Lục Tâm Du cảm thấy Lâm Thâm cái gì cũng tốt, chỉ có một điều, rõ ràng nhỏ hơn cô, nhưng lại luôn thích ép cô gọi anh. Văn án 1:
Năm ba đại học, Lâm đại thiếu gia ‘chọc trời khuấy đất’, cuối cùng cũng gặp ‘khắc tinh’ của đời mình.
Từ nay về sau, uống rượu đánh bài, cuộc sống về đêm, tất cả đều biến thành ở nhà với vợ ở nhà với vợ ở nhà với vợ…
Đám anh em khó lắm mới hẹn được anh ra, kết quả lại phát hiện tên này không hút thuốc lá, không uống rượu bia, không đánh bài!
Đám anh em kinh ngạc: “Anh, đổi tính à?”
Lâm Thâm: “Chắc chắn rồi, vợ ông đây không cho hút thuốc, uống rượu, đánh bài, thói quen xấu, bỏ hết!”
Đám anh em: “Trời ạ! Anh, vợ quản nghiêm vậy à!”
Lâm Thâm rất kiêu ngạo: “Ông đây thích bị vợ quản, cậu có ý kiến?”
“…”
Văn án 2:
Lục Tâm Du cảm thấy từ khi ở bên Lâm Thâm, mình sắp thành kẻ vô dụng.
Muốn làm cơm, Lâm Thâm xông tới: “Con gái vào phòng bếp làm gì?! Mau đi ra!”
Muốn giặt quần áo, anh đưa tay cướp quần áo đi, “Không có việc gì thì đi ngủ, quần áo anh giặt!”
Muốn dọn vệ sinh, anh trực tiếp bế ngang cô lên, đặt lên sô pha, “Đừng nhúc nhích! Anh làm!”
Nấu cơm, giặt giũ, quét tước vệ sinh, tất cả đều do Lâm Thâm ‘thầu’, Lục Tâm Du có hơi áy náy, hỏi anh: “Vậy em làm gì?”
Lâm Thâm xoa đầu cô, nói: “Để anh thương.”
Lục Tâm Du cảm thấy Lâm Thâm cái gì cũng tốt, chỉ có một điều, rõ ràng nhỏ hơn cô, nhưng lại luôn thích ép cô gọi anh.
chương 62: ngàn lớp sóng vỗ