Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em

chương 64: anh vứt bỏ cô nhưng bản thân lại khó chịu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang chiếu xuống tuyết ánh lên một vầng hào quang rực rỡ sắc màu, cả thế giới rộng lớn trông thật lộng lẫy và rực rỡ.Lãnh Nhược Băng lặng lẽ thức dậy, không thấy bóng dáng của người đàn ông bên cạnh.

Cô rất mệt, thân thể cũng rất đau, toàn thân chi chít những vết bầm tím lớn nhỏ, trên vai còn có một vết cắn sâu.

Anh coi cô như bữa tối cuối cùng của mình không hề thương hại.Dù bị đau nhưng Lãnh Nhược Băng vẫn chống đỡ rời giường, tắm rửa thay quần áo và chuẩn bị một tinh thần thoải mái.

Hôm nay là ngày mà cô lấy lại được tự do, cô nóng lòng không thể chờ thêm được nữa.Lúc xuống tầng nhìn thấy Quản Vũ cung kính đứng ở phòng khách, Lãnh Nhược Băng khẽ cười, cô biết Quản Vũ đang đợi cô để giải quyết chuyện chia tay với Nam Cung Dạ.

Thông thường đàn ông và phụ nữ chia tay đều nói lời chia tay nhưng khi cô và anh chia tay cần phải trải qua quá trình như nghỉ việc, ngẫm lại cũng có chút buồn cười.“Lãnh tiểu thư, chào buổi sáng.” Quản Vũ tươi cười chào hỏi.“Chào buổi sáng, Quản đặc trợ!.” Lãnh Nhược Băng nở một nụ cười tao nhã đáp lại, hôm nay trông cô rất vui, bộ dạng mệt mỏi được che lấp bởi một vầng hào quang.

Cô thướt tha mà nhẹ nhàng bước xuống cầu thang như giẫm lên mây.Quản Vũ không khỏi thở dài trong lòng, Lãnh tiểu thư cũng thật vô tình, mặc dù ở cạnh một người đàn ông ưu tú nhất trên đời nhưng cô cũng không chút động lòng, càng không có cảm giác buồn bã hay luyến tiếc khi chia xa.

Chia tay ngược lại giống như một sự giải thoát cho cô nhưng còn Dạ thiếu của anh ta...Anh nên miêu tả biểu cảm của Dạ thiếu khi rời đi sáng nay như thế nào? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại biểu cảm như vậy của Dạ thiếu, má phải ghi hai chữ đau khổ, má trái ghi hai chữ luyến tiếc, cả khuôn mặt gộp lại thành một loại cảm xúc thống khổ.Trước đây Dạ thiếu sao có thể có cảm xúc thống khổ như vậy? Anh là một vị vua lạnh lùng, nho nhã, đứng tại vị trí cao nhất trong thiên hạ khinh thường nhìn xuống dưới, chỉ một câu liền đạt được thứ mình muốn, không muốn liền vẫy tay là có thể đem chúng diệt sạch, nhưng bây giờ...“Lãnh tiểu thư, cô ăn sáng trước đi, Dạ Thiếu bảo cô ăn sáng xong mới giải quyết những việc khác.” Trên mặt Quản Vũ rất kính nể nhưng trong lòng vẫn không khỏi than thở, đã xác định sẽ chia tay mà Dạ thiếu còn quan tâm người ta có ăn sáng hay không để làm gì?“Được rồi.” Lãnh Nhược Băng giờ phút này cũng không vội vàng, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn điểm tâm, động tác tao nhã của cô như muốn mê hoặc tất cả chúng sinh trong thiên hạ.Sau khi Lãnh Nhược Băng dùng bữa, Quản Vũ lấy ra một bản thỏa thuận chia tay và đẩy nó đến trước mặt cô: "Lãnh tiểu thư, sau khi ký thỏa thuận này quan hệ hợp tác của cô và Dạ thiếu sẽ kết thúc."Truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n, t.r.u.y.e.n.h.d., qua ủng hộ nhé“Được rồi.” Lãnh Nhược Băng nhìn tổng quát bản thỏa thuận chia tay, chẳng qua là một quy tắc sau khi chia tay không được dây dưa vương vấn, cô cười nhạt rồi ký tên.

Trên thực tế bản thỏa thuận này là không cần thiết với cô, bởi một chút ý nghĩ trở về cái nơi nhàm chán này cô cũng không có, còn quay lại níu kéo anh làm gì? Chia tay là sự tự do mà cô mong mỏi bấy lâu nay.Mặc dù vẻ mặt của Quản Vũ rất bình tĩnh nhưng trong lòng không thể không cảm thán trước sự bình tĩnh của Lãnh Nhược Băng, sau cùng anh ta đẩy một tấm ngân phiếu cho cô: "Đây là phí chia tay mà Dạ thiếu đưa cho cô."Lãnh Nhược Băng cầm tấm séc và nhìn qua, đó là một tấm séc trống mà ý Nam Cung Dạ là cô tự mình điền vào, có thể điền bao nhiêu tùy thích.

Quả nhiên anh vẫn hào phóng như vậy, người đàn ông như vậy quả thực có thể mê hoặc hàng triệu phụ nữ, đáng tiếc là cô nằm ngoài đám người đó.“Gửi lời cảm ơn với Dạ thiếu cho tôi.” Lãnh Nhược Băng mỉm cười điền hai ngàn vạn, cô không giả thanh cao mà sẽ tự nhiên lấy số tiền mà mình xứng đáng được hưởng.Đã từng chứng kiến sự quyết đoán của cô nên lần này Quản Vũ cũng không kinh ngạc, cuối cùng hít một hơi thật sâu nói: “Cô có lời gì muốn nhờ tôi chuyển đến Dạ thiếu không?”.

Truyện Chữ Hay