Nhưng vây quanh bãi cỏ bình yên là các loại cây cối kỳ lạ, hình dạng kỳ dị, vặn vẹo, tạo không khí tối tăm, hình thành đối lập với mặt cỏ khiến người thoải mái.
Trong lá cây rậm rạp cách một khoảng sẽ mọc một đóa hoa xinh đẹp.
Những bông hoa màu sắc sặc sỡ, đóa hoa đỏ rực cỡ bàn tay, hình dạng giống sen nhưng càng thanh nhã hơn.
Cánh hoa là màu rực rỡ bắt mắt, đối lập với lá vàng nhạt dưới đất càng xinh đẹp hơn.
Kha Diệc Xảo là con gái, khá mẫn cảm với sự vật xinh đẹp.
Kha Diệc Xảo nhìn đóa hoa đỏ điểm xuyết trên cỏ, tán thán:
- Oa, mấy đóa hoa thật đẹp!
- Chỉ là một đống cỏ, có gì mà đẹp với xấu?
Trương Diệu không có cảm giác gì với hoa cỏ, trong mắt anh chỉ chia thực vật ăn được hoặc không.
So với gặp những đóa hoa mỏng manh thì Trương Diệu càng mong thấy cây có trái, anh sẽ vui hơn.
Trương Diệu cúi đầu liếc Bùi Yến đi bên cạnh chẳng biết từ khi nào đã cúi xuống, tứ chi chấm đất, quan sát kỹ mặt cỏ lá vàng.
Biểu tình Bùi Yến chăm chú, không biết hắn đang nghiên cứu cái gì.
Thôi kệ hắn nghiên cứu gì đó, mình đi trước cho rồi.
Trương Diệu nghĩ vậy, nhấc chân định bước qua mảng lá vàng thì chân kia bị Bùi Yến túm lấy.
Trương Diệu suýt mất thăng bằng té ngã, quơ quào khó khăn lắm mới giữ cân bằng.
Trương Diệu giơ nắm tay định cốc đầu người bò dưới đất.
Bây giờ là lúc nào còn có tâm tình đùa?
- Làm gì vậy?
Bộp!
Nắm đấm của Trương Diệu bị Bùi Yến giơ tay tóm dễ dàng, hắn không thèm ngẩng đầu kéo anh rời khỏi mặt cỏ.
Bùi Yến chỉ vào cỏ, nói với Trương Diệu:
- Không thể đi, nguy hiểm.
Trương Diệu vừa cố gắng rút tay ra khỏi tay Bùi Yến kiềm chặt vừa thắc mắc hỏi:
- Nguy hiểm gì?
Trương Diệu quay đầu thấy Kha Diệc Xảo vui vẻ bước lên mặt cỏ nhìn hoa, Hạng Thần cũng đi theo.
Trương Diệu vội ngăn cản:
- Ê này, hai đứa đứng lại!
- Anh Trương Diệu, có chuyện gì?
Kha Diệc Xảo xoay người thấy Trương Diệu, Bùi Yến ngồi xổm xuống cách bãi cỏ không xa, khó hiểu tại sao Trương Diệu ngăn cản cô đi tới.
Hạng Thần thì không phục hừ lạnh một tiếng:
- Tôi đi đâu mắc mớ gì các người? Tại sao tôi phải dừng lại?
Hạng Thần vừa nói vừa đi tới trước.
Bùi Yến chỉ cần Trương Diệu không bước lên, anh không quan tâm hai người khác sẽ thế nào.
Bùi Yến chỉ vào những đóa hoa đỏ thắm giữa lá vàng, giải thích với Trương Diệu:
- Hoa, xúc phát.
- A?
Trương Diệu khó hiểu Bùi Yến giải thích với từ ngữ đơn giản.
Tuy nhiên không cần Bùi Yến giải thích thêm vì đã có người làm mẫu.
Hạng Thần kiêu ngạo đi tới, không thèm nghe Trương Diệu ngăn cản.
Khi chân Hạng Thần đạp lên một đóa sen đỏ, cánh hoa bị giày gã đạp có kích thước cỡ bàn tay bỗng lan tràn bốn phía.
Nhụy hoa hé to, vị trí giữa hoa xuất hiện cái hố to.
Phụt bùm!
Cái hố hút Hạng Thần vào.
Một đóa hoa kích thích phản ứng dây chuyền, toàn bộ hoa sen đỏ từng đóa há to cái mồm cạm bẫy nuốt mọi sinh vật trên chúng nó vào hố đen.
Kha Diệc Xảo ngơ ngác đứng nhìn Hạng Thần trong phút chốc biến mất, biểu tình khủng hoảng.
Kha Diệc Xảo hét to:
- Cứu...!
Kha Diệc Xảo chưa nói hết câu đã bị một đóa hoa mở ra hố đen hút vào, mất tích.
Trương Diệu nhìn hai người sống chớp mắt bị mặt cỏ đáng sợ nuốt, bực mình gãi đầu.
Đúng là hai cục nợ, bây giờ Trương Diệu không cứu thì bọn họ sẽ bị chôn sống.
Trương Diệu hỏi Bùi Yến bình tĩnh ngồi một bên:
- Cái thứ chết tiệt này là gì?
- ...!Hoa Chiểu.
Trước kia Bùi Yến từng thấy động vật bị loại Hoa Chiểu nuốt nên hắn mới nghi ngờ bãi cỏ có vấn đề.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu cởi áo thun, ánh mắt khó hiểu hỏi:
- Ngươi định cứu bọn họ?
Hai kẻ yếu ớt bây giờ bị thiên nhiên đào thải là bình thường, tại sao phải cứu bọn họ?
- Ông tưởng tôi muốn chui xuống bùn đất buồn nôn này lắm sao? Nếu bây giờ còn cứu được thì nên cứu.
Tuy Trương Diệu không phải người tốt gì nhưng tình huống xảy ra trước mắt anh, Kha Diệc Xảo, Hạng Thần là con nít, bây giờ chết thì quá thảm.
Trương Diệu kéo dây mây giật vài cái xác định chắc chắn, anh quấn quanh eo, đầu kia cột vào gốc cây to bên mặt cỏ, định chui xuống hố.
- ...!
Bùi Yến nghĩ đến cô bé và thiếu niên, chợt cảm thấy nguy hiểm.
Không lẽ Trương Diệu thích loại hình bầu bạn đó nên mới muốn cứu họ? Bùi Yến nghĩ vậy, hắn kéo lại Trương Diệu.
Biểu tình Bùi Yến nghiêm túc hỏi:
- Bọn họ là, loại bầu bạn, ngươi thích?
Trương Diệu bực mình bị Bùi Yến kéo tay vùng mãi không ra, nghe hắn hỏi vấn đề buồn cười làm anh không biết nên nói cái gì.
Khóe môi Trương Diệu giật giật, mắng Bùi Yến:
- Bà nội ông! Trong óc ông nghĩ cái khỉ gì? Tôi không có hứng thú với hai đứa nhóc con kia, thả ra!
Trương Diệu hất tay Bùi Yến ra, nhảy vào một cái hố chậm rãi khép kín.
Bùi Yến thấy Trương Diệu bị mình chọc giận, suy nghĩ sâu xa, định lập công chuộc tội.
Bùi Yến cũng nhảy vào hố theo Trương Diệu, giúp anh cứu một người khác khỏi bùn lầy.
Trương Diệu chui vào hố mới biết tại sao thực vật này có thể vô hình nuốt người, không ai trốn thoát được.
Bởi vì quanh hố bóng loáng hình dạng cái bát, tay vươn lên sẽ trượt nhanh xuống, chìm sâu hơn, không có chỗ nào để bấu, bốn phía là bùn lầy đen tanh tưởi, ấm tiết ra chất lỏng không biết lúc nào sẽ phân giải người.
Cách chôn sống này thật là buồn nôn.
Trương Diệu quơ quào trong hố bùn tìm kiếm người chìm xuống, anh sờ phải thứ gì cứng, mạnh kéo lên mới thấy là một cây xương đùi, xương trắng hếu dính chút thịt chưa bị ăn mòn.
Trương Diệu ném khúc xương sang bên, tiếp tục mò mẫm trong bùn lầy, cuối cùng anh bắt được một cánh tay mềm.
Trương Diệu nhanh chóng kéo lên trên để cánh tay và thân thể cùng trồi lên.
Người trồi khỏi bùn là Hạng Thần, mặt dính đầy bùn đen.
Trương Diệu vỗ mạnh mấy cái vào lưng, Hạng gã Thần ho khan nôn ra bùn lỡ nuốt phải.
Trương Diệu thấy Hạng Thần còn sống, thở phào.
Trương Diệu ngẩng đầu nhìn bên kia, Bùi Yến đã ôm Kha Diệc Xảo rất nhỏ bé so với hắn nhảy lên vùng đất an toàn.
Bùi Yến kéo dây mây quấn Trương Diệu mang theo anh và Hạng Thần trở về mặt đất.
Nhóm Trương Diệu may mắn tìm được một con sông khá sâu, tẩy sạch thứ bùn lầy buồn nôn không biết là xác người mục rữa hay cái gì.
Trương Diệu bơi ngửa hỏi Hạng Thần một mình ngồi trên tảng đá to bên sông.
- Này nhóc, không bơi sao? Chỉ tẩy sơ thôi hả?
Từ sau khi Trương Diệu vớt Hạng Thần ra khỏi Hoa Chiểu, Bùi Yến dựa vào bản lĩnh lăn lộn trên đảo nhiều năm quan sát hoàn cảnh bốn phía, nghe kỹ tiếng nước chảy tìm đến con sông này.
Thế là họ ném Hạng Thần, Kha Diệc Xảo vào trong nước để bọn họ rửa sạch người và bùn trong miệng.
Kha Diệc Xảo là con gái, hơi xấu hổ nên núp một bên tắm rửa, lấy quần áo đàn ông trong túi hành lý vật bất ly thân.
Trương Diệu còn lấy làm lạ về điều này, Kha Diệc Xảo xấu hổ giải thích.
Cái bao này không phải của Kha Diệc Xảo, không biết cô ôm bao đồ của ai phiêu lưu đến trên đảo.
Kha Diệc Xảo cũng không ngờ, lúc mở bao đồ ra mới phát hiện bên trong là đồ nam, may mà bao không bị thấm nước, dù chìm trong bùn vẫn không dơ đồ bên trong..