Hỏi kiểu này, thường thì chẳng có câu trả lời nào tốt đẹp cả. Đào Hoa gượng cười: "Ta không có hứng thú với tên của đường đi, chỉ là không biết các vị công công có thể cho ta biết tên của nơi chúng ta sắp đến hay không?"
Ít nhất để nàng còn suy nghĩ xem có cơ hội chạy trốn hay không.
Cung nhân cười khẩy, liếc nhìn cuối con đường, hạ giọng nói: "Con đường này tên là Hoàng Tuyền Lộ, đương nhiên là thông đến âm tào địa phủ.”
“…” Nghe thật đáng sợ! Đào Hoa cười khan hai tiếng: "Có thể nói rõ hơn được không? Dù sao ta cũng sắp chết rồi, nói cho ta biết cách chết cũng được, để ta còn chuẩn bị tâm lý!"
Mấy tên cung nhân lập tức xốc nách nàng lên, vừa kéo vừa nói: "Trong cung có một thứ gọi là lò thiêu xác, những cung nhân mắc bệnh truyền nhiễm đều bị thiêu ở đó đến mức xương cốt cũng không còn. Ngươi đừng có giở trò nữa, chắc chắn sẽ không có đường về đâu. Hơn nữa thái tử điện hạ sẽ không bao giờ biết ngươi đã đi đâu, cũng không thể nào tìm được ngươi."
Thật là tàn nhẫn! Khương Đào Hoa tái mặt, tròng mắt đảo liên hồi, nhìn chằm chằm cánh cửa ngày càng đến gần, rốt cuộc cũng hoảng sợ.
Thanh Đài không có ở đây, nàng căn bản không thể thoát khỏi tay nhiều người như vậy, một khi đã bị thiêu thành tro bụi, vậy thì thật sự là tan thành mây khói!
Nhìn trái nhìn phải, Đào Hoa cố gắng thả lỏng cơ thể, chờ đúng thời cơ liền dùng sức đá về phía sau, thoát khỏi sự khống chế của người phía sau, sau đó co giò bỏ chạy!
"Con nha đầu thối tha này!" Tên cung nhân chửi bới đuổi theo, nhưng cũng không vội vàng lắm: "Phía trước là đường cùng, chỉ có lò thiêu xác, ngươi muốn tự nhảy vào, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản. Sao lại còn đá người chứ!"
Đào Hoa chạy vào trong cánh cửa, ngẩng đầu nhìn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Thật sự là đường cùng, một cái lò lớn thiêu đốt khiến xung quanh nóng rực, trong không khí tràn ngập mùi hôi hám của rác rưởi và mùi thịt cháy kỳ lạ, khiến người ta buồn nôn.
Bên cạnh lò lửa có một cung nhân lớn tuổi, tay cầm cây xẻng, quay đầu nhìn nàng, trong mắt không có chút tức giận nào: "Lại có đồ mới đến à?"
Khương Đào Hoa sợ đến mức hồn vía lên mây, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường cung cao ngất, trong thời gian ngắn, nàng căn bản không thể trèo ra ngoài! Lại nhìn căn phòng phía sau lão cung nhân kia, nàng cắn răng, đành liều mạng xông vào trốn.
Có lẽ biết nàng không còn nơi nào để trốn, lão cung nhân cười hai tiếng, nhìn mấy cung nhân đuổi theo phía sau nói: "Từ từ bắt, không cần vội, người trước còn chưa cháy hết đâu."
Mấy tên cung nhân đều cười, chậm rãi bao vây căn phòng nhỏ này, thong dong lục soát khắp nơi.
Đào Hoa trốn dưới gầm giường, sợ đến mức run rẩy, nhìn thấy có bàn chân dừng lại bên giường, đồng tử co lại.
Khung cảnh xung quanh dường như chậm lại, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng người bên giường chậm rãi ngồi xổm xuống, một khuôn mặt to lớn nhìn xuống gầm giường, trong mắt mang theo vẻ tàn nhẫn của kẻ săn mồi thành công, đưa tay tóm lấy nàng.
“A…” Đào Hoa hét lên một tiếng rồi nhắm chặt mắt, hai tay ôm đầu, cố gắng tự nhủ: "Không thấy ta, không thấy ta, không thấy ta..."Đã bốn mắt nhìn nhau rồi, làm sao mà không thấy được chứ?! Vừa tự an ủi bản thân vừa tuyệt vọng, Khương Đào Hoa yên lặng chờ đợi mình bị lôi ra ngoài, nhưng chờ một lúc lâu, người nọ vậy mà vẫn chưa bắt được nàng.
Tay người này ngắn sao?
Chậm rãi mở mắt ra nhìn, khuôn mặt bên ngoài giường đã biến mất, nhưng vẫn còn một người đứng đó. Đôi giày ống đen tuyền được thêu viền bạc tinh xảo, toát lên vẻ đạo mạo của một tên cầm thú.
“Vẫn chưa bắt được sao?” Lão cung nhân bên ngoài lên tiếng khiến Đào Hoa giật mình, không khỏi rụt người vào sâu bên trong gầm giường.
“Bắt được rồi.” Người trong phòng thản nhiên đáp, giọng nói có chút quen tai.
Khương Đào Hoa sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nhất thời chưa kịp nhớ ra đây là giọng của ai, đột nhiên có một bàn tay thò vào, kéo nàng ra ngoài.
"A a a!" Đào Hoa nhắm tịt mắt, tay chân khua loạn xạ: "Thả ta ra! Thả ta ra! Thả ta ra!"
Người này sức lực rất lớn, đưa tay nhấc bổng nàng lên, ghì chặt tay chân nàng, lạnh lùng nói: "Nàng chắc chắn muốn ta thả nàng ra?"
Hơi thở quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, vòng tay quen thuộc, Khương Đào Hoa ngơ ngác mở mắt ra, liền thấy Thẩm rắn độc đang lạnh lùng ôm mình. Trên đất có bốn tên cung nhân không biết là ngủ thiếp đi hay đã hôn mê bất tỉnh, không một tiếng động.
"Ngài..." Đào Hoa theo bản năng túm chặt vạt áo y: "Sao ngài lại ở đây?"
"Để đưa nàng vào lò thiêu xác." Thẩm Tại Dã mặt không chút cảm xúc ôm nàng đi ra cửa: "Tính mạng của nàng là của ta, mấy chuyện này phải để ta tự mình làm."
"..." Cầm thú!
Đào Hoa hít sâu một hơi, nàng như con ngựa bất kham túm chặt vạt áo Thẩm Tại Dã kéo về phía sau, hạ giọng nói: "Thiêu chết ta thì có lợi gì cho ngài? Mau thả ta ra!"
"Giữ nàng lại cũng là một tai họa." Thẩm Tại Dã liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Nhìn những lời nói và hành động gần đây của nàng, có vẻ như cũng không muốn sống nữa."
"Ta..." Đào Hoa cắn răng, nhìn thấy y sắp mở cửa, nàng nhắm mắt nhắm mũi, đành phải sử dụng mỹ nhân kế!
Đào Hoa lật người một cái, trực tiếp quặp chân vào eo y, dùng sức kéo, trực tiếp kéo cả người Thẩm Tại Dã xoay người lại, lưng áp vào cửa.
Đào Hoa dùng tay chống cửa, không nói hai lời, cúi đầu hôn lên môi y, dây dưa triền miên, dịu dàng đến cực điểm.
Cơ thể Thẩm Tại Dã hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã thả lỏng, mặc cho nàng tùy ý làm càn trên người mình. Trong đôi mắt khép hờ ánh lên tia sáng kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy có chút bi thương.
Tuy nhiên, Khương Đào Hoa căn bản không nhìn y, chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng dỗ dành người này, để nàng thoát chết.
Kể từ sau lần đó, hai người chưa bao giờ thân mật như vậy, Thẩm Tại Dã thậm chí còn cảm thấy đã lâu lắm rồi, không nhịn được đưa tay ôm lấy eo nàng, kéo sát vào người mình.
"Vẫn chưa bắt được sao?" Lão cung nhân bên ngoài cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gõ cửa: "Mấy người các ngươi, sao ngay cả một tiểu cô nương cũng không bắt được vậy?"
Tiếng gõ cửa vang lên ngay phía sau, Thẩm Tại Dã nhanh chóng hoàn hồn, cau mày đẩy người trên người ra, lau miệng một cái đầy ghét bỏ, chẳng nói chẳng rằng ôm nàng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lúc lão cung nhân đẩy cửa bước vào, Thẩm Tại Dã đã ôm Khương Đào Hoa nghênh ngang đi ra khỏi sân. Khương Đào Hoa quả nhiên chạy còn nhanh hơn thỏ, trông nàng nhỏ con mà chân cẳng lại vô cùng nhanh nhẹn, suýt chút nữa y đã không đuổi kịp.
"Vội đi đầu thai sao?"
Vừa mới thoát chết, Đào Hoa còn đang sợ hãi run rẩy, nghe vậy liền tức giận trợn mắt: "Miệng chó không mọc được ngà voi!"
"Nàng nói cái gì?" Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Ta nghe nhầm sao?"
Dám mắng y trước mặt ư?
“Ngài nghe nhầm rồi!" Đào Hoa cười toe toét: "Thiếp thân đang khen ngài đấy, khen ngài ăn nói sắc bén."
Thẩm Tại Dã khẽ cười một tiếng, thấy xung quanh an toàn mới khoanh tay nói: "Ta đã sớm nhắc nhở nàng phải cẩn thận, xem ra nàng không để tâm rồi. Hôm nay nếu không phải ta, nàng thật sự phải đầu thai lại rồi."
"Nô tỳ đa tạ tướng gia." Đào Hoa bĩu môi: "Lan Quý phi bảo chúng ta phối hợp lẫn nhau, ngài đã làm rất tốt, muốn thưởng thì đi tìm Lan Quý phi mà đòi."
Thẩm Tại Dã đưa tay lau khóe miệng, cau mày nói: "Vừa rồi nàng đã xâm phạm ta, thật sự không cần xin lỗi sao?"
... Xâm phạm? Đào Hoa ngơ ngác nhìn y từ đầu đến chân: "Lan Quý phi khen ngài khéo ăn nói, ngài cũng không thể ăn nói hàm hồ như vậy chứ? Chưa từng nghe nói nữ tử có thể xâm phạm nam tử!"
"Nàng chỉ là một cung nữ bé nhỏ, lại dám sàm sỡ đương kim thừa tướng." Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Ta cũng không phải người tham lam, trả lại mười vạn lượng vàng kia cho ta đi."
"..." Sao ngươi không tự mình đi cướp luôn đi? Khương Đào Hoa cười lạnh, xoay người bỏ đi: "Giấy giao hẹn đã viết rõ ràng, tướng gia lấy mạng của nô tỳ, số vàng kia sẽ thuộc về nô tỳ, ngài còn muốn lấy lại, chẳng phải là quá mất phong độ sao?"
"Ta chưa từng muốn mạng của nàng." Thẩm Tại Dã cụp mắt, khẽ hừ một tiếng: "Ta là..."
"Mộng Nhi cô nương!" Phía trước đột nhiên có người chạy tới, từ xa đã gọi: "Là Mộng Nhi cô nương đúng không?"
Đào Hoa giật mình, nhanh chóng đẩy Thẩm Tại Dã vào bụi cỏ bên cạnh, động tác dứt khoát lưu loát không chút do dự, sau đó mỉm cười nhìn người đang chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tìm được cô nương rồi." Cung nhân thở hổn hển nói: "Thái tử gia đang hỏi cô nương đi đâu, cô nương mau theo nô tỳ quay về đi."
"Được." Đào Hoa khẽ gật đầu, nàng không quay đầu lại, đi theo cung nhân kia rời đi.
Thẩm Tại Dã bước ra khỏi bụi cỏ, đen mặt phủi lá cây và cỏ dại trên người, mím môi, đi theo phía sau.
Hoàng đế và thái tử nói chuyện rất lâu, sau đó trên mặt lộ vẻ áy náy và đau lòng, gọi Thẩm Tại Dã vào nói: "Thừa tướng, khanh hãy hỗ trợ thái tử, đưa bài vị của Sở Thục phi vào thờ cúng trong hoàng miếu."
"Sao vậy?" Thẩm Tại Dã ngạc nhiên: "Chẳng phải bệ hạ... Đã xảy ra chuyện gì sao? Nói rõ cho vi thần biết, để còn truyền đạt xuống dưới."
"Haiz." Minh Đức đế tựa vào gối mềm, lần đầu tiên lộ ra vẻ già nua: "Có lẽ trẫm thật sự đã hiểu lầm Sở Nhi. Năm đó nàng ấy vì muốn giúp trẫm mượn binh nước Ngô, cam tâm tình nguyện đi làm con tin, vậy mà trẫm lại hoài nghi nàng ấy tư thông với Ngô vương, cũng không tin Vô Hạ là cốt nhục của trẫm... Hiểu lầm này, người cũng không còn, ngay cả cơ hội chuộc lỗi trẫm cũng không có."
Thẩm Tại Dã hơi sững sờ, nhìn Mục Vô Ngần.
Thái tử thở dài: "Có lẽ thừa tướng không biết, Sở Thục phi trước khi sang nước Ngô đã mang thai Nam vương đệ, nhưng lại có người bịt miệng ngự y, lừa dối phụ hoàng, cho nên mới khiến Nam vương đệ chịu oan ức nhiều năm như vậy."
Đương nhiên là y biết chuyện này, năm đó Sở Thục phi sang nước Ngô, chưa đến tám tháng đã sinh hạ Nam vương, tính thế nào cũng là cốt nhục của Minh Đức đế.
"Hiểu lầm được hóa giải thì tốt rồi." Thẩm Tại Dã nhìn hoàng đế: "Chuyện này xem ra phải ban thưởng cho thái tử, nếu không nhờ ngài ấy, nút thắt trong lòng bệ hạ nhiều năm như vậy e là khó hóa giải."
"Đúng vậy." Minh Đức đế nhìn Mục Vô Ngần: "Ban đầu trẫm còn tưởng đứa nhỏ này trong lòng không có tình nghĩa huynh đệ, không ngờ bản tính vẫn lương thiện, còn nhớ đến tình thân. Ban thưởng là điều chắc chắn."
"Chỉ cần trong lòng phụ hoàng thoải mái, đó chính là phần thưởng tốt nhất cho nhi thần." Mục Vô Ngần cười nói: "Phụ hoàng vẫn nên mau chóng dưỡng bệnh cho khỏe."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo