Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ

chương 33: 33: xảy ra chuyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: uyenchap

Thường Ngưng đang chờ Thi Châu hỏi mình.

Nàng vốn không ưa Vương Hi và bây giờ thậm chí còn là rất ghét.

Ngoại trừ lý do thái phu nhân rất cưng Vương Hi khiến nàng đố kỵ thì còn một nguyên nhân lớn khác.

Đó là Vương Hi cùng tuổi với nàng, đến kinh thành để kiếm mối hôn sự tốt, mà nàng cảm thấy sự xuất hiện của Vương Hi sẽ chiếm mất lợi ích của phủ Vĩnh Thành Hầu, sẽ khiến tỷ muội bọn nàng bớt cơ hội được gả đến nhà tốt.

Quả nhiên chuyện nàng lo lắng đã xảy ra.

Tại chùa Vân Cư, thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu tỏ ra rất thích Vương Hi.

Nhưng nàng cũng biết, mẫu thân và cả bà nội đều phải dựa vào nhà ngoại thì mới có thể đứng vững trong Hầu phủ, cho nên mẫu thân rất quan tâm cháu ruột đằng ngoại, cũng chính là huynh muội Phan thị, còn bà nội thì rất yêu thương con em họ Thi.

Nàng không trị được Vương Hi nhưng Thi Châu có thể.

- Nói là con gái của cô thứ mất tích.

- Thường Ngưng nhếch mép, thái độ như kiểu "ai biết thật giả thế nào".

- Tuy không có thông tin chính xác nhưng mẫu thân muội lại dặn muội...

Nàng phóng đại chuyện Vương Hi vào phủ, mẫu thân nàng khuyên nàng ra sao, thái phu nhân cưng chiều Vương Hi nhường nào, thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu sao lại thích Vương Hi, đương nhiên có kể cả chuyện Vương Hi một hơi bỏ ra tám ngàn lượng bạc tu sửa Liễu Ấm viên, cuối cùng nói:

- Muội nhìn qua viện kia rồi.

Đúng là thay đổi nhiều, đẹp hơn lúc trước bao nhiêu.

Khi nào nó dời qua đó, tỷ dọn đến Tình Tuyết viên, muội qua chơi với tỷ nhé? Tỷ thấy thế nào?

Thi Châu rất hiếu thắng.

Các tẩu tẩu cố nhịn nàng mấy năm đợi nàng xuất giá, thậm chí để lấy lòng mẹ chồng, họ còn phải lấy lòng nàng.

Từ bé đến lớn, ngoại trừ lần đó bị Trần Lạc chơi xỏ thì nàng chưa từng bị người ta lên mặt, bao gồm cả Công chúa Phù Dương.

Thế nên khi nghe Thương Ngưng nói vậy, nàng lập tức cười khẩy, lườm Thường Ngưng:

- Muội khỏi cần mượn tay ta.

Vương Hi kia thế nào cũng chẳng liên quan đến ta.

Còn về Liễu Ấm viên, cho dù ta muốn tranh giành với nó thì cũng phải xem chỗ đấy có lọt vào mắt xanh của ta được không.

Mà muội đã chủ động làm thân với ta, vậy chuyển những thứ muội quen dùng qua đây đi.

Ta đi vội suốt mấy ngày nay nên rất mệt, muốn nghỉ trưa.

Ta không tiếp muội đâu.

Thường Ngưng đỏ bừng mặt.

Nhưng nàng không dám lật mặt với Thi Châu.

Không chỉ vì nàng có thể lợi dụng Thi Châu, khiến Vương Hi ăn trái đắng, mà còn còn bởi vì từ nhỏ nàng đã không thể chọc vào Thi Châu —— nàng hất tung y phục của tỷ tỷ thì tỷ ấy cũng chỉ mắng nàng vài câu, cảnh cáo nàng trước mặt phụ mẫu một hồi thôi.

Nhưng nếu là Thi Châu, tỷ ấy sẽ cưỡi lên đầu nàng rồi đánh nàng.

Nàng từng bị Thi Châu đánh gãy cả tay.

- Vậy thì tốt, muội về đây.

- Thường Ngưng tủi thân.

- Thi biểu tỷ, có lẽ muội nói không rõ ràng, nhưng muội thật sự không có ý lợi dụng tỷ.

Vương Hi kia không ăn của nhà chúng ta, không uống của nhà chúng ta, có khi nó sẽ về Tứ Xuyên trước tết.

Nói rồi nàng rời gian phía Đông, nơi Thi Châu được sắp xếp ở.

Thi Châu khinh thường.

Vú Đan lại lắc đầu, dịu giọng khuyên nàng:

- Tiểu thư thế này thì bao giờ mới sửa được tính.

Tiểu thư biết rõ ý đồ của người ta, không làm theo là được, cần gì phải nặng lời thế! Minh đâu được gì!

- Nhưng ta sướng! - Thi Châu có vẻ bực bội.

- Cớ gì lại bắt ta đến cái nhà này? Cái nhà này loạn tùm lum, chẳng thà ta về nhà mình!

Vú Đan thở dài, nói:

- Tiểu thư không còn nhỏ, đã đến tuổi xuất giá rồi.

Đại nhân và phu nhân lại không ở kinh thành, tiểu thư đi xã giao, tham gia tiệc tùng kiểu gì cũng phải có trưởng bối đi cùng.

Chúng ta đến phủ Vĩnh Thành Hầu là hợp lý nhất.

Ít ra thái phu nhân cũng là người thuần lương, không có ý xấu gì.

Thi Châu bị một bà vợ của tướng quân du kích dưới trướng phụ thân mình gài bẫy, khiến nàng suýt thì lấy cháu trai của bà ta.

Đây cũng là một trong những lý do vì sao Thi gia lại ép Thi Châu vào kính, nhanh chóng quyết định hôn nhân đại sự trong năm nay.

Thi Châu biết vú Đan đang ám chỉ điều gì.

Nàng bị người ta gài bẫy là thật, nàng ngu ngốc cũng là thật.

Nàng không có gì để nói.

- Đi ngủ thôi! - Nàng kéo chăn bông che mặt.

Vú Đan bất lực, ngồi bên cạnh một lúc rồi nhẹ nhàng lật chăn lên, thấy Thi Châu quá mệt mỏi mà thiếp đi từ lúc nào.

Bấy giờ, bà mới yên lòng một chút, kêu A Cách, a hoàn thân cận của Thi Châu vào hầu, còn mình thì ra ngoài đốc thúc mọi người dọn dẹp phòng ốc.

Truyen duoc dang duy nhat tai Wattpad uyenchap

Vương Hi ngủ trưa dậy nhưng không muốn rời giường.

Nàng thấy phủ Vĩnh Thành Hầu này càng ngày càng nhàm chans.

- Bạch Truật! Kinh Phật ta chép cho bà nội còn nhiều không?

Bạch Truật vắt khăn ấm cho Vương Hi lau mặt và nói:

- Còn hai quyển, mất khoảng bảy buổi chiều nữa ạ.

Vương Hi chưa bao giờ làm điêu việc chép kinh Phật cho bà nội, tất cả đều do nàng tự tay chép.

Theo quan điểm của nàng, mình có thể chép không tốt, có thể chép ít, hoặc thậm chí là không chép, nhưng không thể thất tín.

- Thế phải chép cho xong thôi! - Cuối cùng nàng cũng tìm được việc để làm.

- Sau khi chép xong, ta sẽ viết một phong thư gửi về nhà, bảo với bà nội là ta muốn về sớm, nơi này không vui, ta cũng không có ý định ra ngoài thuê nhà.

Giờ nàng càng không muốn chuyển qua Liễu Ẩm viên.

Thậm chí, nàng đã viết sẵn một phong thư trước cả khi bắt đầu chép kinh Phật rồi.

Bạch Truật biết Vương Hi sắp hết kiên nhẫn rồi.

Khi hầu Vương Hi trong thư phòng, nàng tranh thủ một lúc đưa mắt với vú Vương, hỏi xem phải làm sao bây giờ, cần đưa tin cho Đại chưởng quỹ không.

Vú Vương thấy rất cần thiết, bàn với Bạch Quả không phải trực hôm nay:

- Chỉ sợ Đại tiểu thư nói đi là đi.

Chúng ta phải báo cho đại chưởng quỹ để còn có chuẩn bị, cũng phải báo cho Đại lão gia và Đại gia nữa, kẻo hai người lại lo lắng.

Thế là mấy đứa Bạch Quả bèn cất những thứ Vương Hi không hay dùng vào hòm.

Vú Vương thì kêu Vương Hỉ đi nói với đại chưởng quỹ.

Ai ngờ lúc đang dùng bữa tối, Vương Hỉ hớt hải chạy về báo với vú Vương rằng:

- Phùng đại phu bị Kim đại nhân - Chỉ huy sử Binh Mã ti Nam thành mời đi, nay đã là ngày thứ ba mà vẫn chưa thấy về.

Tiểu Phùng đại phu sống ruột lắm, đang bàn cách giải quyết với đại chưởng quỹ.

Đại chưởng quỹ đã sai người chuẩn bị lễ vật, nếu tối nay Phùng đại phu không về, ông ấy sẽ đến phủ Tạ.

Con không biết có nên bẩm chuyện này cho Đại tiểu thư không.

Tế Đân đường do Phùng đại phu đứng tên.

Người chống lưng cho Vương gia bây giờ là Tạ Thời - Thượng thư bộ Hộ, đại học sĩ điện và cũng là một người con của Tứ Xuyên, nhưng dù thế thì đại chưởng quỹ của Vương gia cũng sẽ không đến phủ Tạ.

Tim vú Vương đập loạn.

Bà ôm ngực hít sâu mấy hơn rồi hỏi con trai:

- Biết lai lịch của vị Kim đại nhân kia không?

Chỉ huy sứ Binh Mã ti Nam thành chỉ đứng hàng lục phẩm, thậm chí còn không được tính là chức quan gì ở cái đất kinh thành nảy.

Nhưng sợ rằng kinh thành tàng long ngọa hổ, phàm là cha chú của thân vương phi hay quận vương phi mà không có địa vị, hoặc là thân vương, quận vương không có việc gì để làm thì đều hoặc ban chức chỉ huy sứ, phó chỉ huy sứ không có thực quyền.

Cho nên ở kinh thành này tốt nhất là đừng dây vào mấy chỉ huy sứ, phó chỉ huy sứ đó.

Nhưng vị Kim đại nhân này có thể khiến đại chưởng quỹ phải đến phủ Tạ thì e rằng sự tình không đơn giản như vậy.

Vú Vương nhớ lại chuyện hôm nọ.

Bà nghe mấy đứa mấy đứa Bạch Quả kể là Nhị công tử của phủ Trấn Quốc công và Nhị hoàng tử từng đến gặp Phùng đại phu.

Thế này là thế nào!

Phùng đại phu thường khám bệnh và đã không ít lần cứu mạng người họ Vương.

Vương Hỉ vội đáp:

- Nghe nói là em chú trước của Trưởng công chúa Bảo Khánh.

Vú Vương sửng sốt, hỏi:

- Chẳng lẽ Trưởng công chúa Bảo Khánh vẫn giữ quan hệ với nhà phu quân đời trước?

Vương Hi hạ giọng đáp:

- Không giữ quan hệ gì, nhưng nghe nói người trước đó chết vì cứu Hoàng thượng, mà lúc ấy nhà chỉ có hai con trai chưa thành niên.

Sau này, Trưởng công chúa Bảo Khánh tái giá, nhưng dù sao cũng phải sắp xếp cho người ta nên vị Kim đại nhân, cũng chính là con trai thứ của nhà đó được kế thừa chức chỉ huy sứ, lại còn được quản lý Binh Mã ti Nam thành.

- Chẳng lẽ là đang làm việc cho Trần Nhị công tử? - Vú Vương lẩm bẩm, rồi đứt phắt dậy.

- Không được! Phải báo chuyện này cho Đại tiểu thư biết.

Sợ nhất là chuyện này có dính líu đến Trần Lạc, rồi liên lụy đến Đại tiểu thư thì phiền phức.

Bà nói với con trai:

- Con ở đây chờ ta.

Đại tiểu thư đang ở chỗ thái phu nhân, ta sẽ nghĩ cách đưa tin cho Đại tiểu thư, để tiểu thư về sớm.

Không thì sẽ bị thái phu nhân giữ lại lại Ngọc Xuân đường nói dông nói dài đến nửa đêm mất.

Vương Hỉ đồng ý, vội vàng ăn bữa cơm, tính xong một mục tu sửa Liễu Ấm viên thì Vương Hi mới chạy vâ.f

- Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi kể chi tiết lại cho ta.

- Nàng nghiêm túc nói.

- Ta đã kêu Bạch Quả đi chuẩn bị, chúng ta nhanh chóng đến Tế Dân đường trước giờ giới nghiêm.

Vương Hỉ thưa vâng, vừa kể lại những gì mình biết, vừa theo Vương Hi đến Liễu Ấm viên.

Bên Liễu Ấm viên chưa xây xong phòng ốc nhưng ngõ đằng sau đã có thể cho xe qua.

Lúc bọn họ tới, Bạch Quả đang chờ sẵn, bên cạnh còn có một cỗ xe ngựa.

Vú Vương đỡ Vương Hi lên xe ngựa và căn dặn Bạch Quả:

- Các người chú ý cửa nẻo, đừng để người trong phủ nói linh tinh.

Bạch Quả gật đầu.

Vương Hỉ đánh xa.

Vú Vương, Thanh Trù và Hồng Trù đi cạnh.

Một đoàn người kéo đến Tế Dân đương.

Chưởng quỹ vội vàng dẫn bọn Vương Hi đến thư phòng bên trong.

Mọi người đợi một lúc mới Phùng Cao xuất hiện.

Huynh ấy trông rất mệt mỏi, thấy Vương Hi thì càng lo lắng:

- Sao muội lại tới đây? Bên này không sao.

Nếu có gì xảy ra, huynh chắc chắc sẽ báo cho muội, nhờ muội giúp một tay.

Nhưng muội chạy tới đây thế này, nhỡ bị quan binh đi tuần phát hiện thì phải làm sao? Kinh thành không giống những nơi khác, quan binh tuần tra đề quân cận vệ của thiên tử.

Chúng ta lại không quen biết ai có thể tin tưởng nên không dễ giải quyết đâu.

Vương Hi đột nhiên nhận ra Vương gia quá ít quan hệ ở kinh thành.

Nếu đang ở Tứ Xuyên, sẽ không có chuyện mọi người phải lo lắng thế này.

Trong đầu nàng chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng lập tức bị sự lo lắng cho Phùng đại phu lu mờ.

- Bên họ Kim kia vẫn không có tin gì ư? - Nàng hỏi không ngừng.

- Lúc đó lấy lý do gì mời Phùng gia gia đi? Thăm dò được người thân nào của y bị bệnh không? Có ra ngoài bốc thuốc không? Không đến tiệm ta bốc thuốc sao? Hỏi được đơn thuốc không?

Biết đơn thuốc là biết bệnh.

Thế thì bọn họ mới có thể đoán đúng bệnh, bốc đúng thuốc, biết nói gì với phủ Tạ vào ngày mai.

Nhưng Phùng Cao lại lắc đầu:

- Vấn đề là không biết gì hết nên mới khiến mọi người lo lắng.

Từ lúc sư phụ vào phủ Kim là mất liên lạc..

Truyện Chữ Hay