Trans: HK.
_____
Tiêu đề của cái video được đăng trên màn hình điện thoại mà bà đang cho tôi xem là…
[Những học sinh trung học đang dốc hết sức mình để chèo thuyền].
Ừm, nó đó…!?
Không lẽ đây là…!?
“1… 2, chúng ta sẽ bay cùng nhau, được chứ?”
“Ooh! Tuân lệnh!”
“Một… haiii!”
Lúc đó có người đang quay phim tôi sao…!?
Tuy chúng tôi đang che mặt nhưng nếu là người quen nhìn thấy thì bị nhận ra ngay ấy mà…!
Hay đúng hơn là bà ơi, sao bà lại tìm được cái đoạn cắt ngắn ngủn mà phải xem đi xem lại cái clip tầm hơn 100 lần mới phát hiện thế này vậy…!?
“Con đã trở nên “nữ tính” hơn
hiều đó ha?”
“Dạ…!”
Thú thật thì, tang chứng vật chứng để định tội nó rõ rành rành rồi…!
“Con tưởng bà không biết gì à?”
Bà nheo mắt lại.
Khi nhìn những thứ như thế này, thứ tôi và hầu hết người khác nghĩ đến đầu tiên là cuộc sống đời thường của những học sinh trung học…
“Ừ thì đúng là cháu đã có hơi phấn khích. Nhưng cháu cũng đã thành thạo việc nhà và rèn luyện nấu ăn suốt 10 năm…”
“Vốn dĩ thì.”
“…”
Có lẽ là vì đã luôn bị mắng từ khi còn nhỏ.
Nên cứ hễ bị bà trừng mắt nhìn là liền á khẩu.
“Chẳng phải chuyện cháu kết hôn mà không thông qua bà chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc đến bản thân cháu cũng hiểu rằng mình chưa đạt sao?”
“Chuyện đó…”
Không thể phủ nhận được sự thật ấy.
Ngay cả bây giờ thì tôi vẫn chưa thành thạo và cũng không đồng tình với những yêu cầu về “thục nữ” mà bà đặt ra.
Tôi không muốn ai đó định hình cho “tính cách” của mình chỉ vì tôi được sinh ra là phụ nữ.
Tôi không muốn trở thành con người sống bên trong một cái khuôn đúc.
Bà đã đặt tên cho tôi là “Yuika”… có lẽ là do mong muốn tôi chỉ là “yui no hana” mà thôi.[note56568]
Tôi không muốn trở thành một người phụ nữ chỉ biết đứng bên cạnh ai đó và mỉm cười.
“Bà ấy nhé, Yuika.”
Những lời tiếp theo sẽ là một bài giảng hay một kế hoạch cho sự “hối cải” sắp tới ở nhà ba mẹ tôi đây?
Dù là cái nào thì đều không phải là chuyện hay ho đối với tôi… Và khi tôi vô thức siết chặt tay.
“Khoan, chuyện này sẽ trở thành vấn đề đấy…!”
“Xin lỗi, nhưng lời cáo lỗi chính thức thì để sau đi.”
Tôi nghe thấy những giọng nói và tiếng bước chân vội vã đang đến từ hành lang.
Trước tiên là giọng của cô hầu gái Takakura-san, sau đó… làm sao có chuyện tôi nghe nhầm thanh âm ấy được.
“Ở đây à?”
Cái người vừa kéo cánh cửa trượt ra và nhìn vào trong.
“Ồ, cuối cùng cũng tìm được rồi.”
“Shuu–!?”
Khiến tôi kinh ngạc đến mức không thốt lên được lời nào.
Bởi tôi chưa từng nghĩ rằng người đó sẽ xuất hiện ở đây.
“… Cậu đến đây và xông vào mà không có sự cho phép của chủ nơi này. Nhà Kujo trở thành ổ giang hồ từ lúc nào thế?”
“Ồ, thế thì xin lỗi nhé. Nhưng cháu có thể ngắt lời bà được chứ?”
Trong khi bà thì cau mày, Shuu-kun lại mỉm cười đầy khiêu khích và gõ gõ vào cánh cửa.
“Dĩ nhiên, cháu cảm thấy thái độ này là thích hợp để đối đãi với một tên giang hồ nào đó đã bắt cóc bạn đời của mình khi không có ai ở đó rồi đấy ạ.”[note56569]
“Hồ…? Cậu đang nói về ai vậy cà?”
Ôi tía má ơi, bà cũng đang mỉm cười kìa… bà ấy đã hoàn toàn vào trạng thái chiến đấu rồi…!?
“Thì tại bà thích chơi luật rừng nên cháu đây bắt buộc phải theo lối không từ thủ đoạn thôi.”
“Cậu chỉ nghĩ thế thôi, chứ tôi không nhớ là mình có làm mấy trò âm hiểm như vậy.”
Toang… ngay thời điểm như thế này lại…
“Mà, ta cũng đang tự hỏi liệu cuộc sống hôn nhân của một kẻ thậm chí còn không tôn trọng gia đình đối phương có được suôn sẻ hay không đây?”
“Cháu có tôn trọng chứ, nhưng tôn trọng khác với chấp nhận mọi thứ. Chẳng có lý do gì để phải tuân theo những quy tắc cũ rích không còn phù hợp trong thời đại này cả.”
Thực sự… tôi biết không nên nghĩ về điều này trong thời điểm hiện tại.
Tôi biết chứ, nhưng mà.
“Đến chịu, nghe thuyết phục ghê luôn á, khi mà điều đó được một thằng nhóc chấp nhận kết hôn theo phong tục của gia đình nói ra.”
“Cháu cũng thấy điều đó thật vô lý ấy chứ, nhưng cuối cùng thì cuộc hôn nhân này vẫn diễn ra là do ý muốn tự do của cháu. Đó không phải là vì quyết định gượng ép hay là sự thỏa hiệp nào cả.”
Shuu-kun trừng mắt nhìn bà và tia lửa tóe ra từ ánh nhìn của họ… Nét mặt cậu ấy trông thật hung tợn, hoang dã và kiêu ngạo theo cái cách mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“… Mà thôi, kết thúc cuộc đối thoại vô nghĩa này ở đây đi.”
“Còn trẻ mà lại thiếu kiên nhẫn ghê. Nếu biết nghe lời người lớn thì ít nhất ta cũng mời cậu một tách trà tiễn khách rồi.”
“Không cần, cháu rời đi ngay ấy mà.”
“Hả? Ý cậu là cậu đã có một kết hoạch hoàn mỹ để được chấp nhận chuyện kết hôn ngay lập tức rồi sao?”
“Ha ha… Chuyện rõ ràng thế thì cháu tưởng bà phải hiểu ngay từ đầu rồi chứ nhỉ?”
Dù đang mỉm cười nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự dịu dàng hay bầu không khí quan tâm thường ngày của Shuu-kun.
Tôi chưa bao giờ thấy thái độ trịch thượng như thế này trước đây.
“Lần này cháu đến không phải để xin phép.”
Cậu ấy ôm chặt lấy vai tôi.
Shuu-kun…!
“Cháu chỉ đến để lấy lại thứ quý giá nhất đối với mình mà thôi.”
Ngầuuuuuuuu quáááá!!!!!
Uiii, Shuu-kun như thế này cũng mới mẻ và cuốn hút quá đi…!_____
Trans: Thề là mắt Yuika lúc nghĩ câu cuối thì tròng mắt thành hình trái tim cmnr =))