Bản thân nàng ta không ổn cũng không sao, có người cùng nàng ta chịu đựng cũng không coi là cô độc.
Vừa mới trở về Tranh Xuân Các, Khương Đào Hoa bỗng rùng mình một cái, bưng chén trà lên nhìn ra ngoài, khó hiểu nói: "Sao ta lại có cảm giác như bị người ta nguyền rủa vậy?"
Thanh Đài cười nói: "Người nghĩ nhiều rồi, chuyện của Đoàn nương tử đã được giải quyết. Người ở trong phủ này cứ việc cao gối mà ngủ, còn lo lắng gì nữa?"
Nói cũng đúng, Đoàn nương tử ngã ngựa không rõ ràng, mọi người trong phủ đều bị dọa sợ, nhất định phải yên ổn một thời gian mới có thể có đợt sóng gió tiếp theo. Nhân cơ hội này, nàng phải vun đắp tình cảm với Thẩm Tại Dã thật tốt, để bản thân không bị bán đứng một cách đột ngột như vậy.
Vừa mới nghĩ như thế, Thẩm Tại Dã đã đi tới. Sắc mặt vẫn không được tốt lắm, giống như đang có tâm sự.
"Gia đang nghĩ gì vậy?" Trước đó nàng đã phát hiện ra có điều kỳ lạ, lúc này rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: "Từ trong cung trở về liền mang tâm sự nặng nề."
"Hoàng thượng và Lan Quý phi đều bị bệnh, hoàng thượng bệnh nặng, còn Lan Quý phi bệnh cũ tái phát." Thẩm Tại Dã đi tới ngồi xuống nhuyễn tháp, mím môi nói: "Ta đang tìm thuốc, nhưng có chút phiền phức, ngự y trong cung đều bó tay hết cách."
Khương Đào Hoa sửng sốt. Hoàng thượng bệnh thì Thẩm Tại Dã lo lắng cái gì? Chỉ cần hoàng đế không băng hà, ngài ấy bệnh nặng một trận, ngược lại có thể kịp thời cân nhắc lập thái tử, chẳng phải là đúng ý Thẩm Tại Dã sao? Đã không phải lo lắng cho hoàng đế…
Vậy thì tám chín phần là đang buồn phiền vì bệnh tình của Lan Quý phi rồi.
Nàng mím môi, hỏi: "Lan Quý phi là bệnh cũ gì?"
"Đau tim." Thẩm Tại Dã nói: "Không thường xuyên phát bệnh, một khi đã phát tác thì có thể mất mạng, những năm trước đều là cắn răng chịu đựng, nhưng năm nay thân thể muội ấy yếu đi, hoàng thượng lo lắng muội ấy không chịu nổi, bảo ta tìm thuốc."
"Gia tận lực là được rồi." Khương Đào Hoa cười nói: "Thật sự không có cách nào thì hoàng thượng cũng sẽ không trách tội gia đâu."
Thẩm Tại Dã lạnh lùng liếc nàng một cái, không nhịn được nói: "Muội ấy không thể có chuyện được."
Mặc dù ngoài miệng luôn không phối hợp, nhưng việc Lan Quý phi làm đều là chuyện có lợi cho y. Hơn nữa có một số việc chỉ có nàng ấy mới làm được, nói là quân cờ trong tay y cũng không quá đáng.
Khương Đào Hoa bĩu môi, theo bản năng cách xa y một chút. Nam nhân nóng nảy là đáng ghét nhất, toàn thân đều là gai, ngay cả nàng cũng bị đâm.
"Nàng làm cái gì vậy?" Thẩm Tại Dã liếc mắt nhìn động tác của nàng, hơi nheo mắt lại, đưa tay về phía nàng ngoắc ngoắc: "Lại đây."
"Không phải là gia đang không vui sao?" Khương Đào Hoa cười khì khì: "Thiếp thân không cần phải qua đó chứ?"
Thẩm Tại Dã cười cười: "Nàng chắc chưa?"
Một lát sau, Khương Đào Hoa ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng y, mặc cho y tức giận véo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng."Gia, đau!"
"Ta không đau." Thẩm Tại Dã nheo mắt nhìn nàng, hỏi: "Còn dám trốn nữa không?"
"Không trốn nữa." Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, Khương Đào Hoa liên tục lắc đầu, ngoan ngoãn nói: "Thiếp thân đây không phải là sợ đến quá gần sẽ càng chọc gia không vui sao?"
Lần nào nàng cũng đều đến rất gần. Lần nào thấy y không vui chứ? Thẩm Tại Dã hừ lạnh một tiếng: "Ta tới là để khen ngợi nàng, chuyện lần trước giao cho nàng, không ngờ hoàn thành tốt đẹp mà lại hoàn mỹ như vậy, quả nhiên không hổ là công chúa nước Triệu."
Khương Đào Hoa nhíu mày, nhìn vào mắt y, thấp giọng nói: "Nếu như thiếp thân nói chuyện lần này của Đoàn nương tử không liên quan gì đến thiếp thân, gia tin hay không?"
"Không tin." Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng: "Trong cái viện này trừ nàng ra, không có ai có thể xử lý Đoàn Vân Tâm nhanh chóng như vậy."
Khương Đào Hoa cười khổ một tiếng, hỏi: "Trong mắt gia, thiếp thân có phải là người giỏi tính toán, rất biết hại người?"
Lại thật sự cho rằng nàng sẽ giết Liễu thị để đổ tội cho Đoàn Vân Tâm?
Thẩm Tại Dã không trả lời, ánh mắt nhìn nàng như viết mấy chữ: Chẳng lẽ không phải sao?
Khóe miệng Khương Đào Hoa giật giật, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng phải bởi vì ngài là loại người này nên cảm thấy ta cũng là loại người như vậy à! Ta bình thường không hại người, chỉ là tính cảnh giác tương đối cao. Thích lấy oán báo oán mà thôi, ai giống như ngài tùy tiện giết người..."
"Nàng nói cái gì?" Thẩm Tại Dã nhướng mày: "Khương Đào Hoa, mấy ngày nay không dạy dỗ nàng, có phải là lại quên gia quy rồi?"
"Không quên, chép ba mươi lần rồi." Khương Đào Hoa đứng dậy từ trong lòng y nhảy xuống, xoay người vào phòng nói: "Gia có muốn xem không? Chữ viết ngay ngắn chỉnh tề."
Thẩm Tại Dã hừ lạnh một tiếng, đưa tay kéo nàng trở về: "Không cần xem, ta cũng không có ý mắng nàng, nàng nổi giận như vậy làm gì?"
"Giữa gia và thiếp thân thiếu đi sự tin tưởng và thấu hiểu cơ bản nhất." Khương Đào Hoa nghiêng đầu nói: "Như vậy là không có cách nào sống lâu dài được."
Sống lâu dài?
Nghe thấy ba chữ này, Thẩm Tại Dã giống như nghe thấy chuyện cười gì đó, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, mũi cũng nhăn lại: "Nàng muốn sống lâu dài với ta?"
"Muốn chứ, còn muốn cùng gia sống đến đầu bạc răng long." Khương Đào Hoa bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ gia không nghĩ như vậy sao?"
Thẩm Tại Dã thoáng sững sờ, ngây ngốc nhìn nàng, thần sắc trong mắt nhất thời trở nên phức tạp. Chẳng lẽ y thật sự có sức hấp dẫn như vậy, khiến cho những nữ nhân này đều vì y mà muốn sống muốn chết, ngay cả Khương Đào Hoa thông minh nhất cũng muốn sống đến đầu bạc răng long với y?
Nhìn thấy thần sắc của y, Khương Đào Hoa sau một hồi nghiêm túc, đột nhiên bật cười: "Thiếp thân chỉ nói đùa thôi, gia đừng coi là thật."
Câu nói đùa này cũng thật dọa người, Thẩm Tại Dã trừng mắt liếc nàng một cái: "Ta còn tưởng rằng nàng có vấn đề gì, lại còn dọa người như vậy, thế thì tiếp tục chép ‘gia huấn’ đi."
"Thiếp thân không dám nữa." Khương Đào Hoa vội vàng xua tay, cười híp mắt nói: "Sau này, thiếp thân tuyệt đối sẽ không nói lung tung nữa."
Ừm, nghe trên mặt chữ thì không có gì không đúng, nhưng không biết tại sao y đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng. Nhìn nụ cười trên mặt Khương Đào Hoa trước mặt, nhịn không được muốn đưa tay ra xoa nát.
"Gia." Trạm Lư vội vàng từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói: "Hoàng thượng triệu ngài vào cung gấp!"
Con ngươi Thẩm Tại Dã hơi co lại, y vội vàng đứng dậy, liếc mắt nhìn sắc trời sáng sủa bên ngoài, hít sâu một hơi: "Đi thông báo cho Cảnh vương một tiếng."
"Vâng."
Khương Đào Hoa mỉm cười tiễn y rời đi, nhìn bộ quan phục màu chàm bay phấp phới trong gió, trong lòng nghĩ chuyến này đi, Thẩm Tại Dã nhất định sẽ mang theo kết quả mà y hài lòng trở về.
Đào Hoa đóng cửa lại, ngồi ngẩn người trong phòng, không biết có phải bị lây hay không, tâm trạng cũng thấp thỏm bất an, nằm trên nhuyễn tháp ngây ngốc nhìn trần nhà, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Thanh Đài đi vào nhìn nàng một cái, đi xuống chuẩn bị điểm tâm, Khương Đào Hoa vừa định nhắm mắt lại, lại thấy trên xà nhà đột nhiên thò ra một cái đầu.
"Ngài quả nhiên không hổ là chim én nhỉ." Khương Đào Hoa khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Xây tổ trên xà nhà phòng ta rồi sao?"
Từ Yến Quy khinh thường cười một tiếng: "Ta thích ở đâu thì ở đó, Thẩm Tại Dã cũng quản không được, ở chỗ này của nương tử có trò hay, tất nhiên là ta muốn tới xem thử."
Có thể có trò hay gì? Ánh mắt Khương Đào Hoa kỳ quái nhìn hắn một cái, nằm im không nhúc nhích: "Không phải là ngài thích xem người ta thân mật chứ? Biến thái!"
Khóe miệng Từ Yến Quy giật giật, hắn lật người, rơi xuống bên cạnh nàng, giọng điệu khinh miệt: "Mức độ này của hai người thì tính là gì? Còn không kích thích bằng tranh xuân cung đâu."
Khương Đào Hoa: "..."
"Ê! Ăn nói cho đàng hoàng!" Nhìn thấy nàng giơ ống nhổ lên muốn đập tới, Từ Yến Quy vội vàng nói: "Ta không có ý đó, ý của ta là nếu như muốn xem người ta thân mật thì ta sẽ không đến đây đâu. Ta thích nhất là xem người ta khẩu thị tâm phi, trước kia là Lan Quý phi xinh đẹp nhất, giờ thì là nương tử."
Khương Đào Hoa sững sờ, không để ý tới hắn nói gì, ngược lại chú ý tới một vấn đề: "Ngài quen biết Lan Quý phi?"
"Quen chứ, trước khi vào cung, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Tại Dã." Từ Yến Quy duỗi chân, gác lên nhuyễn tháp, tiện tay cầm lấy một quả táo gặm: "Nói ra cũng là một đoạn nghiệt duyên."
Khương Đào Hoa giật thót một cái, nàng chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn hắn: "Nghe ngữ khí này của ngài, chẳng lẽ ngài và Thẩm Tại Dã đã quen biết từ lâu?"
"Đương nhiên rồi." Từ Yến Quy hừ nhẹ: "Thời gian ta ở cùng hắn có khi còn dài hơn thời gian nương tử sống."
"Ta mười tám tuổi rồi." Khương Đào Hoa nhíu mày: "Hai người có thể ở cùng nhau mười tám năm ư?"
"Có gì mà không thể?" Từ Yến Quy khẽ cười: "Chỉ là trước kia quan hệ không tốt như vậy, cũng là mấy năm gần đây cùng chung chí hướng nên mới trở nên quen thuộc."
Khương Đào Hoa hít vào một ngụm khí lạnh, vừa định mở miệng hỏi, Từ Yến Quy phản ứng lại nhanh hơn nàng nhiều, trực tiếp giơ tay lên nói: "Về bí mật quá khứ của Thẩm Tại Dã, cho dù nương tử có đánh chết ta cũng sẽ không nói, đừng mở miệng."
Khương Đào Hoa bĩu môi: "Vậy chuyện của Lan Quý phi thì sao? Ngài có thể nói một chút được không?"
"Không thể."
"Ngài là kẻ lừa đảo!" Khương Đào Hoa nheo mắt: "Nhìn là biết ngài đang khoác lác, thân phận của Lan Quý phi nghe nói chỉ có hoàng thượng biết, ngài là một kẻ giang hồ, sao có thể biết được?"
Từ Yến Quy nhíu mày: "Nương tử đừng có coi thường người khác như vậy chứ? Muốn nghe cũng được, lấy một trăm lượng bạc đến đây, ta sẽ nói cho nương tử hay, bằng không để Thẩm Tại Dã biết được, ta sẽ bị giết mất."
Điều kiện cao quá nhỉ! Khương Đào Hoa im lặng một lát, suy nghĩ một hồi, lập tức đứng dậy đi lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho hắn: "Ngài nói đi."
Xem ra Thẩm Tại Dã thật sự rất nuông chiều nữ tử này, một trăm lượng cũng có thể tùy tiện lấy ra? Từ Yến Quy líu lưỡi, cắn xong miếng táo cuối cùng rồi ném hạt đi, sau đó mở miệng nói: "Nương tử đã thành tâm như vậy, ta sẽ nói cho nương tử biết. Lan Quý phi tên thật là Lục Chỉ Lan, với Thẩm Tại Dã cũng coi như là thanh mai trúc mã, chỉ là đơn phương thích Thẩm Tại Dã rất nhiều năm, Thẩm Tại Dã không để ý tới nàng ta. Sau đó, nàng ta liền tiến cung làm quý phi."
Khương Đào Hoa bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói: "Vậy thì ta đoán không sai rồi, giữa hai người này thật sự có khúc mắc tình cảm, cho nên Lan Quý phi tiến cung cũng là do Thẩm Tại Dã đưa vào? Thật là quá nhẫn tâm, lại có thể đưa nữ nhân thích mình vào cung cấm, khó trách Lan Quý phi hận ngài ấy."
Từ Yến Quy khẽ nhíu mày: “Thẩm Tại Dã tuy là kẻ phong lưu nhưng hắn tuyệt đối không làm chuyện như thế. Lục Chỉ Lan tự nguyện tiến cung, chỉ là sau khi vào cung lại hối hận, nên mới đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Tại Dã.”
"Cái gì?" Khương Đào Hoa trợn mắt há hốc mồm: "Nàng ấy tự nguyện, vì sao còn muốn trách Thẩm đại nhân?"
"Nói ra nương tử cũng không hiểu." Từ Yến Quy nhún vai: "Nương tử chỉ cần biết, Thẩm Tại Dã đối với nàng ấy có áy náy rất sâu đậm, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Ngài ấy đối tốt với Lan Quý phi, nương tử hoàn toàn không cần phải ghen."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo