"Vương phi nàng quả là hư mà để ta hảo hảo dạy bảo lại nàng "- Mạc Nhược Băng trêu đùa với tóc của nàng nói. Thể Loại : Xuyên Không, Cổ Đại,Nữ Cường, Huyền Huyễn, Phúc Hắc, Hài, Sủng Tại thế giới hiện đại Song Linh Linh nổi tiếng là một sát thủ trong đội quân tình báo nổi tiếng nhất Trung Hoa. Trong một lần làm nhiệm vụ cô đã hợp tác cùng Châu Yến Tử Đăng của đội thám tử cục bộ trung ương và từ đó hai người trở thành chị em bạn dì độc toàn thân. Đến thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời họ là đêm đám cưới thì xuất hiện một tên khủng bố đã khiến cho "hai cô dâu bỏ trốn". Khi họ bị đuổi tới một khu rừng đã sượt chân ngã xuống hỗ rỗng. Ngay lúc đó bầu trời xuất hiện một ánh sáng màu đỏ chiếu xuống hố và hút hai người vào bên trong... --- "Ê... Tên vương gia khốn đản ngươi có thả ta về lấy chồng không " - Giọng nói hung dữ của Châu Yến Tử Đăng hùng hổ xách cổ áo nam nhân áo xanh. "Nàng nói gì khó nghe vậy Yến Tử? Nàng và ta được phụ hoàng ban hôn cưới hỏi đàng hoàng mà..? " - Mạc Hải San nhíu mày nhìn nữ tử đâng yêu trước mặt đang nói những từ ngữ mà hắn nghe mà khó hiểu. "Đồ mặt trắng bóc mau thả lão nương ra " - Tiếng thét của Song Sinh Linh. "Vương phi nàng quả là hư mà để ta hảo hảo dạy bảo lại nàng "- Mạc Nhược Băng trêu đùa với tóc của nàng nói.
Lúc Lãnh Phong Thần nhận ra cũng là lúc cô đã rời đi. Tác giả: TStella Thể loại: Ngôn Tình Giới thiệu: Lợi ích là thứ ràng buộc Lãnh Phong Thần và Diệu Hàm Nhi với nhau. Trong lòng anh rõ ràng thích Tô Hạ Hạ nhưng không thể ép mình ở bên cạnh người mình ghét. Anh nghĩ, Diệu Hàm Nhi là một cô gái ích kỉ, độc ác, chỉ biết tư lợi, trèo lên anh, thế nên anh chỉ xem cô là công cụ, hành hạ, làm nhục cô, thương tổn cô. Cho đến khi anh nhận ra tình cảm thật sự của mình, biết được bộ mặt dối trá của Tô Hạ Hạ, anh mới hối hận không thôi. Anh nhận ra rằng cả đời này, anh chỉ yêu Diệu Hàm Nhi không ai có thể thay thế được vị trí của cô Lúc Lãnh Phong Thần nhận ra cũng là lúc cô đã rời đi.
Thái tử: chớ đến gần lão tử! Hán Việt: Thái tử phi tha hữu bệnh Tác giả: Thất Bôi Tửu 七杯酒 Editor: Mứt Chanh Thể loại: cường cường, xuyên không, hệ thống truyện ngọt Tình trạng sáng tác: HOÀN (83 chương + 3 PN) Bìa: Mộc Cameo Văn án: Đích nữ Thẩm Tân Di của Trường Ân Hầu một lòng lưu luyến si mê Thái tử, đáng tiếc lại bị Thái tử từ chối ở ngoài cửa. Về sau Hoàng thượng ban chiếu thư tứ hôn cho Thẩm Tân Di và Thái tử, Thái tử tức giận phất tay áo. Vào ngày đại hôn, Thẩm Tân Di bị đụng hỏng đầu, kiên quyết cho rằng mình có một bạch nguyệt quang trông rất giống Thái tử, đồng thời cũng cảm thấy Thái tử chỉ là thế thân mình tìm đến mà thôi. Cuộc sống thường ngày sau khi cưới: "Ôi, tên đàn ông kia, đừng mơ tưởng rằng tôi sẽ yêu anh, anh chỉ là một thế thân mà thôi!" "Thế thân thì nên có dáng vẻ của một thế thân, tự biết rõ thân phận của mình đi!" "Từ xưa tới nay chưa có một ai dám từ chối ta, ngài muốn trở thành người đầu tiên ư?" Thái tử: chớ đến gần lão tử!
- Tôi không tin vào vận mệnh, nhưng tôi tin vào tình yêu mình dành cho em! - Lý Hạo • Mặc Uyên cô là nữ doanh nhân thành đạt nằm gai nếm mật trên thương trường, vô tình xuyên vào cuốn ngôn tình { Thiên Hạ Nở Hoa}, lại rơi trúng thân phận của nàng • Mặc Uyển nàng tuy là Đệ nhất Mỹ nhân thành phố Y, nhưng vì tính tình thẳng thắn, ngang ngược nên chỉ là phong nền cho nữ chính ôn nhu như nước, dịu dàng như hoa. • Mặc Uyên xuyên vào thân thể của Mặc Uyển, liền dưới thân phận Lý phu nhân, một mặt giúp bản thân an toàn sống qua một đời, một mặt trả thù nữ chính bạch liên hoa đầy giả tạo, nam phụ độc ác vô tình. - ----------------------------- - Tôi không tin vào vận mệnh, nhưng tôi tin vào tình yêu mình dành cho em! - Lý Hạo
Tôi đang trải qua một quãng thời gian tồi tệ... Sau khi uống say mèm, tôi ngồi bên sông hóng gió, nhưng cảnh sát hiểu lầm rằng tôi muốn nhảy sống. Sau khi anh cảnh sát kéo được tôi ra xa thì lập tức kéo tôi về đồn để dạy dỗ. Ngày hôm sau, tin tức [Một người phụ nữ bị hiểu lầm là ra sông tự tử] đã lan truyền khắp nơi trên mạng xã hội. Nhưng cái gì cũng có hai mặt. Cái hai mặt này chính là, anh cảnh sát kéo tôi lên kia, đến cuối cùng lại trở thành bạn trai của tôi.
Vô Ưu: Aaaaaaa! Ta không phải chất dinh dưỡng a.. Tác giả: Mèo A Mao Huỳnh Mai Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Teen, Huyền Huyễn... Giới thiệu: Đã hơn 30 tuổi rồi, Ngọc Vô Ưu vẫn cứ một thân một mình làm chủ cửa hàng bách hoá. Không phải chưa từng quen ai, chỉ là cũng không đi tới đâu, mối trải qua cũng đếm không xuể nữa rồi. Nếu đây là trò đùa của ông trời thì cô quyết định sẽ cóc thèm yêu ai nữa! Nhưng sao hôm nay kỳ thế này? Trượt phải vũng nước trong nhà tắm thôi mà lại đến cái nơi quái quỷ gì thế này? Sao hoa ở đây cũng có thể nói chuyện? Gì gì gì? Nó có thể thực hiện một nguyện ước của mình nhưng với điều kiện là nó muốn "ăn" mình sao? Hoa: Vô Ưu! Ta đói bụng rồi! Vô Ưu: Đói thì hút chất dinh dưỡng lên là được rồi! Hoa:(cười gian tà) Vô Ưu: Aaaaaaa! Ta không phải chất dinh dưỡng a..
Lục Sanh khóc không ra nước mắt, chính mình đẩy ngã nam nhân, còn không thể trả hàng, làm sao đây! Bá đạo tổng tài, cao lãnh học bá, chí tôn đế vương, dân quốc thiếu soái, lãnh tình sư tôn...... Nam thần đột kϊƈɦ, Lục Sanh đẩy ngã một người lại một người, kết quả liền gặp bi kịch! "444, nam chủ này là tình huống như thế nào? Như thế nào cảm giác có điểm quái quái......" 444 thanh âm run run, 【 đại đại, nam chủ hắc hóa giá trị sắp nổ tung rồi, nếu ngươi không đi an ủi một chút, chúng ta liền phải bị nhốt trong phòng tối! 】 Lục Sanh khóe mắt giật giật, "444, ngươi liền không thể cho ta đổi một cái đạo cụ nghịch thiên sao, chúng ta trực tiếp chạy?" 【 đại đại, nam chủ chính là các mảnh nhỏ linh hồn của Chủ Thần, hắn đã đóng băng lại tích phân của ngươi, chúng ta mở không được thương thành! 】 Lục Sanh vẻ mặt vô ngữ: "444, ta cần ngươi có tích sự gì!!!" Một tiếng gào rít lúc sau, eo bị người nam nhân phía sau không biết từ khi nào xuất hiện ôm chặt, "Bảo bối, em không chạy thoát được đâu, mặc kệ em chạy đến nơi nào, lên trời xuống đất anh đều sẽ tìm được em! Cho nên, ngoan ngoãn, hiểu được sao?" Lục Sanh khóc không ra nước mắt, chính mình đẩy ngã nam nhân, còn không thể trả hàng, làm sao đây!
Thôi spoil tới đó thôi, mọi người đọc ới hứng thú chứ nhỉ. Editor: CP313 Thể loại: cổ phong, cung đình, ngược luyến tàn tâm, cường thủ hào đoạt, đế vương công, tướng quân thụ. Chiến tranh khói súng kết thúc, cánh chim song chiết, rơi rụng giáp trụ, thành cung tù. Cảm hứng bất chợt: Theo như bạn upload bản raw đã có vài dòng như sau: “Nhận xét sau khi đọc: Lúc đầu ta không định xem bộ này đâu nhưng vì cái văn án ko hiểu sao lại khiến ta tò mò thế là ta đọc và ngạc nhiên vì văn phong nhẹ nhàng ấm áp nhưng thấm đẫm tình. Nội dung bộ này có chút giống Tù Binh nhưng khác ở đây là vị đế vương công từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên phong cách (hem có đầu voi đuôi chuột) và bộ này đa phần miêu tả nội tâm anh công mà cũng chính là điều ta thik, đọc rất nhiều bộ đam mỹ rồi nhưng hiếm có bộ nào trọng tâm nhân vật lại nghiêng về anh công như truyện này…” Còn ta thì do kết cá cảm nhận này mà lao vô down và đọc ngấu nghiến… Vì bản thân cực thíx các chuyện miêu tả nội tâm của bạn công với mí lị có cảm tình khi nói nó giống với Tù binh (dù bộ này ta đọc cũng chưa xong… do dài wa…) Nhưng sau khi đọc, thấy truyện hay, tình cảm diễn biến từ từ như khi nhân vật chính nhìn lại thì đã là thành 1 dạng tình cảm ko thể bỏ được… Em thụ rất cường và gần như đến cuối chuyện thì… Thôi spoil tới đó thôi, mọi người đọc ới hứng thú chứ nhỉ.
Bởi vậy, bạn nhỏ Beta của chúng ta rất thiện lương đi an ủi bạn nhỏ Omega. Sau đó, bạn nhỏ Beta chợt phát hiện, hình như bạn nhỏ Omega này có gì đó sai sai... Thể loại: đoản, ngọt, ngôi thứ nhất chủ thụ, ABO, AxB, HE. Vai chính: Alvin Miller, German West. Editor + Văn án: Mắm Tôm Thượng Hạng. Bìa: @_YinGryu_ - -- Câu chuyện ngắn kể về một bạn nhỏ Beta ngỡ mình là thẳng nam được phân ở chung phòng cùng một bạn Omega. Ngày qua ngày, bạn nhỏ Beta luôn đặt người bạn Omega soái lật trời của mình trong tầm mắt, và với trí thông minh thượng thừa của mình, chẳng bao lâu mà bạn nhỏ Beta đã nhận ra rằng cậu bạn Omega của mình đã bị ký hiệu rồi, hơn nữa còn là bị ký hiệu bởi một tên Alpha cặn bã! Bởi vậy, bạn nhỏ Beta của chúng ta rất thiện lương đi an ủi bạn nhỏ Omega. Sau đó, bạn nhỏ Beta chợt phát hiện, hình như bạn nhỏ Omega này có gì đó sai sai...
Dịch giả: Trần Quỳnh Hương Thời thơ ấu của Trác Ưu luôn phảng phất bóng dáng của Lục Tây Dương, là cậu bé thường xuyên bắt nạt cô ở trường mẫu giáo, cũng là cậu bé đem lại cho cô nhiều niềm vui nhất. Những trò nghịch ngợm ấy khiến cả hai trở nên thân thiết với nhau hơn. Từ lúc Tây Dương rời trường mẫu giáo trước để đi học, Trác Ưu không gặp lại anh nữa và cũng quên bẵng đi cậu bạn nhỏ này. Lớn lên, họ tình cờ gặp lại nhau, nhưng lúc này Lục Tây Dương đã là bạn trai của Sử Vân, cô bạn thân nhất của Trác Ưu. Vì vậy, dù trong lòng Lục Tây Dương vẫn đeo bám thứ tình cảm thuần khiết từ thuở nhỏ với Trác Ưu, và dù Trác Ưu cũng rất thích anh nhưng họ đành phải chôn chặt thứ tình cảm ấy ở tận đáy tim, bằng lòng với tình bạn của mình và cùng nhau trải qua những năm tháng tươi đẹp của quãng đời học sinh ấy. Đến khi Lục Tây Dương và Sử Vân chia tay, anh cũng không dám tiến đến với Trác Ưu vì sợ mang đến cho cô những điều tiếng không đáng có, mối quan hệ của họ vẫn cứ lửng lơ như vậy. Sự xuất hiện của Thương Thang, chàng trai yêu thích Trác Ưu càng đào sâu thêm cái hố ngăn cách giữa họ. Rồi Tây Dương quyết định sang Anh du học, ôm chặt mối tình câm của mình mà không dám thổ lộ. Anh chỉ biết gửi gắm những tâm sự của mình vào trong những lá thư viết cho Trác Ưu, nhưng những lá thư ấy lại không bao giờ được gửi đi. Cho đến năm Trác Ưu mười tám tuổi, Lục Tây Dương quyết định trở về để thổ lộ tình cảm với cô…
Nếu đã không buông được, thì phải để bản thân học cách thứ tha.
Lời editor: là câu chuyện về một Ôn Vãn trở về nước sau hai năm ở Châu Âu, mang trong mình vết thương lòng khó có thể phai mờ, và một Vệ Phi, ngọn nguồn của tất cả. Liệu nên tiếp tục hận, hay lựa chọn tha thứ, buông tay?
Từ New York đến London, từ Tokyo đến Paris. Cô có thể là một cô gái thời thượng hiện đại, là một cô hàng xóm trong sáng, là một thiên sứ trung tính thánh khiết, là nữ hoàng sân khấu kiêu ngạo, là nữ vương đầu gấu nhiệt tình, là người mẫu Đài Loan lạnh lùng. Ai có thể biết cô đang ở đâu…??? Ai có thể bắt được cô…??? …………. Trích đoạn: Ngõ hẻm này vừa vặn không có người qua đường. Hắn dừng trước mặt cách cô hai bước. Cô đánh giá hắn, hắn cũng đánh giá cô. ……………….. “Thuê anh một đêm, giá bao nhiêu?” Khi cô hỏi bờ môi nở nụ cười nhạt, có chút đắc ý, có chút khinh thường, nhưng rất tàn khốc. Người đàn ông đột nhiên lại nghĩ, nếu sau lưng cô gái này có đôi cánh…Thì sẽ là màu trắng? Hay màu đen? Người đàn ông đột nhiên cười, nụ cười của hắn khiến cô có cảm giác không tốt, rất không tốt. “Một đêm muốn mấy lần?” Cô giận tái mặt: “Anh phải hiểu ý tứ của tôi.” Hắn cười: “Cô cũng phải biết ý tứ của tôi.” Cô gái xoay người rời đi, lại bị hắn bước tới ôm chầm eo, tay hắn mò trong ngực cô. Cô gái quay đầu, chấn kinh cực độ nhìn hắn! Không phải vì hắn tiếp xúc quá thân mật, mà là cô lại có thể bị người khác ngăn chặn? Sao lại có khả năng này! ………………. “Chưa nói điều kiện đã muốn đi sao?” Hắn không để lại dấu vết dựa vào người cô, ôm càng chặt. Hơi thở cô phất qua khuôn mặt hắn, có mùi thơm ngát. “Thực xin lỗi, tôi tìm lầm người.” Cô âm thầm lui thân thể, cố gắng giãy thoát. Giọng nói của hắn lại vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp, ngữ điệu hài hước: “Chưa thử qua sao biết không được?” Cô rốt cuộc không nhịn được, nâng đùi hung hăng đánh qua. Hắn né tránh, cánh tay khẽ buông lỏng, hắn lập tức vòng chặt tay lại, nhưng chỉ là hư không. Hắn ngẩng đầu, ngõ hẻm trống rỗng, ngoại trừ hắn, không còn bóng dáng người nào khác... Hắn lại cười, rất tốt.
Người ta nói \"Bát nước đổ đi không thể hốt lại được nữa\" Hôn nhân đã tan vỡ, niềm tin cũng rạn nứt làm sao lại có thể yêu thương, hàn gắn được như lúc đầu??? Trên đời này chẳng ai vô duyên vô cớ yêu ai, yêu cũng có nhiều điều khởi đầu lắm, yêu vẻ ngoài, yêu tính cách, yêu tiền bạc, yêu gia thế địa vị... Cái đó cũng có thể gọi là yêu đấy Và cũng chắng ai vô duyên vô cớ hận ai, bởi không có yêu thì làm sao có hận??? Vì yêu sinh hận Có khi ta tình nguyện lúc đó đừng gặp đừng động lòng thì đã không phải đau khổ Nhưng có ai lại khống chế được tình cảm của bản thân?? Tuổi trẻ yêu đương, khó có ai mà không phạm sai lầm, nhưng cái sai lớn nhất chính là lừa dối, chính là phản bội Liệu câu nói thứ tha có mấy ai thốt ra được? Liệu tình thương, tin tưởng đã bị đâm một lỗ sâu hoắm sẽ lành lại được mà không một vết sẹo ư??? Và có biết vết sẹo ấy sẽ nhức nhối thế nào nếu vô tình có điều gì gợi nhớ, nếu có những lúc xao nhãng chính đối phương lại gợi lên điều đó? Người phạm lỗi lại nhớ đến sai trái của mình bao giờ? Chỉ có người chịu khổ đau mới mãi khắc ghi cái giằng xé cái mùi vị như cứa vào tim ấy mà không nói nên lời, không thể diễn tả nỗi, cũng chẳng làm cho kẻ kia hiểu rõ được Tan vỡ, đường ai nấy đi chắc là kết quả tốt nhất. Nhưng yêu sâu đậm như vậy, cái day dứt, cái thương nhớ, tình cảm đằm thắm, những kỉ niệm bên nhau,...dằn vặt bao nhiêu, thổn thức bao nhiêu...
Thể loại: Cổ đại Người dịch: Phạm Phương Thúy Công ty phát hành: BachvietBooks Nhà xuất bản: NXB Dân Trí Type: Tít Mít, HagiangSophie, Mục Y Nhan
Ta không biết như nào mới là thích một người, chỉ biết rằng phải đem cho nàng ấy một bầu trời chẳng gió mưa, giữ chặt lấy nàng ấy, khiến nàng ấy ở cạnh mỗi khắc mỗi giờ, ta nhất định dùng cả quãng đời còn lại để tìm hiểu điều nàng ấy muốn\"
Giai đoạn trước đáng yêu thiện tâm hậu kỳ kiên cường độc lập nữ chủ × giai đoạn trước cao lãnh cường đại hậu kỳ thận trọng dính người nam chủ Khương chung linh một sớm xuyên qua, xuyên thành chính mình đang ở truy tiểu thuyết trung hoà chính mình trùng tên trùng họ đoản mệnh nữ xứng. Ở tiểu thuyết trung, đoản mệnh nữ xứng bệnh tật ốm yếu, bị người nhà ghét bỏ, vì thế bị gả cho tiểu thuyết trung lấy khắc thê trứ danh mặt lạnh tướng quân nam chủ, kết quả ở chính mình thành thân đêm đó chết bệnh, mà khương chung linh xuyên qua tới thời điểm, vừa lúc là nữ xứng thành thân cùng ngày buổi sáng. Khương chung linh:…… Tính, không yêu, bãi cái pose mỹ mỹ an tường ly thế đi. Cũng may trời không tuyệt đường người, xuyên qua sau khương chung linh trói định một cái đánh dấu hệ thống, chỉ cần hoàn thành đánh dấu nhiệm vụ, liền có thể đạt được sinh mệnh giá trị, sống lâu trăm tuổi không phải mộng! Hệ thống: Còn có các loại tùy cơ khen thưởng rơi xuống cùng rút thăm trúng thưởng hoạt động u! Nhiệm vụ một: Ở nam chủ trước mặt nói ba phút thổ vị lời âu yếm. Khương chung linh nhìn trước mắt vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế cường hãn nam chủ, nuốt nuốt nước miếng. Nhiệm vụ nhị: Ở nữ chủ trước mặt nhảy xuống biển tảo vũ. Khương chung linh nhìn bắt tay đặt ở trên chuôi kiếm nữ chủ, nội tâm tràn đầy nước mắt thành sông. Nhiệm vụ tam: Cấp quyển sách ác độc nữ xứng một cái ái ôm một cái ~·~ Nhìn một bàn tay cầm chủy thủ, một bàn tay bưng độc dược ác độc nữ xứng, khương chung linh nội tâm kêu rên không ngừng —— Nhiệm vụ N:…… Đối mặt ùn ùn không dứt đánh dấu nhiệm vụ, khương chung linh tỏ vẻ —— Ta đánh dấu là vì sống sót mà không phải vì chết thảm hại hơn càng mau a! Một đoạn thời gian lúc sau: Khương chung linh phát hiện mọi người xem chính mình ánh mắt thay đổi —— Nam chủ: Chính mình phu nhân đến tột cùng là cái gì tuyệt thế tiểu khả ái? Tưởng dán dán. Nữ chủ: Hảo đáng yêu, hảo muốn sờ Ác độc nữ xứng: Muốn ôm một cái Khương chung linh: Ta đây đều là vì đánh dấu a, các ngươi không cần lại đây! Tag: Cường cường Nhân duyên tình cờ gặp gỡ Kiếp trước kiếp này Xuyên qua thời không Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Khương chung linh ┃ vai phụ: Ôn tím thành, Lý nếu vân, Nam Cung hàn tinh ┃ cái khác: Một câu tóm tắt: Xuyên qua hậu sự nghiệp tình yêu song thu hoạch Lập ý: Liền tính là đi xa lạ thời đại, chỉ cần hảo hảo sinh hoạt, nỗ lực phấn đấu, cũng có thể đạt được hạnh phúc
Sở Bắc bị bắt chuyển trường, sau “Tự lực cánh sinh” tìm được Tiểu Chu ca ca, biểu một cái bạch, bó hoa phóng 35 viên quả quýt vị kẹo que, 6 tuổi nhìn thấy đối phương kia liếc mắt một cái khiến cho định là lẫn nhau thiên sứ. Thi đua gặp được trước trường học đối chính mình đồn đãi vớ vẩn tiểu tạp kéo mễ. Diệp Chu nhìn chính mình tiểu bạn trai lưu manh khí chất, không cảm thấy có chút soái, cũng sợ hắn thương tâm. “Bảo bối nhi, như thế nào khóc? Chúng ta không nghĩ.” Diệp Chu kiên nhẫn hống đến. “Ca ca.” Sở Bắc không nghĩ làm hắn bạn trai biết đã khóc, chính là vẫn là bị phát hiện. Nhãn: HE
“Kiếp này ngài hãy thả nàng đi đi”. Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi trên mình người ấy, một bộ áo trắng như muốn hòa vào màn tuyết. “Ta thả nàng thì ai thả ta đây?” Kiếp này đã định rồi. Dù có tìm đến mức nào đi nữa, vẫn có người trước hắn một bước, tìm được nàng. “Tình duyên chín kiếp đã hết, ngài đừng quấn quýt không buông như thế…. sẽ hại nàng ấy thôi”. “Vốn đã không có đường lui, cứ thế cả đời cũng có làm sao”. Khuôn mặt nam tử ẩn mình trong đêm tối, không nhìn rõ vẻ mặt ra sao nhưng giọng điệu lại như thể đang cười: “Nàng đau khổ thế nào, ta sẽ chịu gấp trăm lần như thế, nàng luân hồi đời đời, ta cũng sẽ bên nàng kiếp kiếp”. “Chỉ yêu như thế mà thôi….”. Kiếp này nàng đã cho ta thì mãi mãi phải cho ta. Một phần, một ly, không, dù là một chút cũng không được cho người khác. Thần đến diệt thần, Phật tới diệt Phật. Thanh Ương, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Kỳ Hoa hắn mà thôi.