Chương 27: Cảm xúc của em gái
Sau khi lau mình bằng chiếc khăn Kazuha đưa cho, tôi và Yuika thay bộ đồ ướt nhẹp nước mưa ra.
Trước tiên, tôi đã bảo Yuika vào phòng mình để thay đồ.
“Cảm ơn, Shuu-kun. Tớ mượn áo nhé.”
Yuika bước ra khỏi phòng sau khi thay đồ xong.
“Ừ, cứ tự nhiên……Ớ!?”
Tôi định đáp lời cô ấy, nhưng khi nhìn thấy bộ trang phục Yuika mặc thì vội ngoảnh mặt đi.
“Sao cậu chỉ mặc mỗi sơ mi vậy……!?”
Yuika không hề mặc bất kỳ thứ gì bên dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình đó cả……!
“Tớ có mặc quần lót đàng hoàng đấy nhé?”
“Đấy không phải là vấn đề……!”
“Tại vì quần của cậu có vừa cỡ với tớ đâu.”
“Ờm, có khi đúng thật……”
……?
Không hiểu sao mình lại có cảm giác như đang bị theo dõi……
“……Oái!?”
Khi quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện Kazuha đang lén nhìn chằm chằm từ góc hành lang, lúc đó tôi không nhịn được mà hét lên.
Vừa nãy cũng thế, em ấy sao vậy nhỉ……?
M-mà kệ đi, sao cũng được.
“Kazuha này, em cho Yuika mượn đồ mặc được không?
Nếu có mấy cái rộng rộng một chút thì tốt, sát cỡ cũng được.”
“……Vâng, nếu là đồ của em thì cái nào cũng được. Chị dâu, đi theo em nhé?”
“À, ừm. Cảm ơn……xin lỗi em nha?”
“Không cần xin lỗi đâu chị.”
“Ahaha……đúng rồi nhỉ, chắc vậy.”
Chắc là vì tôi không biết Kazuha đang nghĩ gì.
Với Yuika thì chuyện này khá lạ lẫm, kiểu như cậu ấy cảm thấy không biết phải làm gì ấy.
Ừm, cơ mà thân nhâu vậy cũng tốt……
◆◆◆
◆◆◆
Trong lúc đến phòng của Kazuha.
“Nè……Kazuha-chan. Hông lẽ em…… đang giận sao……?”
“Hửm? em giận gì cơ?”
Tôi e dè hỏi em ấy, Kazuha quay đầu lại với biểu cảm khó hiểu.
“À, ừ, nếu chị nhầm thì đừng để ý. Xin lỗi nhé, điều chị nói kỳ quá.”
“Em chẳng bận tâm đâu.”
Trước mặt em dâu mà dám mặc kiểu “áo bạn trai”, bộ mình là mèo cái đến mùa động dục chắc?
Nhỡ em ấy nghĩ mình là một con nhỏ dâm tà thì sao…… nhưng có vẻ em ấy không giận thật.
Tuy vậy biểu cảm trên mặt em ấy lại mang vẻ như “đang bận tâm điều gì đó” ……
“Chỉ là em.”
Cứ tưởng cuộc trò chuyện đã đi vào ngõ cụt, nhưng rồi Kazuha lên tiếng.
“Em chỉ mãi phân vân không biết chị sẽ định làm gì tiếp theo thôi.”
Hả……!?
Nói xong, Kazuha im lặng và hướng mắt về phía trước.
Đây là…… em ấy đang kiềm chế ư?
Ừm, quả nhiên nếu ở nhà chồng mà không biết biết tự trọng thì hỏng……
◆◆◆
◆◆◆
“Mà nè Kazuha, ông em dạo này thế nào?”
“Ông nói mình sẽ đi uống với các thành viên ban lãnh đạo, sớm nhất thì đến trưa mai mới về đây được.”
“Haha, ông vẫn khỏe mạnh như thường ha……à, chị còn chuyện này muốn hỏi.”
“Cha mẹ em vẫn đang ở nước ngoài nhỉ?”
“Vâng, hình như hai người đang ở đâu đó tại Châu Âu.”
“Fufu, mơ hồ nhỉ.”
Sau khi cho chị ấy mượn chiếc quần thể thao của mình, bọn tôi đi ra phòng khách để tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Nè nè Shuu-kun, tối nay tụi mình “đấu” với nhau cả đêm nhé?
“Này, dù không có ai giận thật nhưng cậu có còn là trẻ con nữa đâu…… cơ mà, bình thường chuyện đó làm lúc nào mà chả được?”
“Ứ chịu, tại vì trò chơi đầy hoài niệm này phải chơi ở nhà bố mẹ mới được!”
“Haha, cũng đúng. Cơ mà, trò đó để ngày mai chơi đi ha? Tiết chế chút đi má.”
“Giá như Shuu-kun có thể chơi được thì tốt biết bao.”
“Phù……cậu đoán thử xem.”
Lúc đầu hai người đó còn quan tâm và trò chuyện với tôi, nhưng rồi cả hai nhanh chóng chìm vào thế giới riêng của mình.
“Hầy……”
Tôi bất giác khẽ thở dài, dĩ nhiên nó không thể chạm được đến hai người kia.
Thật là…… cặp vợ chồng trẻ này bị sao vậy trời.
Bạn thuở nhỏ? Hội ngộ sau 10 năm ư?
Nghĩ lại thì ngày cả hai gặp lại cũng là ngày họ kết hôn nhỉ?
Đó là chuyện phi thực tế.
Thực tế không ngọt ngào đến vậy.
Dù thủa ấu thơ hai người có thân thiết với nhau đến mức nào đi chăng nữa, thì khoảng thời gian mười năm cũng đủ làm nó phai nhạt.
Cứ cho là hai người kết hôn vì đã thân nhau từ nhỏ đi, nhưng không có gì chắc chắn chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ cả.
“……Nhưng, chuyện đó đã thành hiện thực.”
Trong lúc xúc động, tôi đã lỡ thốt ra suy nghĩ của mình…… không được không được.
“Mà nói thật. Sáng nay Yuika đã dậy sớm làm bento cho tớ đúng không? Tối nay đi ngủ sớm thôi.”
“Nói vậy chứ, không biết Shuu-kun có thể ngủ được sau khi đánh một giấc ngon lành hồi chiều nay không ha?”
“Ừ……thì, cũng đúng cơ mà……”
“Hay để tớ ở cạnh Shuu-kun đến khi cậu ngủ nhé?”
“Thế thì sẽ tệ lắm, ngay từ đầu……có lẽ tớ sẽ căng thẳng đến mức ngủ không nổi mất……”
“Aha, chắc là vậy thật.”
Đúng……nếu đó là sự thật.
Nếu tình cảm đó không hề bị phai nhạt sau mười năm.
Cả hai yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.
Như bạn thân hay người yêu.
Hai người họ vẫn gần gũi như xưa, chỉ Là bây giờ cả hai đã chính thức là vợ chồng.
Quá đáng ghê……
“……Không được.”
Chạm đến giới hạn, tôi khẽ rời mắt khỏi hai người họ.
“Thôi được, nhưng trước hết phải quyết định giờ đi ngủ cái đã. Mười một giờ đêm nhé.”
“Ể, chán thế?”
“Tha cho tớ đi…… tớ chỉ muốn đặt sức khỏe của Yuika lên hàng đầu thôi mà.”
“A, ha…… nói thế chẳng công bằng tí nào.”
Đúng……mày đang muốn che giấu điều gì vậy, Kujou Kazuha.
Hai người này……
“Ôi phước lành……!Ui……! Không ổn ……! Ôi, thật vô giá, mình không nhìn nổi nữa……!”
Anh hai với chị dâu, tôi muốn đẩy thuyền của hai anh chị nhà mình. Phải, tui là Genkai Otaku[note54185]đấy.