Sao ảo giác có thể nói chuyện được? Thẩm Tại Dã ngẩn người, trong lòng có chút mơ hồ.
Nhưng ngay sau đó, Mục Vô Ngần lại chạy từ phía sau đến, nhanh chóng ôm nữ tử trước mặt vào lòng, cảnh giác nhìn y nói: "Sao thừa tướng lại đến đây vào lúc này?"
Váy áo tung bay, Khương Đào Hoa vẫn giống như khi được y ôm trước đây, ngoan ngoãn nép vào lòng Mục Vô Ngần, đôi mắt ngơ ngác nhìn y.
Trong lòng chấn động, Thẩm Tại Dã bước lên hai bước, rốt cuộc cũng hiểu rõ đây không phải là mơ, lồng ngực bỗng nhiên thắt lại.
"Sao nàng còn sống?"
Đào Hoa bị tiếng quát của y dọa sợ, nắm chặt vạt áo Mục Vô Ngần nói nhỏ: "Điện hạ, đây không phải là kẻ lần trước ép ta uống thuốc độc để ta chết sao? Hắn lại muốn giết ta sao?"
"Đừng sợ." Mục Vô Ngần che chở nàng ở phía sau, cau mày nhìn Thẩm Tại Dã: "Sao thừa tướng cứ phải nhắm vào một nữ tử yếu đuối? Đại sự đã thành, nàng ấy đã là trắc phi của ta."
Trắc phi? Sắc mặt Thẩm Tại Dã trắng bệch, ngơ ngác nhìn Khương Đào Hoa, sau khi nhìn rõ sự lạnh lùng trong mắt nàng, đột nhiên tỉnh ngộ.
Khương Đào Hoa, Khương Đào Hoa thật thông minh! Nàng ta nhất định đã giở trò, căn bản không hề trúng độc! Sau khi chạy trốn khỏi phủ thừa tướng, nàng ta liền vội vàng bám lấy thái tử, muốn dựa vào sự che chở của thái tử để thoát khỏi sự truy sát của y. Làm tốt lắm, thật sự là làm tốt lắm…
Vậy mà y lại giống như kẻ ngốc thật sự cho rằng nàng đã chết, sống không bằng chết trong đau khổ!
Trước kia có bao nhiêu đau đớn, bây giờ liền có bấy nhiêu tức giận. Thẩm Tại Dã nổi giận, đưa tay chụp lấy Khương Đào Hoa.
"Thừa tướng!"
Mục Vô Ngần cả kinh, hắn căn bản không phải là đối thủ của Thẩm Tại Dã, thị vệ bên cạnh cũng không ai dám ra tay. Mặc dù hắn ra sức che chở, nhưng người phía sau vẫn rơi vào tay Thẩm thừa tướng.
Trong mắt Thẩm Tại Dã là sóng to gió lớn cuồn cuộn gào thét, mang theo sát khí ngập trời. Nhưng trong mắt Khương Đào Hoa lại là một sự bình tĩnh, mang theo vẻ vô tội và khó hiểu, ngẩng đầu nhìn y hỏi: "Sao ngài lại tức giận như vậy? Ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân. Cho dù được thái tử sủng ái, cũng không đến mức khiến thừa tướng phẫn nộ như thế."
"Nàng thật độc ác!" Thẩm Tại Dã bóp cổ nàng, ấn nàng lên bức tường phía sau, tay y run lên, giọng nói đầy căm hận: "Tại sao lại làm như vậy?"
Đào Hoa không hề sợ hãi, liếc nhìn thái tử và các thị vệ đang kinh ngạc phía sau, thấp giọng nói: "Nói đến độc ác, ta không bằng thừa tướng một phần vạn. Ta làm vậy cũng không phải để trả thù, chỉ là thái tử đối xử với ta không tệ, dịu dàng lại chu đáo, đi theo ngài ấy, ta rất an tâm."
"Khương Đào Hoa." Tay Thẩm Tại Dã dần siết chặt: "Nàng muốn ép ta tự tay giết nàng?"
Hơi thở Đào Hoa dần khó khăn, nàng nhìn y, cười mỉa mai: "Cũng không phải lần đầu tiên, ngài muốn giết thế nào thì giết."
Tim như bị cào xé, Thẩm Tại Dã dùng sức, muốn bóp chết nàng luôn! Trên đời sao có thể có nữ nhân xảo quyệt như vậy, sao có thể có nữ nhân độc ác như vậy, sao có thể... có nữ nhân lợi hại như vậy.
Nàng không nên sống, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng không nên sống. Nhưng nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, y vẫn theo bản năng buông tay ra.
"Ngài còn nhớ lời ngài đã nói không?" Đào Hoa thở hổn hển hai cái, nhếch môi nói: "Đứng im để cho ta giết. Lời này còn tính không?"
Miệng nói, nhưng tay Đào Hoa không hề do dự, rút cây trâm nhọn ra, dùng sức đâm vào ngực y!
Thẩm Tại Dã chấn động, nghiêng người tránh né, cây trâm xuyên qua lớp áo choàng, đâm thẳng vào vai y."..."
Mục Vô Ngần phía sau hít một hơi lạnh, theo bản năng quay đầu ra hiệu cho người phía sau lui xuống, bảo bọn họ canh gác xung quanh, không cho ai lại gần, sau đó mới đi về phía hai người.
"Nàng nói không giữ lời." Cơn đau như mạng nhện lan ra khắp cơ thể, Thẩm Tại Dã mặt mày trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đối diện: "Rõ ràng nàng đã nói rằng sẽ quên ta, sẽ không trả thù ta."
"Chẳng phải ngài cũng nói không giữ lời sao?" Đào Hoa rút cây trâm ra, cười quyến rũ: "Chúng ta đều không trách ai được, chỉ là hai người đều nhẫn tâm như vậy thì không có kết quả tốt đẹp đâu. Thừa tướng chi bằng nương tay cho."
Thật ra nàng không cần phải đâm nhát này, chỉ có hại chứ không có lợi, nhưng khi nàng phản ứng lại, cây trâm đã nhuốm máu.
Hóa ra bản thân không phải không hận y, nỗi hận này còn rất sâu đậm.
"Thừa tướng!" Mục Vô Ngần đã đến gần, vội vàng đỡ Thẩm Tại Dã dậy, nhìn Đào Hoa một cái, trách mắng: "Nói chuyện cho tử tế, sao lại ra tay đánh người?"
Đào Hoa mím môi, thấp giọng nói: "Là ngài ấy muốn bóp chết ta trước."
Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn nàng: "Nữ nhân hung hăng như ngươi không thích hợp ở lại Đông cung, nếu thái tử nhất quyết muốn giữ nàng ta lại, vậy Thẩm mỗ chỉ có thể bẩm báo hoàng thượng, nói nàng ta hành thích quan lại triều đình."
Tội danh này đủ để nàng bị đưa lên đoạn đầu đài.
Mục Vô Ngần lắc đầu: "Sao ngài lại so đo với một nữ nhân? Hãy để ngự y xử lý vết thương trước đã, Vô Ngần ta hiếm khi thật lòng thích một người, mong thừa tướng thành toàn."
Thật lòng thích? Thẩm Tại Dã cười lạnh, chỉ vào Khương Đào Hoa nhìn hắn nói: "Điện hạ không muốn hỏi xem, nàng ta có thật lòng thích ngài không?"
Đào Hoa khựng lại, cúi đầu có chút do dự, nhưng lại nghe thấy Mục Vô Ngần nói: "Nàng ấy đã từng lấy chồng, cũng chưa chắc đã thích ta, nhưng ta thật sự rất thích nàng ấy, cũng sẵn lòng chờ nàng ấy dần dần mở lòng với ta."
Sắc mặt Thẩm Tại Dã khó coi, nhìn hắn nói: "Điện hạ điên rồi sao? Coi nữ nhân đã lấy chồng như bảo bối đã đành, ngay cả việc nàng ta chưa chắc đã thật lòng với ngài, ngài cũng không quan tâm sao?"
"Mưa dầm thấm lâu, sao có thể vội vàng trong chốc lát?" Mục Vô Ngần cười nói: "Ta và nàng ấy mới quen biết bao lâu? Trước khi nàng ấy cảm nhận được lòng thành của ta, làm sao có thể dễ dàng thật lòng với ta được?"
Đào Hoa có chút ngạc nhiên nhìn Mục Vô Ngần, trong nháy mắt lại cảm thấy có chút cảm động. Trên đời này lại có người ngốc nghếch như vậy sao?
Sắc mặt Thẩm Tại Dã càng thêm u ám, cười lạnh: "Vậy Thẩm mỗ muốn xem xem, lời nói này của điện hạ có thể đứng vững trước mặt hoàng thượng hay không?"
"Thừa tướng."
Thấy y xoay người muốn đi, Mục Vô Ngần vội vàng ngăn lại: "Bình thường ngài không phải người nóng nảy, chuyện còn chưa nói xong, sao lại vội vã muốn đi bẩm báo hoàng thượng rồi?"
Thẩm Tại Dã dừng bước, y sững sờ, bị hắn nói như vậy mới phát hiện ra bản thân đang mất kiểm soát, cảm xúc bộc lộ ra ngoài không chút che giấu.
Đúng là điên rồi!
"... Gần đây Thẩm mỗ thân thể không khỏe, tâm trạng có chút khó kiềm chế." Thẩm Tại Dã thu lại thần sắc, cuối cùng cũng trở lại bình thường: "Thái tử lập dân nữ kia làm trắc phi là rất không thỏa đáng, hơn nữa nữ tử này còn không phải người hiền lành. Nếu người có thể nghe lời khuyên của Thẩm mỗ, Thẩm mỗ ắt sẽ không đi nói với hoàng thượng."
Mục Vô Ngần thở phào nhẹ nhõm, đỡ y đi vào chính điện, ánh mắt ra hiệu cho Đào Hoa đi theo.
"Hay là ngài xem vết thương trước đã."
Ngự y đến, Đào Hoa đứng quay mặt vào tường suy nghĩ lại lỗi lầm, nghe bọn họ nói vết thương có chút nghiêm trọng, nàng liền yên tâm.
Không giết chết được y, có thể khiến y nếm trải cơn đau cũng tốt rồi!
Sau khi băng bó xong, đầu óc Thẩm Tại Dã cuối cùng cũng hoạt động trở lại, liếc nhìn nữ nhân đang ở trong góc, lạnh lùng nói: "Nếu thái tử thật sự không muốn phế nàng ta, vậy Thẩm mỗ cũng không còn gì để nói. Thái tử đã đạt được ý nguyện, chắc là không cần Thẩm mỗ tiếp tục giúp đỡ nữa. Về sau..."
"Sao thừa tướng lại nói vậy?" Mục Vô Ngần vội vàng nói: "Tất cả những gì ta có được ngày hôm nay đều là nhờ công lao của thừa tướng, nếu thành công rồi lại phụ bạc người đã giúp đỡ mình, vậy sau này ai còn muốn theo ta nữa? Nữ tử này thật sự chỉ là một dân nữ bình thường, ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng, chỉ nuôi nàng ấy ở Đông cung mà thôi. Ta xin hứa với thừa tướng, nhất định sẽ không sa vào nữ sắc!"
Sa vào nữ sắc? Vừa nghĩ đến bản lĩnh quyến rũ của Khương Đào Hoa, mắt Thẩm Tại Dã liền nheo lại: "Thái tử... đã sủng hạnh nữ tử này rồi sao?"
"Chưa." Mục Vô Ngần liếc nhìn Đào Hoa, thấp giọng nói: "Nàng ấy sức khỏe không tốt, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian."
Trong lòng Thẩm Tại Dã thoải mái hơn, y mím môi nói: "Nếu chưa sủng hạnh, vậy sao phải phong nàng ta làm trắc phi? Làm cung nữ là đủ rồi."
"Nhưng mà..." Mục Vô Ngần cau mày, Mộng Nhi là nữ tử như vậy, chỉ làm cung nữ, không phải là quá thiệt thòi sao?
"Điện hạ cảm thấy không đủ sao?" Thẩm Tại Dã nói: "Đợi sau khi nàng ta được sủng hạnh, ngài lại phong phi cũng không muộn. Hiện giờ danh không chính ngôn không thuận, ngài cũng nên cân nhắc đến cảm nhận của người khác."
Hình như cũng có lý, Mục Vô Ngần gật đầu, sau đó đứng dậy kéo Đào Hoa đến.
"Không phải ta phụ nàng." Hắn thấp giọng nói: "Thừa tướng nói đúng, đợi sau khi nàng khỏe lại, động phòng với ta rồi, ta lại phong nàng làm phi, được không?"
"Vâng." Đào Hoa cười đồng ý, nhìn Mục Vô Ngần nói: "Chỉ cần trong lòng điện hạ có ta, danh phận gì đó, ta không quan tâm."
Thẩm Tại Dã cười nhạt nhìn cặp đôi tình cảm mặn nồng trước mặt, đột nhiên nói: "Nếu thái tử đã nhượng bộ, vậy Thẩm mỗ sẽ không ra tay giết nữ tử này nữa, nhưng một số quy củ nàng ta vẫn nên học, nếu thái tử không phiền, có thể cho Thẩm mỗ đưa nàng ta đi nửa ngày, dạy dỗ một chút không?"
Nghe vậy, Đào Hoa toàn thân lạnh toát, liền lắc đầu: "Ta không đi!"
Mục Vô Ngần cũng có chút khó xử, nhìn Thẩm Tại Dã hai cái rồi nói: "Tuy rằng thừa tướng nói chuyện giữ lời, nhưng hiện tại nàng ấy là người của Đông cung, ngài tùy tiện đưa đi cũng không thỏa đáng. Muốn dạy quy củ, chi bằng đưa nàng ấy đến Ty giáo phường?"
"Cũng được." Thẩm Tại Dã gật đầu, đứng dậy nói: "Thẩm mỗ chuẩn bị ra khỏi cung, vừa hay đưa nàng ta đi luôn. Chờ lát nữa, Thẩm mỗ sẽ mang lễ vật vào cung đáp lễ thái tử và thái tử phi."
"... Được." Lời đã nói đến nước này, Mục Vô Ngần cũng không tiện ngăn cản nữa, chỉ có thể an ủi Đào Hoa: "Trong cung, thừa tướng không dám ra tay đâu, nàng đi trước đi, sau đó ta sẽ đón nàng."
Giãy giụa cũng vô dụng, Đào Hoa chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, không tình nguyện đi theo Thẩm Tại Dã ra ngoài.
Vừa rời khỏi Đông cung, khí lạnh trên người Thẩm Tại Dã lại toát ra, khiến nàng hắt xì một cái.
"Hắt xì!"
Thẩm Tại Dã quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.
Khương Đào Hoa biết y đang rất tức giận, chắc chắn muốn băm nàng ra thành từng mảnh cho chó ăn. Nhưng nàng lại thích nhìn bộ dạng tức giận đến mức không thể làm gì nàng của y, thật sự khiến người ta hả giận!
Đường đi càng lúc càng vắng vẻ, hình như đã rẽ vào một con đường nhỏ trong ngự hoa viên. Khương Đào Hoa cảnh giác dừng bước, nhìn người phía trước nói: "Ngài đừng có bắt nạt ta không biết đường, đây là đường đến Ty giáo phường sao?"
Thẩm Tại Dã không để ý đến nàng, sát khí trên người không giảm, kéo nàng đi.
Ngự hoa viên của hoàng cung Đại Ngụy rất rộng, núi giả chồng lên nhau, ao nước bao quanh, cây cối rậm rạp. Đào Hoa còn chưa kịp nhìn kỹ phương hướng, đã bị Thẩm Tại Dã vác lên vai, ném vào trong một hang núi giả.
"Ngài muốn làm gì?" Đào Hoa sợ hết hồn hết vía, toàn thân nổi da gà, cảnh giác nhìn y nói: "Mục Vô Ngần biết là ngài đưa ta đi, nếu ta mà chết, nhất định sẽ tính lên đầu ngài, ngài đừng có làm liều!"
Đôi mắt Thẩm Tại Dã đen như mực lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng y vẫn còn vẻ châm chọc, giơ tay ấn nàng lên vách đá, cúi đầu hôn lên môi nàng.
"A!" Đào Hoa kêu lên một tiếng đau đớn, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng bộ y phục lụa là trên người nhanh chóng bị tên cầm thú này xé rách, làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài, phát sáng trong hang động tối tăm.
"Ngài dừng tay!"
"Sao vậy?" Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, giọng nói Thẩm Tại Dã không nghe ra chút tình cảm nào: "Ta còn chưa trao giấy bỏ vợ, nàng vẫn là nữ nhân của ta, sao dám bảo ta dừng tay?"
Cơ thể không kiềm được run rẩy, Đào Hoa trừng mắt nhìn y, hoàn toàn không ngờ y lại hành động như vậy! Chẳng phải y hận không thể bóp chết nàng sao? Sao lại có thể quay ngoắt 180 độ muốn nàng?
"Bộ y phục này là do hắn cho nàng sao?" Thẩm Tại Dã vừa nói vừa xé rách váy của nàng, đặt chân nàng lên eo mình, ánh mắt y u ám, lại cắn lên tai nàng: "Cái này cũng là hắn cho nàng sao?"
Toàn thân Đào Hoa nổi da gà, nàng cau mày, đang muốn nói gì đó, lại cảm thấy y kéo sợi dây chuyền màu đỏ trên cổ nàng.
"Cái này cũng là hắn cho nàng sao?" Mặt dây chuyền được giấu trong chiếc yếm đỏ rực của nàng, Thẩm Tại Dã đưa tay muốn kéo ra, Đào Hoa vội vàng ấn tay y xuống: "Cho dù toàn thân ta đều là do thái tử ban cho, thì đã sao?"
Thì đã sao? Thẩm Tại Dã cười lạnh một tiếng, tức giận không thể kiềm chế, cúi đầu hôn lên môi nàng, như một con thú hoang bị xâm phạm lãnh thổ, toàn thân toát ra khí tức hung hãn. Trong lúc giằng co, y phục rơi xuống, y thế mà lại cưỡng ép nàng dưới ánh mặt trời, ngay trong ngự hoa viên của hoàng cung.
Đào Hoa hít một hơi lạnh, bị y hành hạ đến mức toàn thân đau nhức, không nhịn được mắng: "Tên súc sinh!"
"Súc sinh còn hơn kẻ vượt rào phóng đãng." Thẩm Tại Dã cười lạnh: "Nàng đúng là nham hiểm độc ác, mới đó đã có thể chuyển sang vòng tay người khác, còn dám từ chối ta? Nói ta chưa từng coi trọng nàng, e rằng trong lòng nàng cũng chưa từng thật lòng với ta."
Khương Đào Hoa cắn răng, giơ tay bóp chặt lấy y, gằn từng chữ: "Đúng, chúng ta đều không ai thật lòng với ai, cho nên giờ phút này chẳng khác gì cầm thú giao phối!"
Nghe xem đây là những lời gì? Thẩm Tại Dã cười lạnh, không còn muốn nhẹ nhàng với nàng nữa, y cắn lên cổ nàng, hung hăng ấn nàng vào vách đá.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo