Chương 23: Từ đầu tiên hiện lên trong tâm trí
Dù mười năm rồi mới quay lại, nhưng căn cứ bí mật của bọn tôi vẫn chẳng hề thay đổi tẹo nào.
“Tuyệt ghê! Không khác chút nào luôn!”
“Chuyện này, khó tin thật……?”
Yuika trông chỉ đơn thuần là phấn khích, nhưng với tôi thì đây là sự thật khó chấp nhận nổi.
Nhưng dù khó chấp nhận đến nhường nào đi chăng nữa thì bằng chứng đã hiện rành rành ra trước mặt……
“Tụi mình…… vào trong thử nhé?”
Trái với tôi, Yuika nhấc tấm nhựa lên để kiểm tra bên trong, nhưng rồi không hiểu sao cô ấy lại nghiêng đầu.
“……?”
Tò mò, tôi cũng nhìn vào trong cùng cậu ấy.
“……Aa.”
Ra là vậy, thế là rõ.
Sồi non và đồ chơi siêu nhân mới ra mắt năm nay.
Bên trong là những món đồ rõ ràng mới được mang đến gần đây.
Nếu quan sát kỹ phần nội thất thì có thể thấy nó không hoàn toàn giống với ngày xưa.
Có vài chỗ cải tiến mà tôi không nhớ bọn tôi đã thêm vào.
“Có vẻ nơi này đã được thế hệ trẻ kế thừa rồi ha.”
“Ừ.”
Tóm lại là vậy đấy.
Sau khi bọn tôi ngừng đến, có vẻ như những đứa trẻ khác đã phát hiện ra nơi này và cải tạo lại cho riêng mình.
Lý do mà đã một thập kỷ trôi qua nhưng nó vẫn còn đẹp như thế này là vì đã được truyền qua không biết bao nhiêu thế hệ.
Nếu nghĩ như vậy thì quả nhiên……
“Fufu.”
“Haha.”
Dù không nói một lời, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của mình đã chạm được đến Yuika, người đang tươi cười vui vẻ.
Vừa tự hào vừa có chút xấu hổ vì bí mật bị bại lộ.
“Làm phiền chút nhé.”
“Đúng ha…… là thế hệ đầu tiên, thì chỉ làm phiền một chút thế này chắc cũng không sao đâu nhỉ.”
Với vẻ không nói nên lời, bọn tôi bước vào bên trong.
Dù trước đây đã vào trong không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi lại cảm thấy lo lắng như thể bước vào nhà người lạ lần đầu tiên vậy……mà thật ra giờ nó đã thuộc về những đứa trẻ khác rồi.
Nghĩ vậy, bọn tôi ôm đầu gối ngồi xuống cạnh nhau……mà cũng chả sao.
“Ehe, chật ghê í.”
“……Ừ.”
Dĩ nhiên căn cứ bí mật bọn tôi xây chỉ vừa cỡ trẻ con sẽ chật chội với bọn tôi hiện tại.
Cơ mà trông Yuika có vẻ vui vẻ phết.
Còn tôi thì đang cố hết sức để cổ không nhận ra mình đang hồi hộp…… khi tay của cả hai áp chặt vào nhau.
◆◆◆
◆◆◆
Ủa, nè?
Khoảng cách này.
H-h-hồi hộp quá……!
Làm sao đây, không biết vẻ căng thẳng của mình có lộ ra ngoài hông ta?
Tự nhiên kiệm lời dữ vậy, phải tìm chủ đề để nói tiếp thôi……!
“Trước đây, tụi mình cũng hay đến đây ha.”
“Ừ.”
……Rồi, cuộc trò chuyện đến đây là hết!
Mà không được, tìm cách tiếp tục, ừm tiếp tục ……!
“À mà, tớ từng dùng nơi này như chỗ trú khẩn cấp nhỉ.”
“À-……cái lần ngỡ hôm đó cậu không đến chơi, nhưng khi qua chỗ này thì lại thấy cậu khóc ở trong hả……trước đây từng có chuyện đó nhỉ.”
“Ừ ừ, lần đó tớ đã cãi nhau với người nhà…… hay nói đúng hơn là tớ cãi lời bà và bỏ nhà đi bụi.”
Trong lúc trò chuyện, một hồi ức đáng nhớ bỗng hiện lên trong tâm trí tôi.
Bình thường nước mắt của tôi xuất phát từ sự buồn tủi và tức giận.
Nhưng những giọt nước mắt hôm đó lại có chút khác biệt với bình thường.
“Nè, Shuu-kun. Cậu có nhớ không?”
Tôi thử hỏi Shuu-kun, nhưng chắc cậu ấy không nhớ đâu.
Có lẽ vì với cậu ấy đó chẳng phải là chuyện gì đáng nhớ.
Hôm đó, tôi đã bỏ nhà ra đi vì phản đối việc bà bắt tôi phải cư xử cho giống con gái.
Và ngồi đợi Shuu-kun ở đây.
Tôi cảm thấy tôi chỉ có thể là chính mình khi được nghe cậu ấy gọi bằng cái tên “Yuu-kun”.
Nhưng rồi một suy nghĩ chợt hiện lên.
Shuu-kun chỉ đơn thuần xem “Yuu-kun”…… là một người bạn nam.
Tuy đó không phải ý định của tôi, nhưng cuối cùng lại thành ra là tôi lừa cậu ấy.
Tôi sợ khi Shuu-kun phát hiện ra thân phận con gái của tôi, cậu ấy sẽ ghét tôi.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi sợ phát khóc.
“Lúc tớ đã hỏi cậu rằng『giả sử nếu tớ là con gái thì sao?』ha”
Tôi đã hỏi Shuu-kun, người đang nhìn thẳng vào mặt tôi lúc đó.
Có lẽ cậu ấy sẽ đáp lại rằng “cậu đang nói gì vậy?” hay “ý cậu là sao”.
Nhưng……
“Có sao đâu.”
“Ơ……?”
“Dù có là con trai hay con gái thì Yuu-kun vẫn là bạn của tớ mà.”
Shuu-kun đã nói vậy đấy.
“Tớ đã trả lời vậy nhỉ.”
Hệt như ngày ấy, cậu ấy trả lời tôi một cách chân thành không chút châm chọc hay giễu cợt.
“Cậu vẫn……nhớ ư.”
“Không hiểu sao, tớ có ấn tượng sâu đậm với nó.”
Shuu-kun mỉm cười, trông cậu ấy có chút xấu hổ.
“Này ……Tớ ấy nhé, đã có cảm giác như được cứu rỗi bởi lời Shuu-kun nói lúc đó.”
“Haha, cậu cứ nói quá.”
“Thật đó?”
Thật ra, tôi biết rõ điều đó.
Rằng mình không thể mãi hành xử như một đứa con trai.
Và khi『ngày đó』đến.
Nếu Shuu-kun có thể chấp nhận tôi…… thì tôi có cảm giác mình sẽ có thể chấp nhận thân phận con gái của bản thân.
“Mà, lúc đó tớ không nghĩ kỹ lắm về câu trả lời của bản thân……”
Shuu-kun gượng cười nói.
“Nếu giúp được Yuika, dù chỉ một chút thôi thì cũng tốt lắm rồi.”
Cậu ấy mỉm cười với tôi.
Nhất định cậu ấy đã cân nhắc tâm trạng lúc đó của tôi.
Khoảnh khắc đó, hơi ấm lan tỏa khắp lồng ngực tôi.
“Fufu, vậy thì.”
Đột nhiên tôi cảm thấy muốn đùa một chút.
“Lúc này, nếu sự thật tớ hóa ra là một đứa con trai ……thì sao đây ta?”
Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng thực sự muốn nghe câu trả lời.
Không biết Shuu-kun sẽ phản ứng thế nào đây ta ……tôi chỉ muốn chọc cậu ấy chút thôi.
“Chà, nếu vậy thì……”
Nhưng, cậu ấy lại suy nghĩ về chuyện đó với vẻ mặt nghiêm túc đến không ngờ.
“Quả nhiên, cũng chẳng có vấn đề gì nhỉ?”
Với ánh mắt xa xăm, ánh mắt ấy không hướng về phía tôi mà hướng thẳng về phía trước…… lời cậu ấy nói vang vọng trong tim tôi đầy phức tạp.
Lời hứa “tình bạn” không bao giờ đổi thay dù tôi là nam hay nữ.
Đồng thời, chuyện tôi là con gái……
“Dù Yuika có là gì đi chăng nữa, thì tớ nghĩ cuối cùng tớ chắc chắn vẫn sẽ yêu cậu thôi.”[note53846]
………………
…………
……
“Ơ……!?”
Y-yêu á……!?
◆◆◆
◆◆◆
Từ nãy đến giờ tôi vẫn đang sử dụng phần lớn khả năng xử lý của não bộ để che giấu bầu không khí căng thẳng khi gần gũi với cô ấy, đến mức toàn bộ câu trả lời khi nói chuyện với Yuika đến phân nửa đều theo phản xạ.
“……Ủa?”
Đột nhiên, tôi bừng tỉnh.
K-khoan, mình vừa nói cái quái gì vậy!?
Yêu ư……! Sao vậy trời, lỡ nói ra mất rồi!?
“Khoan, lời vừa nãy không có ý gì kỳ lạ đâu nhé! Ý tớ là tình bạn hay tình thân ấy!”
“A-ahaha. Tớ biết mà.”
Yuika, tuy mỉm cười nhưng má cô ấy vẫn còn hơi giật giật.
“M-mà nè, nếu lúc này chủ nhân hiện tại của căn cứ mà đến thì rắc rối lắm! Tụi mình sang điểm tiếp theo đi!”
“Ừ, được thôi.”
Hùa theo trò bịp trắng trợn của tôi, Yuika và tôi nhanh chóng rời khỏi căn cứ bí mật.
Không, tại sao…… mình lại nói vậy nhỉ?
Khi vẩn vơ nghĩ về Yuika, đó là điều đầu tiên chợt hiện lên trong tâm trí……
Dĩ nhiên là tôi có tình cảm với Yuika như một người bạn……[note53847] tôi thực sự ấp ủ tình cảm đó trong lòng.
Cơ mà, không hiểu sao biểu cảm mất hứng đó lại là thứ đầu tiên hiện lên nữa……!
◆◆◆
◆◆◆
Yêu……!
Là yêu đó……!
Dĩ nhiên Shuu-kun sẽ chối rằng đó không phải là ý cậu ấy.
Nhưng mà……nhưng mà ……!
Tôi cố dữ lắm mới kiềm được việc không cười toe toét đấy……!
Tất nhiên tớ cũng yêu cậu nhiều nhiều lắm, Shuu-kun!
……Tôi đã định nhẹ giọng đáp lại như thế nhưng.
Dù có đùa hay không, một khi nói ra mọi cảm xúc trong lòng thì tôi sẽ tuôn ra hết…… nhưng bằng cách nào đó, tôi đã kiềm lại được.
“Yêu” của tôi có nghĩa là vậy đấy.
Một ngày nào đó……định nghĩa “Yêu” của Shuu-kun cũng sẽ giống với tôi.
Ngày mà tôi và Shuu-kun trao nhau lời yêu……liệu có đến không.