Thể loại: Xuyên không
Một thoáng trôi qua, hóa thành mưa, hóa thành gió đến cạnh người.
Mộng như thanh, mộng như ảnh, mộng xa xăm vuột mất khỏi tầm tay.
Đã hóa thành khói mây mà đến cạnh người.
Nhớ nhung cũng tựa biển sâu, tư niệm xa xôi không thể trở thành hiện thực.
Người hỏi nước Tây Hồ đã mang theo bao hương sắc của người xưa.
Thời gian chẳng còn lại, càng không hỏi người đau đớn bao nhiêu.
Chỉ còn lại một nửa trái tim nào tìm được đường về.
Hóa vần thơ , hóa ngòi bút , hóa ánh đèn đưa nét cho người
Lặng lẽ nhớ, khẽ thở dài, từng dòng thư đọng lại lắng sâu
Hóa đường đi , hóa lối nhỏ , hóa tình yêu tìm đến bên người
Một mối tình , một giấc mộng , tưởng niệm chồng chất mãi không nguôi ...
Nàng - Hạ Từ Hy vô tình xuyên về thời Đường, nhập đúng vào thân xác của một vị nữ tướng tài ba trong lịch sử nhân loại khi vừa chào đời. Theo lịch sử ghi chép, nàng ta là người có dung mạo như hoa như ngọc, mi thanh mục tú, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, khuynh đảo non sông. Từ nhỏ tinh thông cầm, kì, thi, hoạ, lớn lên trở thành một người đủ sức thao túng triều chính, trị quốc bình thiên hạ. Nhưng đáng tiếc vị nữ tướng này cuộc đời quá nhiều thăng trầm, sinh mệnh quá ngắn ngủi... Không! Hạ Từ Hy nàng không muốn như thế. Nàng phải nghĩ ra hảo biện pháp thoát khỏi "bánh xe vận mệnh" này!
Nhưng...dòng sông đang chảy xuôi dòng, không thể nào bắt nó chảy ngược được. Cũng giống như bánh xe lịch sử đã lăn bánh thì không thể nào dừng lại. Hạ Từ Hy nàng không thể phá vỡ lịch sử, nhưng chẳng lẽ nàng phải ngồi đó chờ chết hay sao?
Hắn - đệ nhất mĩ nam nổi danh khắp thiên hạ, hoa gặp hoa si, người gặp người mến, đi đến đâu hắn cũng được mĩ nữ theo đuổi, đến độ hắn phải mang theo một chiếc mặt nạ trên mặt để ẩn dấu đi dung nhan tuyệt sắc. Nghe đồn hắn dung mạo hơn cả Phan An, những mĩ từ để chỉ vẻ đẹp của nam tử đều quy tụ về hắn. Hắn tiêu sái, vân đạm phong kinh không quan tâm thế giới xung quanh, tựa như một vị tiên không vướn bụi trần ai. Thân phận của hắn không ai biết, tất cả đều là lời đồn đại. Một mĩ nam tử mang mặt nạ ngao du thiên hạ lại chẳng biết là vô tình hay hữu ý, để hắn gặp nàng. Ngay lúc nàng đang vũ khúc, ngày hôm ấy, khoảnh khắc ấy đã đi vào lòng hắn, nhẹ nhàng như những động tác uyển chuyển, mềm mại của nàng...
Kể từ hôm đó trái tim hắn đã thuộc về nàng...
Nhưng đáng buồn thay, trong lịch sử họ không phải là một đôi uyên ương trời định...
chương 4-2