Trans: Izual.
Edit: HK.
_____
Tôi đã dùng quyền “bảo gì cũng nghe” để buộc Yuika đi ngủ dù nhỏ chả muốn tí nào.
Cô ấy đã chén sạch bát cháo trắng vào bữa trưa, cho tới lúc đó thì tình hình sức khỏe của Yuika nom cũng không tệ.
“Yuika? Dậy rồi hả?”
“Ừmm…… tớ dậy rồi ……”
Nghe tôi khẽ hỏi xong, Yuika uể oải ngồi dậy.
Đến tối, cơn sốt của cậu ấy lại nặng thêm, trông Yuika khá là mệt mỏi.
“Mình nghiền chút táo cho cậu này, ăn không? Mình nghĩ món này sẽ giúp họng cậu dịu đi một chút đấy.”
Có khi với thể trạng này thì cậu ấy khó mà nuốt được cháo nên tôi đã nghĩ ít nhất mình cũng phải mang lên món này.
“Đút mình ăn……”
Nói rồi, Yuika há miệng với vẻ nhõng nhẽo.
Hồi xưa, mỗi khi bị ốm Yuika thường tỏ ra trẻ con hơn bình thường…… không lẽ đến giờ nhỏ vẫn chưa sửa được cái tính này ư?
“Rồi rồi thưa cô nương.”
Cười khổ, tôi dịch ghế đến cạnh giường và ngồi xuống.
“Nào, aa.”
Tôi xúc một muỗng táo nghiền rồi đưa nó vào miệng Yuika.
“Aー, măm.”
Yuika ngậm lấy chiếc thìa.
Sau đó nhai nhóp nhép một lúc.
“Ừm…… ngon ghê.”
Nuốt xong, cậu ấy mỉm cười.
Nụ cười thơ ngây đó khiến nhỏ trông trẻ con hơn thường ngày, và nó đã làm tim tôi lỡ mất một nhịp.
“Ừm ừ……Tiếp, a~ nào.”
Vội giấu chuyện đó đi, tôi múc thêm một muỗng táo cho vào miệng Yuika.
“A nào.”
Sau đó, tôi đã tiếp tục “a~” thêm mấy lần để đút cho cậu ấy ăn.
“…… Cảm ơn nhé, Shuu-kun.”
Sau khi ăn xong, Yuika cảm ơn tôi bằng giọng chân thành.
Trong lúc cho ăn táo, ý thức tôi đã thanh tỉnh hơn hồi nãy một chút.
“Chừng này có là gì đâu.”
Thú thật là chẳng có gì to tác cả.
“Ừm…… không kể đến món táo nghiền, cậu đã chú ý đến cơn sốt của tớ nhỉ?”
Tuy còn hơi lúng túng, nhưng đó là cách mà Yuika của thường ngày thật lòng cảm ơn tôi.
“Nếu mà tớ cứ cứng đầu ra ngoài thì kiểu gì cũng gục giữa đường và gây rắc rối cho Shuu-kun cho xem.”
“Tớ không bận tâm chuyện đó đâu, cơ mà có khi thế còn tệ hơn cả bây giờ ấy.”
Chuyện này làm tôi nhớ về những ngày còn bé.
“Yuika này, hồi xưa cậu cũng từng bị sốt thế này nhỉ…… không phải vì thể trạng yếu mà là vì đã đẩy bản thân đến mức cực hạn.”
“Ahaha……”
Một nụ cười gượng hiện lên môi Yuika, có vẻ cô nàng vẫn nhớ về vụ đó.
“…… Ừ, đúng nhỉ.”
Cậu ấy mỉm cười khẽ gật đầu.
“Dường như gần đây mình có hơi cháy quá.”
Cổ nhắm mắt như đang hồi tưởng lại, là chuyện xảy đến vào những ngày gần đây ư.
“Vì…… cuộc sống hiện tại của tớ vui quá đi mà.”
“Thế thì…… tớ cũng giống hệt cậu thôi.”
Nói rằng những ngày tháng trước đây của tôi chỉ toàn một màu xám ảm đạm thì cũng không hoàn toàn đúng nhưng…… từ ngày gặp lại Yuika, ngày nào tôi cũng chìm đắm trong niềm vui.
“Mà thôi, ít nhất đến khi tốt nghiệp cấp ba thì cuộc sống như thế này vẫn sẽ còn tiếp diễn. Nên là cứ từ từ thôi nhé.”
“Haha, đúng nhỉ……”
Yuika cười khổ trước lời tôi nói cùng với lời tự răn vừa nãy.
“Fuwa……”
Yuika ngáp nhẹ.
“Rồi…… vậy thì mình ra phòng khách đây. Nếu có chuyện thì cứ tự nhiên gọi mình.”
“Ơ……? Cậu phải đi rồi ư ……?”
Khi tôi ngồi dậy, đôi mắt mơ màng của Yuika tròn lên với vẻ ngây thơ, nhỏ bĩu môi giận dỗi.
Dáng vẻ của cô vợ tôi lúc này dễ thương phải biết.
“Thôi được, tớ sẽ ở lại đến khi Yuika ngủ.”
Tôi ngồi xuống và nhẹ nhàng nắm tay cô.
“Ưm……”
Lập tức Yuika tỏ vẻ an lòng mà gà gật, không biết nhỏ đang gật đầu hay buồn ngủ nữa.
Và rồi, không lâu sau.
“Zzz…… zz~ ……”
Yuika bắt đầu thở đều yên giấc.
“Được……rồi.”
Tôi cẩn thận rút tay ra tránh làm Yuika thức giấc.
“Chúc ngủ ngon, Yuika.”
Sau khi nhỏ giọng chúc ngủ ngon, tôi rời khỏi phòng Yuika.
Mong rằng cậu ấy sẽ chóng khỏe lại.
◆◆◆
Trong khi tôi ngồi đọc sách tại phòng khách để giết thời gian.
──Tích……tắc……tích……tắc……
Tôi có cảm giác kim giây của đồng hồ kêu to hơn thường ngày, nó làm tôi cảm thấy có gì đó không yên.
Bình thường tụi tôi không phải lúc nào cũng ồn ào nhốn nháo.
Thế nhưng không hiểu sao hôm nay ngôi nhà lại yên lặng đến kỳ lạ.
“Chà, đã muộn thế này rồi ư.”
Kim đồng hồ đã chỉ đến nửa đêm.
Yuika đang ngủ ngon nên chắc tôi cũng nên nghỉ ngơi sớm……
“……………… Hửm?”
……Hả?
Vừa rồi có tiếng gì ấy nhỉ……?
“…………Kun.”
Giọng này…… là Yuika đang gọi mình ư……!?
Không lẽ tình trạng của Yuika đã tệ đi!?
“Yuikaー……? Cậu vẫn ổn chứー……?”
Nhưng có khả năng cậu ấy chỉ đang nói mớ, tôi nhẹ giọng kêu lên khi bước vào phòng Yuika.
“Shuu-kun……”
Yuika vẫn đang nằm trên giường.
“Sao vậy? Cậu muốn tớ giúp gì ư?”
“Ừm……”
Nhưng khi được tôi hỏi thì đầu cậu ấy cử động nhẹ, có vẻ như cô nàng không phải đang nói mớ.
“Sao vậy? Cậu nói gì đi.”
Nhanh chân bước về phía giường, tôi hỏi han cô ấy.
“Nóng……”
“À, vậy ư. Xin lỗi, là mình vô ý.”
Dường như cơn sốt đã nặng thêm do tác dụng của máy điều hòa, vì vậy tôi giảm nhiệt độ xuống một chút.
“Không phải……”
Thế nhưng Yuika lại rên rỉ bằng giọng bất mãn.
“Chỗ này…… nóng……”
Nói rồi Yuika kéo phần mép ngực áo ngủ của mình ra.
Dù tối đen nhưng vẫn có thể nhìn vào được bên trong, nên tôi tôi vội vã ngoảnh mặt đi.
“V-vậy ư, cậu muốn thay đồ à? Hiểu rồi, mình lấy ngay đây–……”
“Không phải……”
Khi định bước về phía tủ đồ, Yuika yếu ớt nắm lấy cổ tay tôi.
“Nóng…… Shuu-kun, chỗ này……”
Vừa nói, Yuika vừa tiếp tục kéo phần mép ngực áo ngủ ra.
“Cởi ra giúp mình đi……"………………。
…………。
……。
“Gì cơ!?”
Cởi ra á!?