Thể loại: Ngôn tình cổ đại, đồng nhân Lương Chúc, nhẹ nhàng, ngọt, sủng, sạch, chung tình, thanh xuân vườn trường, hơi có chút kì ảo…..
Độ dài: 50 chương 6 phiên ngoại.
Nhân vật chính: Mã Văn Tài, Diệp Quân Lan.
Phối hợp diễn: Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài cùng các nhân vật trong nguyên tác.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn chỉ là một đứa bé ba tuổi, ánh mắt ngây thơ, trong suốt, còn nàng là một cô hồn phiêu lãng trên trần thế đã gần trăm năm, hắn không nhìn thấy nàng, còn nàng cũng chỉ nhất thời cảm thấy đứa bé này khá thú vị nên liếc nhìn một cái rồi rời đi. Thời gian trăm năm đã sớm mài mòn tính tình của nàng, những gì sót lại chỉ sợ ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết.
Lần gặp mặt thứ hai, hắn đã hơi hơi có dáng vẻ của một thiếu niên, có chút tao nhã, nhưng vẫn sót lại vẻ ngây ngô, non nớt, ánh mắt đã không còn trong suốt nữa. Khi đó nàng giật mình, chẳng qua suy nghĩ lại, liền hiểu rõ, chỉ nhẹ nhàng thở dài một thời, thời gian đúng là thứ biết tra tấn hành hạ con người…..
Lần gặp mặt thứ ba là do nàng đột nhiên hứng trí, cộng thêm việc mấy ngày trước nhận được thông báo của quỷ sai, nói rằng nàng sắp được chuyển thế, không phải làm cô hồn phiêu du khắp chốn nữa, nên trong lòng vô cùng mừng rỡ. Nhớ tới còn có một người, hẳn là người quen duy nhất trong suốt một trăm năm qua, nàng tự nhận mình cũng là một ‘nữ quỷ biết lễ nghĩa’, nên quyết định tới chia tay một phen.
Thời tiết hôm đó khá đẹp, đứa bé kia đứng một mình trong sân, ánh trăng lung linh, bóng người trải dài trên mặt đất, làm cho người ta cảm thấy thê lương.
Hẳn là ma chướng rồi, nếu không sao nàng lại nghĩ như vậy. Cẩm y hoa phục (áo gấm thêu hoa), vinh hoa phú quý, địa vị quyền thế, gia nhân mỹ nữ, tất cả những thứ này đứa bé kia đều có, sao lại có thể không sung sướng, hạnh phúc đây?
Nàng cảm thấy mình hẳn nên tới nói một câu “tạm biệt, hẹn gặp lại”, nhưng sau lần này thì e là không gặp lại nhau được nữa. Nghĩ ngợi, bất giác lại xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy có người nhẹ giọng kêu lên: “Mẫu thân…”
Thoáng chốc cúi đầu xuống, liền bắt gặp một đôi mắt chứa đầy đau thương, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đêm vậy, thật đẹp. Nhất thời tâm hồn bị hấp dẫn, giọng nói nghẹn ngào của đứa bé kia lại vang lên: “Tại sao, tại sao… hài nhi không chạm được mẫu thân… Tại sao…” Đứa bé kia chắc là muốn ôm nàng nhưng lại chụp vào khoảng không trống rỗng.
Ánh trăng ấm áp nhưng khuôn mặt đứa bé càng thêm nhợt nhạt, đôi mắt nhòa đi bởi hai hàng nước mắt.
Nàng chợt thấy đau lòng, mẫu thân nó mất rồi sao?
Nhớ đến mẹ đứa trẻ này, đúng là một người phụ nữ dịu dàng, ấm áp, sao lại chết chứ? Chắc đứa nhỏ này nhận nhầm nàng là linh hồn của mẹ nó rồi, dù có tỏ vẻ già dặn thế nào thì trẻ con âu vẫn là trẻ con.
Thôi thôi, dù sao vài ngày nữa nàng cũng sẽ chuyển thế, coi như làm chút việc tốt vậy.
Nghĩ thế, nàng nở nụ cười nói: “Lúc trước ta có gặp mẫu thân con, trước khi đầu thai, nàng nhờ ta chuyển lời cho con, đừng đau lòng, hãy sống tốt, vui vẻ, hạnh phúc, thế là nàng yên lòng rồi.”
“Dì không phải mẫu thân?” Ánh mắt mong chờ của đứa bé kia bỗng chốc ảm đạm, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều: “Mẫu thân gửi lời nhắn nhưng tại sao không tới, hay là mẫu thân ghét bỏ hài nhi rồi?” Giọng nói nức nở, thật đáng thương.
Nhất thời nàng không biết nên nói gì cho phải: “Chuyện này.. dĩ nhiên không phải vậy, mẹ con không còn cách nào khác, hơn nữa không phải đã nhờ ta đến chăm sóc con sao?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt đứa trẻ liền hiện lên vẻ vui sướng: “Thật sao?”
Nàng gật đầu lia lịa: “Thật, thật…”. Sau khi hoàn hồn, lại phát hiện mình đã tự đem bản thân bán đi rồi.
Đến lần gặp mặt lần thứ tư, nàng đã quên mất hắn, chỉ cần một chén canh Mạnh bà thì những chuyện cũ cho dù khắc cốt ghi tâm cỡ nào cũng sẽ bị quên sạch. ‘Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ nhớ được chàng’, đây chẳng qua chỉ là lời nói dối, tự lừa mình lừa người mà thôi.
…
Nhiều năm sau đó, khi nàng hỏi, sao chàng biết đó là ta mà không phải người khác, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài vuốt vuốt một lọn tóc trên vai nàng, cúi đầu nói nhỏ — Bởi vì đó là nàng.
chương 57