Chương 15: Cùng đi thu gom rác nào! – Phần 1
Trans+edit: Midzuki
Học viện Alania tọa lạc tại một thị trấn nông thôn với khung cảnh thơ mộng cách thủ đô hàng chục ki lô mét. Nó được bao quanh bởi những ngọn núi và khu vực Mt.Mores, một địa điểm du lịch nổi tiếng, chỉ cách đó khoảng 15 phút đi bộ.
Cuối tuần đến thật nhanh. Ngay tại lối vào của khu Mt.Mores, toàn bộ thành viên của câu lạc bộ đã tập trung đông đủ.
Mọi người đều có vẻ rất sẵn sàng cho chuyến đi bộ đường dài này, với ba lô trên lưng, mặc áo sơ mi đơn giản phối với chiếc quần dài sáng màu.
“Thật tốt khi mà thời tiết hôm nay cũng ủng hộ!”
“Đúng vậy, thật mát trời dù cho bây giờ đang là tháng 6 này.”
Luna và Crustia-san cũng đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ. Tất nhiên, tôi cũng như vậy.
Là một quý cô, tôi sẽ không được phép mặc quần khi đi cưỡi ngựa, nhưng tôi không thể nhặt rác khi mặc váy, vậy nên hôm nay tôi cho phép bản thân mình mặc quần như là một trường hợp ngoại lệ.
“Hmmm, Telencio-kun vẫn đến muộn như thường lệ.”
Chủ tịch câu lạc bộ nói ra rồi nở một nụ cười gượng gạo, nhưng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi rồi vô thức cau mày.
Một người đến muộn. Mặc dù đó là điều luôn xảy ra nhưng tôi nghĩ rằng việc để đàn anh phải chờ đợi là điều không tốt.
“Em xin lỗi. Em đã thuận lại với cậu ấy trong tư cách là bạn cùng lớp, nhưng…”
“Telencio-kun?”
Camilo nghiêng đầu, và cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng họ vẫn chưa gặp nhau bao giờ.
“Đó là con trai của Hầu Tước Castillo, Telencio. Cậu ấy cũng là thành viên của Câu Lạc Bộ Tình Nguyện, học cùng lớp với chúng ta. »
Có tin đồn rằng có thành viên thứ 5 bí ẩn ở trong câu lạc bộ tình nguyện.
Hầu tước Castilo được cho là một người đàn ông xuất sắc, nắm giữ chức vụ chỉ huy của Đội Cận Vệ Hoàng Gia.
Telencio, người được biết đến là con trai trưởng của ông, không phải là người xấu nhưng nhìn chung có thể miêu tả là người rất thờ ơ và thường xuyên đến muộn đồng thời cũng rất hay vắng mặt.
Hôm nọ, khi tôi nói chuyện với cậu ta về việc tại sao cậu ta không đến họp, thì cậu ta nói, «
Tôi đã ngủ suốt tiết thứ sáu và không có ai đánh thức tôi dậy ngay cả khi tiết học đã kết thúc. »
Có lẽ hôm nay cậu ta cũng ngủ quên. Khi tôi đang định đề nghị chúng tôi nên đợi cậu ta thêm một lúc nữa thì tôi nhìn thấy có ai đó đang đi về phía chúng tôi từ xa.
Mặc dù đã chạm mắt với chúng tôi, Telencio dường như không hề vội vàng chút nào. Anh ta đến một cách nhàn nhã và cúi chào mọi người vô cùng thoải mái.
« Chào buổi sáng, mọi người. Em xin lỗi vì để mọi người phải chờ em. »
Đôi mắt màu hạt dẻ trong suốt và vóc dáng hơi thấp cùng với dáng người mảnh mai đúng chất của một con người tham gia vào các câu lạc bộ văn hóa.
Tuy đường nét gương mặt cân đối nhưng lại bị mái tóc màu xám tro che khuất đi một nửa gương mặt, biểu cảm của cậu ta có phần choáng váng, đúng như thể vừa mới tỉnh dậy.
« Chào buổi sáng, Telencio. »
Thực ra thì cũng đến mức dậy sớm như thế, nhưng Telencio đáp lại lời chào bằng một cái ngáp, ngay sau đó nhận về một lời nhận xét mỉa mai đáp lại lời chào của tôi.
« Xin lỗi… liệu câu đừng có dùng cái giọng khó chịu như vậy được không, Leticia ? Tôi hôm qua tôi đã thức trắng đêm để nghiên cứu Kaizen rồi. »
« Nhưng hôm nay cậu phải leo núi đấy. Cậu có chắc là mình ổn đấy chứ ? »
Telencio có vẻ như thực sự ưa thích môn cờ bàn Kaizen. Mọi người đều nghĩ cậu ấy nên tham gia nhóm câu lạc bộ nghiên cứu Kaizen, nhưng cậu ấy lại nói rằng trình độ của nhóm quá thấp nên không đáng tham gia, vì vậy cậu ấy lựa chọn tham gia Câu Lạc bộ tình nguyện, nơi có thời gian sinh hoạt các hoạt động ở Câu Lạc bộ tương đối ngắn hơn.
Vì Học viện Alania không có câu lạc bộ dành cho học sinh về nhà sau giờ học nên học sinh có xu hướng chọn các câu lạc bộ dựa trên số giờ đi học được quyết định sẵn từ ban đầu bởi nhà trường. Mặc dù vậy, rất hiếm khi có người lựa chọn câu lạc bộ tình nguyện.
Nhân tiện, tôi có được nghe tin đồn rằng Telencio đã giành được vị trí quán quân trong giải đấu Kaizen. Tôi không biết chi tiết nhưng có vẻ như anh ấy cũng rất nổi tiếng trong cộng đồng này.
« Tớ sẽ cố gắng hết sức…hả ? »
Telencio cố nén cơn ngáp của mình lại và cuối cùng cậu ta cũng nhận ra sự hiện diện của Camilo, cậu ta ngăn lại đôi mắt đang ti hí của mình.
« Rất vui được gặp cậu. Tớ là Camilo Cervantes, học sinh năm hai mới gia nhập câu lạc bộ. Tôi rất mong được tìm hiểu thêm về cậu. »
Camilo mỉm cười và đưa tay ra chào hỏi như thường lệ.
Nhìn họ như thế này, tôi có thể thấy rõ sự chênh lệch về chiều cao khi họ chênh lệch nhau qua cách nắm tay.
« Tớ là Telencio Castillo, cũng là học sinh năm hai. Rất vui được gặp cậu. »
Telencio mỉm cười đáp lại mà không hề tỏ ra run rẩy. Cậu ta có thể không biết Camilo là ai vì tất cả những gì cậu ta để tâm đến chỉ có Kaizen và không quan tâm đến những ai khác là người nổi tiếng trong Học Viện. Nhưng ngay khi cả hai bắt tay nhau, Telencio đột nhiên cứng đờ người với nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi.
Lông mày cậu ta nhíu lại nhanh chóng, nhưng điều gì khiến cho cậu ta phải thể hiện như vậy ?
« Ừm… tên cậu là Camilo phải không ? Cậu khỏe thật đấy.. »
« Hả ? Ồ, xin lỗi cậu về chuyện đó, Telencio. Đó chỉ là sức mạnh đến từ việc tập luyện sức nắm ở câu lạc bộ thể thao thôi. »
Trước lời cầu xin của Telencio với vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn, Camilo lập tức buông tay ra và thả bàn tay nhợt nhạt của cậu ta xuống. Sau đó, Telencio di chuyển nhanh một cách bất thường, đi vòng ra phía sau lưng tôi.
« Này, Leticia, người này là ai thế ? Cậu ta có chút khác biệt vậy. »
« À, thì, ừ, anh ấy có chút khác biệt thật… »
Telencio cũng khác biệt mà, nên vì thế tôi nghĩ hai người họ cũng khá giống nhau đấy chứ.
Thật đáng ghen tị khi mà con trai có thể đùa giỡn với nhau ngay từ lần đầu gặp mặt. Khi mà tôi mỉm cười một mình, Camilo đột nhiên nheo mắt lại.
Tôi tự hỏi anh ấy làm như thế là có ý gì, tôi chưa từng thấy biểu cảm như vậy trước đây xuất hiện trên gương mặt của anh ấy. Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà thôi, nhưng anh ấy dường như có vẻ đang tức giận về điều gì đó mặc dù chẳng có gì đặc biệt đang xảy ra.
« Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết quá mà. Được rồi, giờ tất cả mọi người đều ở đây rồi, chúng ta cùng bắt đầu triển khai hoạt động thôi ! »
Chủ tịch câu lạc bộ tập hợp mọi người với một nụ cười rạng rỡ và đi bộ thẳng về phía dãy núi.
Do đó, tôi không thể hỏi về thái đồ kỳ quặc vừa rồi của Camilo.
Đầu tiên, chúng ta cần đến quầy lễ tân ở lối vào núi để đăng ký hoạt động nhận phòng và dọn dẹp.
Nhờ vào sự hỗ trợ khi liên hệ được với trưởng bộ phận, chúng tôi đã hoàn tất thủ tục nhận phòng cũng như tiếp nhận công việc một cách suôn sẻ và quyết định phân tán nhân lực đi nhiều nơi khác nhau.
Vì đã nghiên cứu trước bản đồ khu vực này, chúng tôi lên kỹ lưỡng kế hoạch dọn dẹp cẩn thận từng khu vực được phân công, kể cả một số tuyến đường phụ và các nút giao thông quan trọng.
Núi Mores là một ngọn núi có độ dốc thấp mà ngay cả trẻ em cũng có thể leo lên một cách dễ dàng. Nơi đây cũng là một trong những địa điểm du lịch hàng đầu ở khu vực này nên vào những ngày cuối tuần như hôm nay, khu vực này luôn đông đúc các du khách.
Chào hỏi mọi người là quy tắc cơ bản đối với các tình nguyện viên. Khi bạn chào ai đó đi ngang qua, họ mỉm cười đáp lại bạn và những người thân thiện thấy hành động bạn đang cầm túi rác sẽ nói những câu như «
Bạn đang làm tốt lắm, hãy cố gắng phát huy nhé. »
Niềm vui khi được tương tác như thế này cũng chính là một trong những niềm vui khi đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ tình nguyện. Đó là cảm giác mà tôi chưa bao giờ có được khi được là Hoàng Nữ.
Tôi ném cái giấy gói kẹo nằm bên đường vào chiếc túi đựng rác làm bằng sợi gai dầu. Vì tôi có mang theo kẹp nên tôi có thể nhặt tất cả mọi thứ vào mắt mình một cách vô cùng hiệu quả.
Không khí vừa trong lành, thoải mái, và làn cỏ xanh mướt khiến cho hai mắt của tôi như được thư giãn.
Tôi cảm thấy thật dễ chịu, nhưng khi nhìn thấy người có mái tóc đỏ đang đi bên cạnh tôi, tôi không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.
Đúng vậy, mặc dù tất cả chúng tôi đều đã tách nhau ra tại nơi phân công, nhưng bằng một cách nào đó, cuối cùng tôi lại tập hợp được với Camilo.
Tôi tự hỏi rằng liệu anh ấy đã lỡ làm gì sai rồi không. Nhưng nếu Camilo cứ đi bên cạnh tôi như này, khả năng chuyện hai chúng tôi đính hôn rồi sẽ bị lộ sớm thôi.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu hai chúng tôi tách xa nhau ra. Tôi đang đề nghị chuyện đó thì đột nhiên Camilo quay về phía tôi.
«…Này, Leticia. Em thân với Telencio thế à?”
Và với câu hỏi không hề liên quan này, tôi chẳng biết Camilo đang nghĩ cái gì.
Tôi gật đầu một cách không chắc chắn trong khi tìm thấy một số rác thải khác và nhặt chúng vào túi rác.
“Chà, bọn em là thành viên trong câu lạc bộ nên bọn em khá hợp với nhau. Cậu ấy cũng tốt bụng và cũng dễ nói chuyện.”
“Nếu vậy thì, anh cũng tốt bụng, đúng không?”
Hả? Anh ấy đang cố gắng bắt đầu cuộc cạnh tranh kiểu gì đây?
Quan trọng hơn, mình muốn anh ấy tập trung vào việc nhặt rác…Chờ đã, túi rác của Camilo đã đầy rồi. Chuyện đó xảy ra từ khi nào vậy!
Tôi bắt gặp ánh mắt của Camilo thêm một lần nữa. Đôi mắt xanh nhạt của anh ấy dường như đang cầu xin điều gì đó và tôi cứ thế vô thức dừng bước.
“Sau cùng thì việc lựa chọn tham gia câu lạc bộ là điều đúng đắn. Leticia là một người rất quan tâm và hay can thiệp khi em thấy cần thiết, và trái tim mạnh mẽ của em khiến cho em càng thêm hấp dẫn hơn dù cho em có cố gắng hòa nhập để che giấu đi sự thu hút này đi chăng nữa.”
“Eh? Thật á…”
Tôi bối rối nghiêng đầu, không biết rằng mình đang được khen hay là đang bị mắng.
Camilo hơi nheo mắt lại. Đúng, đó chính là biểu cảm anh ấy thể hiện khi nhìn thấy tôi đùa giỡn với Telencio trước đó.
“Này, em sẽ không nói rằng em thích cái tên Telencio hay gì đó đúng không?”
“Hả?!”
Lần này tôi không thể không hét lên với tông giọng vô cùng ngớ ngẩn kia được.
Tại sao đột nhiên anh ấy nói về cái quái gì vậy? Telencio đối với tôi không gì hơn ngoài một người bạn, còn Kaizen giống như người yêu với Telencio hơn ấy.
“Không đời nào, anh biết mà?! Tại sao anh lại nghĩ thế cơ chứ?”
“Leticia đã luôn luôn lo lắng cho sức khỏe của cậu ta và đã đưa ra những lời chỉ trích kể từ lần đầu anh thấy hai người gặp nhau… Em còn chưa từng làm bất cứ điều gì như vậy ( đối với tôi) trước đây.”
“Huh? Chà, đó là vì Camilo luôn khỏe mạnh và thậm chí là chưa bao giờ bị thương. Trở thành một kỵ sĩ Rồng là một công việc vô cùng nguy hiểm, đương nhiên là em luôn luôn lo lắng rồi. Em chỉ mỉa mai cậu ta vì cậu ta không cần phải làm như vậy… »
Tôi đáp lại câu hỏi của anh ấy mà không hề suy nghĩ nhiều và rồi cuối cùng tôi nhận ra điều gì đó không ổn, nhanh chóng ngậm miệng lại.
« Leticia, hôn phu của em là ai ? »
Nhìn tôi bằng đôi mắt với ý định sâu thẳm, mãnh liệt như vực sâu, tôi vụng về đánh rơi túi rác.
Tôi nghe thấy một tiếng thịch nặng nề dưới chân mình nhưng tôi thậm chí còn không thể chú ý đến nó nữa.
Nếu tôi không nhặt nó lên ngay bây giờ, anh ấy có lẽ sẽ ôm lấy tôi thật chặt. Không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy anh ấy sẽ làm như thế,nhưng một trí tưởng tượng tự tin khi khẳng định anh ấy sẽ làm như vậy lại lướt qua tâm trí tôi.
Nó có thể là….
Có lẽ chỉ là sự tự phụ của bản thân tôi mà thôi.
Có phải anh ấy đang ghen hay không ?
« Trả lời anh đi, Leticia. Anh cần nghe câu trả lời từ chính miệng em ngay bây giờ, nếu không thì Anh…”
Nhưng tôi thậm chí chưa bao giờ hình dung ra được điều gì đó giống như vừa rồi.
Tôi chưa bao giờ được yêu, và tất cả những gì tôi biết chính là theo đuổi những người chẳng yêu lấy tôi.
Đó chính là lý do tại sao tôi không biết phải đối mặt như thế nào với một người đang nhìn thẳng vào tôi như thế này.
“Đ-đó… là đương nhiên là, Camilo. Đúng như vậy. »
Tôi có thể cảm thấy hơi nóng dồn lên má mình và tôi biết được rằng chúng chắc chắn đã chuyển sang màu đỏ như những quả táo chín mọng. Không muốn anh ấy nhìn thấy khuôn mặt đang xấu hổ của mình, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống.
« …Hmm. Cảm ơn em, Leticia.”
Camilo tiến lên một bước về phía trước và hôn lên trán tôi.Cái chạm nhẹ nhàng ấy dù chỉ kéo dài trong giây lát nhưng đã khiến tôi quá ngạc nhiên và không biết phản ứng lại như thế nào. Theo phản xạ tự nhiên, tôi kiểm tra xung quanh xem không có ai và ngước nhìn Camilo để trách móc.
Nhưng nụ cười của anh ấy, gần gũi với tôi đến vậy, trông anh ấy thực sự hạnh phúc đến mức tôi cũng còn chẳng nỡ mắng anh ấy nữa.
Đó là khi chuyện đó cũng xảy ra.
Có điều gì đó khiến Camilo chú ý và anh ấy mở to mắt của mình ra.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy, quay lại thì thấy có hai người đang đi theo con đường mòn để lên núi.
Ngay khi tôi nhận ra được hai nhân vật đó chính là Hoàng tử Agustin và Yserra-sama, trông như cả hai người họ đang hẹn hò bí mật, cả hai người bọn họ đều cũng vô cùng ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chúng tôi từ khoảng cách gần như vậy.
“Agustin..”
Camilo gọi tên của hoàng tử với giọng điệu khó chịu.
Cả hai người bọn họ đều nhìn chúng tôi với vẻ mặt rất ngạc nhiên, như thể đang bị bắt quả tang vụng trộm.