Thể loại: Cổ đại, huyền huyền, sủng, HE
Con đường tu chân luôn có những khó khăn nhất định, để được trở thành tiên nhân sống tự do tự tại trên trời, vạn vật luôn phải trả giá. Ví như phàm nhân muốn tu tiên thì phải bỏ thất tình lục dục, ví như dã thú tu tiên phải bỏ sát sinh thú tính, chuyên tâm tu hành, ví như cây cỏ phải chờ ngàn năm vạn năm độ hóa…
Còn với hắn, một con rết, cái ngăn cản hắn với con đường tu tiên, là một ngày nào đó sẽ bị người ta đạp chết.
Khụ…
Tuổi thọ thì ngắn, lại còn là loài nằm gần cuối chuỗi thức ăn, không thể tránh khỏi tai nạn bất ngờ bị chim thú gì đó ăn thịt hay chỉ vô tình bị dẫm lên cũng đủ mất mạng.
Cho nên, trong hơn một ngàn năm tu hành của mình, hắn giỏi nhất là việc trốn tránh. Trốn trong khe đá, trong hang sâu, rồi đến động lớn, hắn từ một con rết nhỏ chỉ dài hơn bốn tấc, đã trở thành đại rết tinh dài hơn bốn trượng, từ một kẻ chỉ biết trốn tránh, dần lấy được địa vị, lấy được sức mạnh, có thể uy hiếp được kẻ khác, xưng hùng xưng bá một phương, đại danh đỉnh đỉnh khắp Kim quốc không có một con yêu quái nào không biết.
Nhưng mà hắn có một phiền não…
Rất phiền não…
Đó là: Hắn rất xấu!
Người ta nói chân thân rất có ảnh hưởng rất lớn đến ngoại hình khi hóa thành người. Hắn vốn là con rết, có thể đẹp được sao? Mặc dù hắn có đạo hạnh hơn ngàn năm, nhưng bởi vì ngoại hình xấu xí, hắn mãi chẳng tìm nổi vợ…
Nhiều lúc hắn thật ghen tỵ với đám bướm tinh và ong tinh, bọn chúng mặc dù đạo hạnh thấp nhưng lại rất xinh đẹp. Nữ yêu mê luyến bọn chúng không ít, hoa yêu, thụ yêu, thậm chí cả nữ tử loài người nguyện theo bọn chúng lại càng không thiếu!
Vậy mà xung quanh hắn… không phải Nhện tinh thì là xà tinh, toàn là thứ âm độc muốn xơi tái hắn nhằm chiếm đoạt đạo hạnh, đã vậy lại còn xấu đau xấu đớn, hắn gần cũng chẳng dám gần.
Nói chung là, hắn xấu, hắn lại còn chê người xấu, nên cả ngàn năm hắn vẫn “ế”.
Haiz…
Cho đến một ngày, bởi vì hắn mê luyến một tiên tử, cho nên bản thân đã đắc tội với nguyên một giáo phái tu tiên. Cái này không đáng nói.
Sư phụ của tiên tử kia đến cửa nhà hắn đòi người, lại còn đánh sập Động rết của hắn, cái này cũng không đáng nói.
Cái đáng nói là, hắn thiên tân vạn khổ lừa được người đẹp về, người đó lại dội cho hắn một gáo nước lạnh, nói bản thân là nam nhân, không thể cùng hắn…!!!
Càng đáng hận hơn nữa là, thiên tân vạn khổ của hắn, cuối cùng cũng chỉ là một hồi âm mưu của nữ sư phụ ngoan độc nhằm lừa đệ tử của mình về! Hắn chẳng qua là một con cờ thí!
Mà cái đáng hận nhất của đáng hận là, sau khi chà đạp lên tấm chân tình của hắn, hai sư đồ bọn họ lại còn thành thân, lại còn sinh con, lại cùng nhau tiêu dao tự tại!!!
Được lắm!
Vốn liếng các người nợ lão tử, lão tử sẽ tính hết lên người hài tử của các ngươi!
Lựa lúc đôi sư đồ chết tiệt kia lơ là, hắn lẻn vào định hạ độc thủ đứa nhỏ.
Di…
Đứa nhỏ này…
Thật xinh đẹp…
Đôi đồng tử tựa như chân trâu linh động nhìn hắn, chẳng hề sợ hãi bộ dạng xấu xí dọa người của hắn mà cười lên, cánh môi anh đào chúm chím vẽ lên độ cong tuyệt hảo, đôi bàn tay bé bé còn giơ lên, chạm vào vết lằn kinh tởm trên mặt hắn, khiến hắn tê liệt như bị ngũ lôi oanh đỉnh…
Hừ… Nể tình ngươi đáng yêu, tha cho ngươi một mạng!
Hừ… Chẳng hiểu sao cứ muốn nhìn thấy con nhóc đó. Thôi, nhà cũng bị mẫu thân của nó đánh sập rồi, chuyển nhà!
Nhóc con mới chập chững biết đi đã đòi học thuật Ngự kiếm! Phụ mẫu nhóc cũng thật vô trách nhiệm, còn chẳng thèm trông nom nhi nữ cẩn thận, nếu không có hắn ra tay thì con nhóc này sớm đã bỏ mạng vài lần!
Lại còn muốn trốn xuống núi? Ở dưới đó có gì vui sao? Thật là một con nhóc ham vui! Nếu hắn không để mắt trông coi, nhóc con đã sớm bị người ta bán mất!
Hắn thật bực bội. Từ khi nào hắn đã trở thành cái đuôi của nhóc con, lại còn phải lén lén lút lút tránh sự truy kích của phụ thân nhóc nữa!
Nhóc con đáng yêu dần trở thành thiếu nữ xinh đẹp thành thục, hắn nghĩ, có lẽ hắn cũng không cần phải chăm sóc nàng nữa rồi.
Nhưng mà nàng lại đối diện với hắn, hỏi hắn rằng: “Bọn họ nói, thúc thích phụ thân ta… Có phải hay không?”
Thì hắn…
những mẩu chuyện nho nhỏ: bữa tiệc nhỏ