Chương 2: Cuộc tái ngộ với người bạn quan trọng.
Trans+edit: Midzuki
Bạn có thực sự nghĩ rằng đó là một điều ngu ngốc khi yêu ai đó một cách điên dại hay không?
Đúng, tôi sẽ trả lời lời như vậy. Nữ hoàng Leticia chính là một đứa cực kỳ ngu ngốc với trí óc không thể nào thất vọng hơn được nữa. Tôi đã có được những ký ức từ kiếp trước của mình.
Những ký ức trở nên mơ hồ khi tôi còn trẻ. Và khi mà tôi lần lớn hơn, và hiểu được rằng đây chính là cuộc đời thứ hai của mình, tôi càng nghiền ngẫm về những hành vi ngu ngốc vào kiếp trước.
Không, thực sự mà nói…. Đó là hành động tệ nhất, với việc lãng phí tiền thuế, kết giao hảo với những thương nhân gian xảo, và cuối cùng chính là trục xuất những hầu nữ. Tôi có thể làm được những việc đó mà không hề có chút suy nghĩ nào chính là bởi vì tôi không chịu học hành.
Bị dằn vặt bởi sự hối hận, tôi đã đưa ra một quyết định.
Tôi sẽ hiến dâng cuộc sống mới này cho học thuật. Tôi sẽ trở thành một đứa mọt sách, một người chất phác và sống một cuộc sống bình dị.
Tôi không biết tại sao mình lại may mắn đến mức mà có một cơ hội sống lại, nhưng dù ở trường hợp nào đi chăng nữa, tôi chỉ muốn né tránh khỏi việc bị chém đầu lần nữa.
Vì thế tôi đã ở đây, học hành chăm chỉ ở thư viện của học viện. Cùng với mái tóc đen óng mượt được thắt bím và đeo một chiếc kính trên mặt, tôi trông hết sức bình thường, điều mà tôi không thể hình dung được ở kiếp trước với tư cách là Công Chúa Hoa Hồng Đen.
( Đây chính là câu trả lời đúng. Những gì mà mình học được sẽ không phản bội lại mình. Mình sẽ kiếm lấy một công việc và dành phần còn lại của đời mình sẽ không kết hôn để chuộc lại lỗi lầm mình tạo ra ở kiếp trước.)
Tôi sẽ không để cho ba mẹ mình, người mà đã bị tước đi danh hiệu cao quý và bị bắt giữ, phải trải qua sự kiện kinh hoàng đó lần nữa.
Tôi đã từ chối việc đính hôn với Hoàng tử Agustin. Bố mẹ tôi trông có vẻ thất vọng, nhưng tôi không muốn gặp gỡ người mà đã giết “ cô ấy” một cách dễ dàng với đôi mắt lạnh băng đó, và tôi cũng không còn thích ngài ấy nữa.
Tôi sẽ tiếp tục sống một cuộc đời đơn điệu và không phô trương ở một góc xó xỉnh nào đó ở thế giới này.
Khi mà tôi đã củng cố lại quyết tâm của mình, tôi cảm nhận được ai đó đang ngồi trước tôi.
Khi tôi nhìn lên, đó chính là Camilo-sama, con trai cả của gia đình công tước Cervantes, người mà luôn tự hào về sự nổi tiếng hàng đầu của mình ở khóa của tôi, người mà đang ngồi vắt chéo chân trước mặt tôi.
Cậu ấy chính là siêu sao ở Học Viện, cùng với địa vị khác biệt một cách rõ ràng với một người như tôi, một đứa mờ nhạt và đeo kính cận.
Mái tóc đỏ rực của cậu ấy cùng với đôi mắt xanh như cỏ xanh non tơ tỏa sáng ngay cả khi chỉ có mỗi ánh sáng ở trong tòa nhà.
Bộ đồng phục của cậu ấy khá rộng, bắt nhịp theo xu hướng thời trang, nhưng lại không hề trông luộm thuộm mà càng tăng lên sức hút của cậu ấy.
Những đường nét thô cứng lại khiến cho cậu ấy trông già dặn hơn so với độ tuổi 17 của mình, và cậu ấy lại càng cực kỳ nổi tiếng trong số các học sinh nữ ở trường.
Camilo-sama chính là em họ của Hoàng tử Agustin, con trai của nhà vua, nghĩa là cậu ấy chính là thành viên của hoàng tộc.
Kiếp trước, cậu ấy chính là người bạn duy nhất mà tôi có sau khi tôi kết hôn, và chúng tôi thường trò chuyện với nhau về những chủ đề thường nhật.
Và ngay trước khi tôi bị tử hình, cậu ấy là người duy nhất cố gắng giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy vui lắm. Dù vậy tôi đã từ chối nó bởi vì tôi không muốn gây ra bất cứ rắc rối nào cho cậu ấy nữa, tôi thực sự cảm thấy vui đến mức muốn òa khóc.
Khi mà tôi nhìn thấy cậu ấy ở lễ khai giảng, tôi thực sự muốn cảm ơn cậu ấy. Tôi rất muốn được trò chuyện với cậu ấy về những điều nhỏ nhặt như trước đây. Nhưng với tư cách mà một đứa bình thường, cận thị ở dưới đáy xã hội của học viện, tôi không thể nói chuyện với cậu ấy như một vị anh hùng vậy. Do đó, bây giờ chúng tôi chỉ là hai người xa lạ thậm chí còn chưa từng chào hỏi nhau.
Camilo-sama đã mở sách lịch sử của cậu ấy ra và bắt đầu học tập. Cậu ấy không cần phải học cho bài kiểm tra ma pháp ngày mai bởi vì cậu ấy luôn luôn đạt điểm cao nhất.
Tôi thực sự ghen tị với những người có tài năng ma pháp. Tôi thì lại chả có chút tài cán nào ở mảng này cả, do đó tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn con đường mà tôi có thể kiếm sống được thông qua việc học.
“…Chuyện này tệ rồi đây. Mình không thể hiểu nổi bất cứ ý gì trong chỗ này.”
Camilo-sama thì thầm với vẻ mặt cam chịu, và tôi ngước khuôn mặt đang vùi đầu trong sách tham khảo ma thuật để nhìn lên.
Khi mà ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau, cùng với đôi mắt xanh tươi mát ấy, cậu ấy đã mở to chúng ra cùng với sự ngạc nhiên, và hai má của cậu ấy trở nên đỏ ửng. Rõ ràng, cậu ấy đã nhận ra rằng cậu ấy đang tự nói chuyện với bản thân mình.
“Xin lỗi. Chắc là mình đã làm phiền đến bạn rồi.”
“Không, hoàn toàn không có.”
Tôi cũng bất ngờ. Tôi chưa từng nghĩ đến rằng người như Camilo-sama sẽ phải chật vật với môn lịch sử. Tôi luôn cho rằng người nổi tiếng như một siêu sao như cậu ấy sẽ không có khuyết điểm nào.
“Cậu không hiểu chỗ nào? Nếu là một kiến thức nào đó mà mình biết, mình có thể lý giải cho cậu.”
Tôi đưa ra một đề nghị như vậy bởi vì trông cậu ấy thực sự gặp rắc rối với nó.
Cậu ấy đã chất chồng đồng sách lịch sử và sách tham khảo trên bàn của cậu ấy, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó. Nó có lẽ sẽ khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu khi được giảng dạy bởi một cô gái tầm phào như tôi, nhưng nếu cậu ấy nghĩ như vậy, cậu ấy có thể từ chối.
“Cậu có chắc là chuyện đó ổn không?! Tớ thực sự cảm kích điều đó.”
Tôi nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt của Camilo-sama ánh lên sự vui sướng, và cậu ấy chuyển sang ngồi cạnh tôi.
“Này, cậu biết giai đoạn Chiến Quốc khi mà đất nước xảy ra nội chiến và chia thành năm phe, đúng không? Vào thời gian đó, vương quốc Kiria dừng việc giao dịch với đất nước chúng ta, nhưng mình không biết tại sao.”
“Nếu là giai đoạn đó, đó là bởi vì Kiria bắt đầu giao dịch với các quốc gia Đông phương. Thay vì có một mối quan hệ giao hảo với đất nước đang bị phàn phá bởi cuộc tranh đấu nội bộ, nó sẽ tốt hơn là có quan hệ với một quốc gia khác đem lại lợi ích ——.”
Tôi lấy ra sách tham khảo của mình và giải thích nó một cách cẩn thận. Camilo-sama gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc và lắng nghe lời lý giải của tôi mà không hề tỏ ra khó chịu, thỉnh thoảng đặt ra câu hỏi.
Ánh nắng chiều hoàng hôn chiếu qua cửa sổ làm nổi bật hơn mái tóc đỏ rực của cậu ấy. Đối lập với chiếc áo khoác đen của cậu ấy, những hạn bụi mịn trở nên đẹp đẽ một cách lạ thường.
Vì đây là một khu vực hẻo lánh của thư viện, không hề có dấu hiệu có ai khác đến đây, và thứ âm thanh duy nhất còn tồn tại chính là lời lý giải của tôi và sự đồng ý của Camilo-sama cùng những câu hỏi bộc phát phá vỡ sự im lặng đang bao trùm lấy nơi này.
Sau khi dành một khoảng thời gian như vậy cho nhau, và trả lời vô số các câu hỏi khác nhau, trời bên ngoài đã tối.
“ Mình hiểu rồi! Mình thực sự hiểu được rồi. Cậu thực sự rất giỏi trong việc dạy dỗ đấy.”
“ Kỷ Nguyên Mùa Đông là giai đoạn khó và phức tạp, mình mừng rằng mình đã có ích với cậu.”
Cậu ấy sẽ trở thành Long Kỵ Sĩ trong tương lai. Bởi vậy học hành là điều cần thiết, cậu ấy chắc hẳn đã nỗ lực rất nhiều.
Ngay cả ở kiếp trước của tôi, tôi chưa từng thực sự có cuộc nói chuyện đúng nghĩa ở thời học sinh, nhưng việc học tập cùng nhau như thế này cảm giác thật thích. Điều này cũng khá thú vị đấy chứ.
“Mình học hành thực sự không giỏi, cậu biết đấy. Quý cô Leticia đây thực sự tuyệt vời.”
“Cậu biết tên tớ?”
“Tớ nhớ tất cả các bạn cùng lớp học tập xuất sắc. Cậu luôn luôn nằm trong top 10 của lớp, đúng không?”
Tôi luôn luôn cố gắng để đạt được số điểm đạt chuẩn trong bài kiểm tra. Đúng vậy, đạt chuẩn.
Nếu tôi được hạng nhất, tôi sẽ trở nên quá nổi bật, do vậy tôi cố tình khiến cho mình làm sai một vài lỗi khi mà tôi cảm thấy rằng mình có khả năng sẽ đạt được số điểm tuyệt đối.
“Mình xin lỗi về bài kiểm tra ma pháp ngày mai.”
“Không, không có chuyện gì cả. Mình thực sự không giỏi ma pháp, do vậy…. ôn tập cho bài thi lý thuyết là điều duy nhất mà mình có thể làm.”
Bài kiểm tra ma pháp là tổ hợp có cả bài thi viết và bài thi thực hành.
Thường thì, thư viện sẽ náo nhiệt bởi những học sinh muốn ôn tập cho bài thi thực hành, nhưng tôi đã từ bỏ việc luyện tập từ lâu rồi, bởi vì dù cho tôi có nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng chả giỏi hơn được.
Trở thành một đứa mọt sách, mờ nhạt, và đeo chiếc kính cận dày cộp,sau cùng thì việc thành thạo kỹ năng ma pháp cũng chả quan trọng lắm.
“Chà, nếu là tình huống như vậy, như mà một hành động của lòng biết ơn, cậu có cho phép mình dạy cậu một số ma pháp?”
Tôi đã rất ngạc nhiên trước lời đề nghị này.
“À không, điều đó không cần thiết đâu. Chúng ta có bài kiểm tra ngày mai mà.”
“Đó là tình huống mà đôi bên cùng có lợi, cậu không nghĩ vậy sao?”
“Chà, đúng là như thế, nhưng…. Kể cả khi mình có cố gắng hết sức, nó cũng không thành công. Mình không thể bắt cậu dành thời gian quý báu của cậu cho mình được.”
“Đó chính xác là lý do tại sao đó là tình huống mà đôi bên cùng có lợi. Tớ tự tin vào kỹ năng ma pháp của mình, và tớ nghĩ rằng việc cậu thử nghiệm nó cũng chả có hại gì.”
Khi mà tôi lắc đầu và khuôn mặt trở nên tái nhợt đi, gương mặt của Camilo-sama trở nên bừng sáng với một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đáng tin cậy và ấm áp ấy khiến tôi không thốt nổi thành lời.
Cậu vẫn không hề thay đổi chút nào. Cậu vẫn là một người tốt bụng, biết quan tâm, và luôn luôn muốn công bằng ở mọi thứ.
“Chốt như vậy nhé. Bây giờ chúng ta cùng ra ngoài luôn thôi.”
“C-Chờ đã, Camilo-sama!”
Cậu ấy người vừa vội rời đi đã dừng lại, quay về phía sau, nói điều này với nụ cười rạng rỡ, “ Ra là cậu biết được tên tớ.”
Cách dạy của Camilo-sama khá là dễ hiểu.
Có vẻ như rằng tôi có chỉ để lại chút năng lượng ma thuật ở trong tứ chi của mình khi mà cơ thể của tôi tập trung sức mạnh ma thuật. Tôi không biết rằng chính vì nguyên nhân xuất phát từ việc như vậy, vì thế tôi hoàn toàn bất ngờ.
“Được rồi, bây giờ thì chúng ta cùng thử bay lên trời xem nào.”
“Huh?! Không phải là quá gấp gáp sao?”
“Mai chính là bài kiểm tra về khả năng bay lượn, đúng không? Nó sẽ ổn thôi nếu cậu không cố gắng bay cao quá mặt đất.”
Bị áp đảo bởi sự tự tin đến từ Camilo-sama, tôi gật đầu một cách ngập ngừng.
Trước tiên, tôi tập trung năng lượng một cách chắc chắn vào trong trung tâm cơ thể của mình, và đọc câu thần chú mà không phạm phải một lỗi lầm nào. Tôi muốn thành công dù thế nào đi chăng nữa, như mà một cách đáp trả lại cho những gì mà Camilo-sama đã dạy tôi.
Khi mà tôi hoàn thành câu thần chú, cơ thể của tôi nhẹ nhàng bay lên.
Làn gió thổi qua, khiến cho những bím tóc nặng trịch của tôi khẽ đung đưa. Tôi mở to hai mắt cảm nhận cảm giác bay lên trong lần đầu tiên và chạm mắt với ánh mắt của Camilo-sama qua cặp kính dày như đáy chai thủy tinh của mình.
“Chà…! M-mình làm được rồi, Camilo-sama! Thực sự rất tuyệt vời…!”
“Giỏi lắm, quý cô Leticia! Cậu làm rất tốt!”
Chà, thật tuyệt vời! Mình chưa từng nghĩ rằng mình thực sự có thể bay được.
So sánh với một người bình thường, khả năng kiểm soát và khoảng cách bay của tôi vẫn cần cải thiện, nhưng đối với tôi, chuyện này còn hơn cả một bước tiến bộ thông thường.
Ma thuật sau cùng có lẽ thực sự rất vui. Tôi phấn khích đến mức mà thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ về những thứ tương tự như vậy, quên đi mất rằng mình vẫn còn thiếu sót về kỹ năng.
Cơ gió nhanh chóng qua đi. Khi mà ma thuật đã kết thúc, không có sự giúp đỡ, tôi bất ngờ rơi xuống.
“Cẩn thận!”
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, một thứ gì đó chắc chắn nắm lấy eo của tôi và ôm lấy tôi vào lòng. Tôi thậm chí còn chưa kịp ngã xuống, và bây giờ tôi đã được ôm lấy trong vòng tay rắn chắc và mạnh mẽ của Camilo-sama.
Camilo-sama rất cao. Tôi cũng có chiều cao cao hơn mức trung bình một chút, nhưng vẫn có sự khác biệt có thể nhận ra một cách rõ ràng chữa chiều cao của tôi và cằm của cậu ấy.
“Không, mình xin lỗi! Cảm ơn cậu rất nhiều…!”
“Không, không sao cả. Cậu không có bị thương chứ, đúng không?”
Khi mà tôi vội vàng nhìn lên Camilo-sama, cậu ấy ngại ngùng cắt ngang lời nói của chính mình và không cử động.
Chuyện gì vậy? Trông cậu ấy như thể vừa nhìn thấy ma vậy.
“Leticia, kính của cậu….”
“Kính của mình…? Ồ, chúng bị tuột rồi.”
Tôi thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Camilo-sama và điều chỉnh lại kính của mình. Tôi thấy cậu ấy vẫn còn thẫn thờ, tôi thầm vỗ tay trong đầu mình để chấn chỉnh lại suy nghĩ của bản thân, nghi ngờ về lý do tại sao cậu ấy lại như thế.
(Có lẽ bởi vì cậu ấy ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của mình?)
Chà, có lẽ là lý do đó. Sau cùng thì, mình sở hữu một đôi đồng tử màu hoa hồng độc nhất vô nhị.
Những chiếc kính này chính là công cụ ma pháp có thể làm mờ nhạt đi ấn tượng của họ với mắt của tôi. Chúng chính là những trợ thủ đắc lực có thể giúp tôi ẩn mình trong bóng tối, và không có chúng, gương mặt thực sự của tôi, được biết đến là Công Chúa Hoa Hồng Đen, sẽ bị bại lộ.
“Camilo-sama, cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ nghĩ là tớ sẽ đạt được kết quả tốt trong bài kiểm tra thường kỳ vào ngày mai.”
“Ah…”
“Vậy thì, tớ xin phép rời đi trước. Hai đứa mình cùng cố gắng hết sức trong bài kiểm tra nhé.”
Tôi cúi chào và rời đi. Chà, không còn gì có thể cứu vãn nếu cậu ấy đã nhìn thấy nó. Camilo-sama là một người nổi tiếng, do đó cậu ấy sẽ không quan tâm đến một người như mình đâu.
Mình sẽ cố gắng hết sức cho bài kiểm tra ngày mai!