Lộc Hàm, em sai rồi, anh cũng sai rồi! VĂN ÁN:
Đối với vật sủng được dâng đến tận miệng, anh chỉ dùng thái độ như là đang ôm một món đồ chơi mà thôi, muốn trêu chọc cậu, muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng không biết gì của cậu.
Giữa hai người bọn họ, bản thân anh chính là người nắm quyền sinh sát, là người có thể chỉ đạo tất cả.
Anh tuyệt đối sẽ không yêu cậu.
Bởi vì anh biết, trong trò chơi ái tình, người yêu trước tất là kẻ thua cuộc, sẽ thương tích đầy mình.
Cho nên, Lộc Hàm, tôi sẽ không yêu em.
Nhưng mà, những kẻ không tin vào định mệnh như chúng ta, lại bị định mệnh xoay vần. Anh và cậu ấy cùng sống dưới một mái nhà, anh sẽ không khống chế được bản thân, mà quan tâm cậu từng li từng tí.
Nhìn thấy cậu bị người nhà phản bội và tổn thương, anh sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhìn thấy cậu cô độc, đứng trong góc tối liếm láp vết thương, anh sẽ không nhịn được, muốn đến gần, mang hơi ấm cho cậu, cho dù ngay cả chính bản thân anh cũng không tự làm mình ấm áp được.
Nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người cậu, anh sẽ cảm thấy tim mình nhói đau, hối hận bản thân không bảo vệ tốt được cho cậu.
Nhìn thấy cậu cùng những tên đàn ông khác tiếp xúc, sẽ không nhịn được mà nổi nóng, sẽ một tay lôi cậu trở về, sau đó mạnh mẽ ném cậu lên giường làm đủ thì thôi, cho dù phương thức ép buộc như thế sẽ làm cậu khóc, nhưng anh thật sự là không chịu nổi, bởi vì chính là yêu cậu…
Chuyện mà Ngô Thế Huân nghĩ là sẽ không xảy ra, cuối cùng đã xảy ra.
Nhưng anh là cũng là kẻ cứng đầu, yêu rồi chính là yêu rồi, nếu như là đã yêu rồi sẽ tuyệt đối không buông tay.
Quan tâm làm gì cái lý thuyết người yêu trước tất là kẻ thua, nếu như người anh đã yêu là em, Lộc Hàm, vậy thì anh nguyện ý thua cuộc cả đời này.
Nhưng mà, nếu như anh đã nhận định em là của anh, thì em cũng sẽ không chạy thoát được đâu.
Cho dù em có chạy đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ đuổi theo em, trái tim của em thân thể của em đều là của Ngô Thế Huân đây.
Lộc Hàm, em đã từng nói với anh:
“Em cho rằng, em sẽ không yêu anh.”
Lộc Hàm, em sai rồi, anh cũng sai rồi!
chương 59