Ngàn năm trước, nàng chỉ là một tiểu yêu hoa sơn trà, hắn là Trung Thiên vương chưởng quản Trung Thiên.
Hội Hoa Triêu (trăm hoa đua nở) được tổ chức trăm năm một lần, trước mặt mọi người nàng hướng hắn bày tỏ, dẫn đến vô số tiếng cười nhạo.
Nàng nổi giận: “Ta chính là muốn làm thần hậu.”
Hắn nở nụ cười: “Vậy tu tiên đi.”
Từ đó về sau, nàng dốc lòng tu hành.
Hội Dao Trì năm trăm năm trước,
Nàng lại hỏi: “Khi nào ta mới có thể làm thần hậu của ngươi?”
Hắn trầm mặc một lát, mỉm cười nói: “Chờ ngươi nhập tiên tịch rồi nói sau.”
Nữ yêu muốn làm thần hậu của hắn đâu chỉ có trăm ngàn? Nàng rốt cuộc hiểu được lí do vì sao hắn trầm mặc, nàng dứt khoát quay người, lựa chọn cõi hồng trần để đoạn tuyệt mối tình duyên “lấy thân báo đáp” kia,
Vứt bỏ tiên đạo, vĩnh viễn rơi vào cõi luân hồi. Nàng không bao giờ muốn tu tiên nữa, nàng thầm nghĩ quên đi hắn!
Nay, hắn vì ngàn năm áy náy mà nghịch thiên sửa mệnh, đem nàng chuyển thế về kiếp trước, một lòng muốn giúp nàng tu tiên, muốn bù lại những thiếu hụt trước kia.
Mùa hoa rơi, hai người lại gặp lại...
Ngày đó, lọt vào trong tầm mắt, hoa sơn trà đỏ tươi tràn ngập khắp chốn làm mê hoặc mắt người..…
chương 47: làm bạn nhân gian