“Hít… hà…”
Tôi rón rén bước tới sau Shuu-kun đang đọc sách trên ghế sofa và khẽ hít một hơi thật sâu.
“Shuu-kun!”
“……!”
Rồi tôi đột ngột ôm lấy từ phía sau khiến cậu giật nảy mình.
“Xin lỗi, tớ làm cậu giật mình à?”[note52822]
Thật ra tôi làm trò này cũng chỉ vì muốn nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Shuu-kun mà thôi.
“Haha… ừm, một chút.”
Nói xong, cậu ấy quay mặt lại và… khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi lại nghĩ về nó.
“Cậu cần gì à?”
“Không, không có gì đâu.”
Tớ yêu ánh mắt đó của cậu.
Ánh mắt mà luôn nhìn thẳng vào tớ, luôn mang cho tớ cảm giác được
chấp nhận bất kể bản thân có là ai đi chăng nữa.
Ngày xưa, tôi từng thích những đôi mắt to tròn vì chúng rất đáng yêu, nhưng hiện tại thì tim tôi luôn đập loạn nhịp cả lên khi nhìn vào đôi mắt hình hạnh nhân của cậu ấy.
“Tớ chỉ tò mò không biết cậu đang đọc gì thôi.”
“Tưởng chuyện gì, chỉ là sách tham khảo thôi.”
“Úi…! Xin lỗi nha! Tớ lỡ làm phiền khi cậu đang học rồi!”
“Haha, không đâu. Vừa đúng lúc tớ cũng đang định kết thúc phần bài vở hôm nay luôn đó.”
“Vậy à…? Thế thì tốt, nhưng…”
Tớ cũng thích chất giọng của cậu nữa.
Giọng nói dịu dàng hơn bất cứ ai và luôn quan tâm tớ.
Ngày xưa tôi từng thích những giọng nói ngọt ngào và có phần nũng nịu, nhưng giờ đây tôi càng thích chất giọng trầm thấp điềm tĩnh của cậu ấy hơn.
“Nhưng nè Shuu-kun, cậu dành thời gian học nhiều hơn hẳn hồi đó rồi phải không ta?”
“Ờm, số lượng môn học tăng lên và nội dung cũng ngày càng nâng cao hơn mà…”
“Nhưng chẳng phải cậu đang “cày hùng hục” trước kì thi sao? Có nghỉ ngơi đàng hoàng không đó?”
“Dù sao thì tớ cũng quen rồi… Nhưng hơn hết là, nhờ có Yuika mà tớ đang có những khoảng thời gian thư giãn tuyệt vời như thế này đấy thôi.”
“Hì, giúp được cho cậu thì tớ cũng vui lắm.”
Tớ thích sự tự lập của cậu.
Từ lúc còn là một đứa trẻ thì tớ đã ngưỡng mộ cái sự không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của cậu.
Và với một người có xu hướng cả thèm chóng chán như tôi thì sức hút từ đức tính đó càng mãnh liệt hơn nữa.
“Yuika, cậu ổn thật chứ…?”
“Ờm, chắc cũng đâu vào đấy thôi, bằng cách nào đó.”
“Bó tay…”
Mười năm trước, tôi đã quyết định là sẽ kết hôn với Shuu-kun nhưng… sẽ là nói dối nếu bảo rằng vào ngày hội ngộ tôi không lo lắng chút nào.
Nếu Shuu-kun đã thay đổi và không còn là Shuu-kun mà tôi yêu nữa thì làm sao bây giờ?
Và đúng là
đã thay đổi thật, cậu ấy ngầu đét luôn.
“Mà, nếu Yuika đã nói vậy thì có lẽ là
không sao đâu. Từ xưa đã thế rồi.”
“Chứ còn gì nữa.”
Nhưng những sự lo lắng của tôi là hoàn toàn vô căn cứ.
Tôi có thể yêu những phần vẫn như xưa và cả những phần đã thay đổi của Shuu-kun luôn.
Từng ngày cứ thế trôi qua… dù cho chỉ trong lúc trò chuyện như thế này, “chỉ số tình yêu” mà tôi dành cho Shuu-kun vẫn liên tục tăng lên.
Tớ ở hiện tại sẽ luôn yêu cậu nhiều hơn tớ của quá khứ.[note52823]
Ha ~ những ngày tháng thế này thật hạnh phúc quá đi mà.
“Thế thì… làm một nháy chứ?”[note52824]
… Nhưng, nếu phải kể ra thì
có một thứ mà tôi có
chưa hài lòng.
“Sẵn tiện đây thì làm một hiệp trước khi ngủ thôi nhỉ?”
“Fufu, cứ bơi vào đây.”
Tôi chỉ hơi bất mãn vì mọi thứ cho đến giờ vẫn chỉ là tình cảm một chiều từ phía mình mà thôi.
***
“Phải rồi, Shuu-kun.”
Cách mà cậu gọi tên tớ là “Shuu-kun”… và cả ánh mắt mà cậu đang nhìn tớ nữa, có thể khiến tớ hiểu lầm đấy.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn vào người mà mình yêu nhất trên đời vậy.
Không… có lẽ cũng không hẳn là hiểu lầm.
Đối với tôi, Yuika quan trọng hơn bất kì ai khác.
Còn đối với Yuika, tôi nghĩ “bạn thân” cũng là một sự tồn tại quan trọng và thân thương.
Thế nên tôi chỉ không nên hiểu theo cách quá sâu xa.
Vì tin tưởng tôi nên Yuika mới có thể thản nhiên tiếp xúc da thịt với tôi không khác gì ngày xưa, và cách hành xử cùng khoảng cách hoàn toàn không thay đổi.
“Nhắc đến thi thố thì.”
Vừa cầm bộ điều khiển game lên, cô ấy vừa nói.
“Phân thắng bại bằng kết quả thi giữa kì ha? Mà đã chơi rồi thì chơi kiểu “bảo gì cũng nghe” luôn chứ nhỉ?”
“Ồ, thi thố theo kiểu “bảo gì cũng nghe” à?”
Đó là một trò mà chúng tôi thường chơi khi muốn hơn thua về cái gì đó.
Mà, cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là người chiến thắng có quyền ra một mệnh lệnh tuyệt đối với người thua cuộc thôi.
Và chúng tôi cũng sẽ không “ra lệnh” nhau làm điều gì đó vô lý, thế nên nó chỉ đơn thuần như một phần thưởng sau trận đấu.
Nhưng.
“Cơ mà trông cậu có vẻ gì là ôn tập nhiều lắm đâu, cậu lôi đâu ra sự tự tin vậy Yuika?”
“Đoán xem? Tớ đâu có dại mà lộ hết bài từ đầu chớ.”
“Hà hà, vậy ra trận đấu đã bắt đầu luôn rồi à?”
“Chính nó và đồng bọn.”
Thi đấu kiểu “bảo gì cũng nghe” với Yuika của hiện tại thì có hơi nguy hiểm không ta… chẳng hạn như bảo “mát xa”… dù Yuika là bên “làm” hay “được làm” thì cô ấy vẫn có thể tỉnh bơ thực hiện với tôi, theo cả nghĩa tốt lẫn xấu…
Tôi phải cày
hơn nữa cho kì thi ngày mai thôi…
***
Lần này sẽ lại là một trận đấu “bảo gì cũng nghe”.
Thú thật thì tôi không quan trọng thắng thua… hay đúng hơn là tôi đã nghĩ khả năng cao mình sẽ thua.
Shuu-kun đã luôn giữ vững số điểm cao chót vót trong thời gian dài.
Đồng thời tôi cũng nghĩ nên có một “phần thưởng” cho Shuu-kun đã và vẫn luôn cố gắng hết sức ấy.
Fufu… Nhưng dĩ nhiên là tôi cũng không có ý định chịu thua dễ dàng đâu nhé.
***
À mà.
Tôi nhất định không được hiểu lầm.
Mỗi khi dành thời gian bên cạnh Yuika, thứ hơi ấm không tên ấy cứ dần len lỏi và lấp đầy lồng ngực tôi.
Và cảm giác này cứ lớn hơn theo từng ngày.
Là một “thứ gì đó” khác hẳn với “tình bạn”.