngươi còn mặt mũi nào gọi trẫm là phụ hoàng?"
Mục Vô Ngần ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn. Lệ thị đang đứng bên cạnh hoàng hậu, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Nữ nhân này lại đổ hết lỗi lên đầu Mộng Nhi? Tức không để đâu cho hết, Mục Vô Ngần vội vàng cúi đầu nói: "Xin phụ hoàng nghe nhi thần nói. Tên thích khách kia không biết từ đâu đến, cũng không biết vì sao chỉ làm nhi thần bị thương mà không lấy mạng nhi thần. Nhưng nhi thần dám khẳng định, chuyện này không liên quan đến Mộng Nhi!"
"Ngươi còn muốn bao che cho ả?" Minh Đức Đế nổi trận lôi đình: "Người đâu, bắt tiện tỳ đó lại cho trẫm!"
"Vâng."
"Hoàng thượng!" Thẩm Tại Dã giật mình, nhíu mày tiến lên nói: "Sao người lại tức giận đến vậy? Đông cung có thích khách, không liên quan đến thái tử, cũng không đến mức phải trách tội một cung nữ vô tội."
Nhìn là biết Lệ thị đã đi cáo trạng, chắc hẳn nói năng khó nghe, mới khiến hoàng đế tức giận như vậy. Thẩm Tại Dã có chút lo lắng. Lúc này mà để Khương Đào Hoa bị bắt đến trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, vậy thì sau này nàng muốn quay về phủ thừa tướng sẽ càng khó khăn hơn. Những nhân vật quan trọng này, vẫn nên ít gặp thì hơn.
"Vô tội?" Minh Đức đế sắc mặt rất khó coi: "Ả mê hoặc thái tử, khiến cho thái tử gặp thích khách trong phòng ả, đây cũng gọi là vô tội?"
"Không liên quan đến nàng ấy." Mục Vô Ngần vội vàng chắp tay: "Chỉ là trùng hợp mà thôi, không có bằng chứng chứng minh Mộng Nhi có liên quan đến thích khách, nàng chỉ là một thường dân, sao có thể quen biết cao thủ giang hồ như vậy?"
"Hồ đồ!" Minh Đức đế nhìn hắn bằng ánh mắt "hận sắt không thành thép": "Bình thường xử lý công việc đều rất tỉnh táo, sao cứ gặp nữ nhân là hồ đồ như vậy? Trẫm muốn xử tử ả, chẳng lẽ ngươi còn muốn vì một nữ nhân tầm thường mà chống đối trẫm?"Mục Vô Ngần á khẩu, Thẩm Tại Dã liếc mắt nhìn hắn, lại thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ do dự.
Lại còn do dự? Hắn quen biết Khương Đào Hoa mới được bao lâu, ở chung mới được mấy ngày? Chẳng lẽ lại vì nàng mà muốn kháng chỉ? Thẩm Tại Dã rất khó hiểu, càng thêm tin rằng người này không thích hợp làm hoàng đế.
Quá mức nhu nhược! Đúng là đồ vô dụng!
"Bệ hạ!" Ngoài cửa, thị vệ đi bắt người đã trở lại, dẫn đầu là Bàng tướng quân nhíu mày nói: "Thuộc hạ vô năng. Cung nữ kia đã nhảy xuống hồ Tiếp Thiên, không rõ bơi đi đâu."
"..." Hoàng đế sửng sốt, quay đầu nhìn hắn: "Nhảy hồ?"
"Vâng."
Thẩm Tại Dã khựng lại, đang định chắp tay nói, lại thấy Mục Vô Ngần đã đứng dậy, vội vàng nói: "Phụ hoàng, giết nhầm người vô tội, đây là việc thiên tử nên làm sao? Vì một nữ nhân tầm thường, khiến thanh danh cả đời của phụ hoàng bị hủy hoại, thật sự không đáng! Bây giờ nhi thần sẽ đi cứu người!"
"Ngươi đứng..." Chữ "lại" còn chưa kịp nói ra, vị thái tử bị thương đã chạy biến mất tăm. Cánh tay hắn còn đang bị băng bó, vậy mà vẫn linh hoạt chui ra khỏi vòng vây của thị vệ.
Minh Đức đế tức giận đến cực điểm, đưa tay đập nát chén trà bên cạnh, quát lớn: "Không biết nặng nhẹ!"
Hoàng hậu vội vàng khuyên nhủ: "Bệ hạ bớt giận, Vô Ngần trời sinh trọng tình trọng nghĩa, chuyện này... cũng chưa chắc đã nghiêm trọng như lời Lệ thị nói."
Lệ thị giật mình, vội vàng quỳ xuống nói: "Nhi thần đáng chết! Xin phụ hoàng bớt giận!"
Minh Đức đế cười lạnh, nhìn cửa cung trống rỗng, nghiến răng nói: "Ngôi vị thái tử này không nên để cho nó ngồi, tính tình nóng nảy như thế, có thể làm nên chuyện gì?"
Hoàng hậu và Lệ thị đều giật mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Thẩm Tại Dã cũng khom người theo: "Vi thần đi đưa thái tử trở về."
"Tiện thể khanh nói với nó một tiếng." Hoàng đế nheo mắt: "Nếu nó nhất quyết muốn giữ nữ nhân kia, vậy thì giao mũ miễn thái tử cho Hằng vương!"
"... Vi thần đã rõ."
Lệ thị chỉ muốn hoàng đế ra mặt xử lý Khương Đào Hoa mà thôi, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, lập tức hối hận, vội vàng dập đầu nói: "Phụ hoàng bớt giận, thái tử trung quân ái quốc, từ khi lên ngôi vị thái tử đến nay luôn cần cù chăm chỉ, san sẻ với quân vương. Người không thể vì một tiện tỳ mà xóa bỏ hết công lao bao nhiêu năm của thái tử được!"
"Không phải ngươi nói thái tử bị yêu nữ mê hoặc, đã không nghe lời khuyên bảo nữa sao?" Hoàng đế cúi đầu, nhìn nàng ta: "Đã không nghe lời khuyên bảo nữa, vậy thì còn làm thái tử gì nữa?"
"Là nhi thần nói quá, nhi thần đáng chết!" Lệ thị cúi đầu nói: "Thái tử không phải là kẻ ngu dốt, cung nữ kia cũng không lợi hại đến vậy, chỉ là do lòng ghen tị của nhi thần mà thôi! Xin phụ hoàng tha thứ cho thái tử!"
Hoàng đế sửng sốt, kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng ta: "Thật sao?"
"Xin phụ hoàng giáng tội!" Lệ thị dập đầu xuống đất, giọng nói nghẹn ngào.
Thẩm Tại Dã nhìn, trong lòng có chút thương xót. Có chính phi tốt như vậy, Mục Vô Ngần còn muốn Khương Đào Hoa làm gì?
Cơn giận của Minh Đức đế cũng dần dần dịu xuống, nhìn nàng ta hồi lâu, thở dài: "Thôi được, đã như vậy, vậy thì cho người đưa cung nữ kia về, đánh năm mươi trượng. Ngươi tự mình giám sát."
"... Tạ ơn phụ hoàng."
Thẩm Tại Dã hơi nhíu mày, lặng lẽ lui ra ngoài tìm người.
Y không ngờ hành động bộc phát lại gây ra hậu quả như vậy, thân thể nhỏ bé của Khương Đào Hoa có thể chịu được mấy roi? Hay là nhân tiện đưa nàng ra khỏi cung luôn cho rồi.
Hồ Tiếp Thiên rất rộng, đi dọc theo bờ hồ nửa ngày, Thẩm Tại Dã mới tìm được đôi gian phu dâm phụ kia.
Khương Đào Hoa hình như vừa mới lên bờ, người ướt sũng, vẻ mặt ngây ngốc. Mục Vô Ngần đứng trước mặt nàng, hai tay bị trói, người cũng ướt đẫm, đang đỏ mắt nhìn nàng.
"Suýt chút nữa tưởng nàng chết đuối thật rồi!" Mục Vô Ngần gầm nhẹ: "Nhảy hồ làm gì? Cho dù bị đưa đến trước mặt phụ hoàng, ta cũng có thể cứu nàng!"
Trong lòng như bị vật gì đó giáng cho một chùy, Đào Hoa nhìn người đàn ông lam lũ trước mặt, ngây người hỏi: “Ngài… nhảy xuống cứu ta ư?”
"Nếu không thì sao?" Mục Vô Ngần nhíu mày: "Chờ bọn họ vớt xác nàng lên ư?"
Đào Hoa câm nín, nhìn vết sưng đỏ chưa tan trên mặt hắn, lại nhìn hai tay bị trói không dùng được của hắn - hắn vừa rồi rõ ràng là dùng đôi tay như đôi đũa này mà kéo nàng lên.
Cổ họng có chút nghẹn ngào, nàng nghiêng đầu đánh giá thái tử hồi lâu, cười khẽ: "Lần đầu tiên có người cứu ta như vậy."
Không vì lợi ích, không vì lợi dụng, chỉ vì nàng sắp chết, cho nên mới đến cứu nàng, Mục Vô Ngần là người đầu tiên.
Thẩm Tại Dã chậm rãi bước tới, lạnh lùng nhìn biểu cảm trên mặt Khương Đào Hoa, nhịn không được cười nhạo: "Hai vị định ở chỗ này tình chàng ý thiếp đến bao giờ?"
Đào Hoa ngẩng đầu nhìn y, mím môi, cố gắng đứng dậy, lại đưa tay đỡ Mục Vô Ngần lên, nhỏ giọng nói: "Ngài mau trở về thay y phục đi, nếu để hoàng thượng nhìn thấy, sẽ chỉ càng thêm tức giận. Nô tỳ theo thừa tướng về lĩnh phạt."
"Không." Mục Vô Ngần lắc đầu: "Nàng theo ta trở về, ta sẽ thuyết phục phụ hoàng, chuyện thích khách vốn không liên quan đến nàng."
"Thừa tướng có chừng mực." Đào Hoa cười, nụ cười lần đầu tiên chạm đến đáy mắt: "Ngài vừa mới làm thái tử không lâu, chọc giận bệ hạ là không ổn. Nên để nô tỳ chịu phạt, nô tỳ sẽ chịu, chỉ cần giữ được mạng là được."
Mục Vô Ngần lo lắng nhìn nàng một cái, lại nhìn Thẩm Tại Dã: "Thừa tướng có thể bảo vệ nàng chu toàn chứ?"
"Bảo vệ mạng sống không khó." Thẩm Tại Dã mặt không cảm xúc nói: "Ngài vẫn nên mau chóng trở về đi."
"Được." Mục Vô Ngần nhìn Đào Hoa: "Ta về Đông cung chờ hai người."
Đào Hoa gật đầu, trong mắt là sự dịu dàng hiếm có, Thẩm Tại Dã nhìn thấy liền nheo mắt lại. Đợi thái tử đi xa, y mới lạnh lùng lên tiếng: "Ánh mắt vừa rồi của nàng là có ý gì? Yêu hắn rồi à?"
"Chỉ là ta cảm thấy người ngốc nghếch như ngài ấy rất hiếm có." Đào Hoa cúi đầu nhìn váy áo ướt đẫm của mình, cười khẽ: "Trên người ngài ấy có thứ mà thừa tướng không có."
"Thứ gì?"
"Thật lòng." Đào Hoa chỉ vào trái tim mình, nói: "Đã lâu rồi không có ai đối xử chân thành với ta, nghĩ lại cũng thật rung động."
Mặt Thẩm Tại Dã đen xì, y cười lạnh: "Khương Đào Hoa, nếu ta nhớ không lầm, hắn chỉ mới cứu nàng một mạng, mà ta cũng đã từng cứu nàng một mạng, tại sao hắn thật lòng, mà ta thì không?"
Ánh mắt Đào Hoa kỳ quái liếc nhìn y, bĩu môi: "Nô tỳ chỉ thấy người cho cơm ăn mày được khen là lương thiện, chứ chưa thấy người cho chó săn ăn được khen là lương thiện. Đạo lý đơn giản như vậy mà thừa tướng cũng không hiểu sao?"
Thẩm Tại Dã hơi sửng sốt, bật cười, liếc mắt nhìn nàng: "Vì châm chọc ta, nàng không tiếc mắng mình là chó, vậy thì ta còn có gì để nói? Nàng cảm thấy thái tử là thật lòng, vậy thì nàng cứ theo hắn mà sống cả đời đi, chỉ cần nàng chịu đựng được hình phạt khi trở về."
Lại còn có hình phạt thật sao? Đào Hoa nhíu mày: "Chúng ta dù sao cũng đang hợp tác, không thể giúp đỡ che chở một chút sao?"
"Bảo thái tử thật lòng của nàng đi che chở đi." Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Lời là do nàng nói, nên chịu phạt thì nàng phải chịu."
Haiz, đó chẳng phải là dựa vào việc có y ở đây, cho nên mới nói lời hay ý đẹp sao? Đào Hoa cười khan hai tiếng, vội vàng nịnh nọt tiến sát lại gần Thẩm Tại Dã hỏi: "Vậy hình phạt nặng lắm sao?"
"Không nặng." Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Năm mươi trượng, Lệ thị giám sát."
"..." Bước chân Khương Đào Hoa khựng lại, nàng quay đầu bỏ chạy: "Mấy người cứ từ từ chơi, ta vẫn nên quay về hồ nước ngâm mình thì hơn."
"Làm sao vậy?" Thẩm Tại Dã vươn tay túm lấy nàng, cười như không cười: "Không phải là vì để thái tử không bị hoàng thượng trách tội, cam tâm tình nguyện chịu phạt sao? Chuyện vĩ đại như vậy sao có thể lâm trận bỏ chạy. Đi thôi, ta đích thân hộ tống nàng trở về!"
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo