Làm người theo quy củ vốn dĩ không sai, nhưng nếu quá mức ngang ngược, không biết điều, ỷ vào thân phận mà biến tất cả những người bên cạnh thành kẻ thù, thì e là sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, bởi lẽ con người vốn sống theo bầy đàn.
Lo lắng của Đào Hoa là hoàn toàn có cơ sở. Nàng không ngăn cản được Tần Hoài Ngọc, quả nhiên ba ngày sau, trong phủ xảy ra chuyện lớn.
“Khương nương tử!" Nha hoàn của Thu Cảnh Hiên chạy tới, nước mắt lưng tròng: "Nương tử mau đến xem!"
Đào Hoa ngẩn người, lập tức đứng dậy, dẫn theo Thanh Đài đi theo nha hoàn kia.
Tướng phủ buổi sớm bỗng chốc náo loạn, người trong các viện đều bị kinh động, vội vã chạy đến Thu Cảnh Hiên.
Bên ngoài Thu Cảnh Hiên, hộ vệ đứng chật kín, không cho bất kỳ ai bước vào. Bên trong chỉ có Đoàn Vân Tâm và Khương Đào Hoa. Thi thể của Liễu Hương Quân đã được gỡ xuống khỏi xà nhà, trên bàn là một bức di thư viết bằng máu, nét chữ nguệch ngoạc, khó khăn lắm mới nhận ra được nội dung. Đào Hoa đang cẩn thận xem xét.
"Tiện thiếp thân phận hèn mọn, không bằng Tần nương tử cao quý. Nhiều lần chịu nhục, thật khó lòng nguôi ngoai. Nhân gian không người làm chủ, tiện thiếp đành phải đến âm phủ cầu xin công đạo. Nguyện cầu Diêm Vương minh xét, cho phép hồn phách lưu lại nhân gian, đòi lại công bằng cho tiện thiếp!"
Thi thể được phủ một tấm vải trắng, cả căn phòng nhuốm màu tang tóc thê lương.
Đoàn Vân Tâm cau mày nói: "Hôm qua ta còn thấy nàng ấy đến tìm ta khóc lóc, nói Tần nương tử ức hiếp người quá đáng, nàng ấy dù sao cũng là thị y, lại bị nàng ta nhiều lần sỉ nhục trước mặt hạ nhân."
Đào Hoa mím môi: "Tần nương tử xử sự quả thực có chút không ổn. Nhưng Liễu thị y xưa nay luôn kiên cường, sao lại đột nhiên nghĩ quẩn như vậy?"
Đoàn Vân Tâm lắc đầu: "Nương tử nghĩ mà xem, Liễu thị dù sao cũng chỉ là một thị y, nhiều lần chịu nhục cũng không ai có thể thay nàng ấy đòi lại công đạo từ Tần nương tử. Sống ở trong phủ, còn bị hạ nhân cười nhạo, làm sao nàng ấy có thể nghĩ thông suốt được?"
Lời ấy cũng không phải không có lý. Lần trước, nàng cũng đã được chứng kiến sự ngang ngược, vô lý của Tần Hoài Ngọc, trơ mắt nhìn Liễu Hương Quân bị đánh trước mặt bao nhiêu người. Nhưng... mới chỉ có mấy ngày trôi qua, Liễu Hương Quân trong ấn tượng của nàng là người rất thông minh, lẽ ra nàng ta phải âm thầm nghĩ cách trả thù chứ, sao lại tự kết liễu mạng sống của mình như vậy?"Thanh Đài." Đào Hoa thấp giọng: "Ngươi đi kiểm tra thi thể của Liễu thị y một chút."
"Vâng." Thanh Đài đáp, đang định tiến lên thì Đoàn Vân Tâm nhíu mày nói: "Người đã khuất núi rồi, sao nương tử còn để nha hoàn động vào thi thể của nàng ấy?"
Đào Hoa tò mò nhìn nàng ta, khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ nương tử cho rằng không cần đưa thi thể đến nha môn để cho ngỗ tác khám nghiệm? Dù sao ngỗ tác cũng phải kiểm tra, Thanh Đài xem qua một chút thì có ảnh hưởng gì?"
Đoàn Vân Tâm sững người, cau mày: "Nàng ấy là tự vẫn, cũng không phải bị sát hại, tại sao phải đưa đến nha môn để cho ngỗ tác nghiệm thi? Chờ gia trở về, mọi chuyện rõ ràng, an táng cho nàng ấy là được rồi, tránh để oán khí tích tụ trong phủ."
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, Đào Hoa siết chặt di thư trong tay, lặng lẽ quan sát Đoàn Vân Tâm.
“...Sao vậy? Ta nói gì không đúng ư?" Đoàn Vân Tâm cụp mắt, khó hiểu hỏi: "Nương tử đang nhìn gì vậy?"
"Ta có chút tò mò." Đào Hoa nghiêng đầu, khẽ cười: "Sao nương tử có thể chắc chắn Liễu thị y là tự vẫn, chứ không phải bị sát hại?"
Cơ thể Đoàn Vân Tâm cứng đờ, cau mày nói: "Di thư đã viết rõ ràng như vậy, không phải tự vẫn thì là gì?"
Đào Hoa lắc đầu, vuốt vuốt tay áo: "Có lẽ là do nương tử sống trong tướng phủ yên bình đã lâu, chưa từng chứng kiến nhiều thủ đoạn giết người. Rất nhiều trường hợp để lại di thư nhưng không phải tự vẫn, treo cổ cũng có thể là do người khác treo lên. Những điều này, chỉ cần ngỗ tác kiểm tra là có thể phát hiện ra."
Lời này thực chất chỉ là bịa ra. Nàng chỉ cảm thấy hôm nay Đoàn Vân Tâm có chút khác thường. Cái chết của Liễu Hương Quân lẽ ra có liên quan đến Tần Hoài Ngọc, không liên quan gì đến nàng ta, vậy mà nàng ta lại không giống như ngày thường, ngược lại có chút căng thẳng.
Một người có thể che giấu biểu cảm, nhưng ánh mắt thì không thể nào giấu được. Đáng tiếc là, nàng lại rất giỏi quan sát người khác. Những người khác có thể cho rằng Đoàn Vân Tâm không có gì khác thường, nhưng nàng lại cảm thấy nàng ta đang chột dạ.
"Ra vậy." Đoàn Vân Tâm gật đầu, ánh mắt không còn nhìn nàng nữa: "Nếu nương tử đã nói vậy, hiện tại nương tử đang quản lý việc trong phủ, vậy nương tử quyết định đi."
"Ừm."
Thanh Đài đã vén vải trắng, kiểm tra được một lúc, đang định lên tiếng thì bên ngoài có người xông vào.
"Chuyện gì thế này?!" Tần Hoài Ngọc trừng lớn mắt: "Sao tự dưng ả ta lại chết?"
Đoàn Vân Tâm và Đào Hoa đều sững sờ, đồng thời quay đầu nhìn ra cửa.
Bị ánh mắt của hai người nhìn đến mức chột dạ, Tần Hoài Ngọc cúi đầu nói: "Chắc chắn không phải ta hại ả ta đâu, ả ta mấy lần mạo phạm ta, ta chỉ dạy dỗ vài lần, ân oán rõ ràng, chưa từng làm gì quá đáng cả."
"Nương tử có muốn xem qua thứ này không?" Đoàn Vân Tâm nghiêm mặt, chỉ vào tờ giấy trong tay Đào Hoa.
Liếc nhìn thi thể trên mặt đất, Tần Hoài Ngọc sợ hãi rụt người về phía Đào Hoa, run rẩy nhận lấy di thư, vừa nhìn lướt qua đã hoảng sợ ném xuống đất, lùi về phía cửa, run rẩy nói: "Ta không muốn nhìn thứ dơ bẩn này, mọi người nói cho ta biết ả ta chết như thế nào là được rồi."
"Treo cổ tự tử." Đoàn Vân Tâm cúi người nhặt di thư lên: "Liễu thị y để lại thứ này, nói là không thể chịu đựng sự sỉ nhục của nương tử, nên mới chọn cách đến âm phủ tìm Diêm Vương phân xử."
"Cái gì?!" Tần Hoài Ngọc không thể tin được: "Ả ta có cần phải nhỏ nhen như vậy không? Chỉ là bị đánh vài cái thôi mà!"
"Tần nương tử." Đào Hoa cau mày, cuối cùng cũng lên tiếng: "Nương tử là người thi hành hình phạt, nhưng đau đớn lại là do người khác gánh chịu, không có lý do gì lại cho rằng người khác không chịu đựng nổi là nhỏ nhen. Mỗi người đều có những điều mà bản thân coi trọng, nếu Liễu thị y coi trọng nhất là thể diện thì sao? Nương tử cho là không có gì to tát, nhưng lại thật sự tổn thương đến người khác, đó chính là lỗi của nương tử."
Lần đầu tiên bị Đào Hoa quát mắng, Tần Hoài Ngọc lập tức ngoan ngoãn hơn, nhỏ giọng nói: "Sao ta biết được..."
Làm sao ta biết được Liễu Hương Quân lại yếu đuối như vậy chứ? Hơn nữa, rõ ràng là ả ta đến gây sự với ta trước, sao có thể trách ta phản kháng?
Đào Hoa thở dài, đang định nói thêm gì nữa thì thấy đám người hầu bên ngoài tản ra, Thẩm Tại Dã sải bước tiến vào.
"Gia!" Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, Tần Hoài Ngọc cũng vội vàng quỳ xuống, lo lắng nhìn y.
"Ta vừa mới vào triều sớm, trở về phủ đã xảy ra chuyện lớn như vậy?" Giọng điệu Thẩm Tại Dã tràn đầy tức giận: "Rốt cuộc các ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Đào Hoa cắn răng chịu đựng cơn thịnh nộ của y, trong lòng không khỏi cảm thán Mai Chiếu Tuyết đúng là người thông minh. Nàng ta vừa mới cáo bệnh, nàng liền bị đẩy ra làm kẻ thế tội, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu nàng.
"Gia bớt giận." Đào Hoa nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì ra ngoài rồi nói, lát nữa người của nha môn sẽ đến mang thi thể của Liễu thị y đi."
Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng, phẫn nộ phất tay áo, dẫn theo mọi người ra ngoài sân.
"Nói!" Giọng y trầm xuống: "Một người đang yên đang lành, tại sao lại nghĩ quẩn muốn chết?"
Kites dịch
Nguồn: Tấn Giang