Tam Dạ nghe vậy, nhẹ giọng ‘ừ’ một tiếng, liền im lặng.
Tô Bạch nhìn nàng, cũng cảm thấy vô cùng khổ sở. Đối với một cô nương cổ đại, trinh tiết đúng là vô cùng quan trọng. Dù nàng có an ủi thế nào cũng chỉ vô ích, coi như ngoài mặt nàng ta tỏ vẻ vui vẻ, nhưng vết thương trong lòng vĩnh viễn tồn tại trong lòng, không dễ dàng xóa bỏ.
Hai người đứng yên ở đó, gió thổi nhẹ trong không khí.
Gần đến giữa trưa, tỷ muội cung Thập Lục đã dựng xong một cái lều ổn định, Lâm Nhị Hoắc cũng từ trong núi về, trong tay có vài bọc dược liệu lớn và hai con thỏ hoang.
Lúc này Tam Dạ không còn chút bi thương và khổ sở, khôi phục nụ cười như thường nghênh đón, hướng về phía Lâm Nhị Hoắc nói: “Công tử, để ta.” Dứt lời, đưa tay đón dược liệu trong tay hắn.
Lâm Nhị Hoắc cũng không phản bác, mặc cho nàng cầm lấy, đi thẳng đến bên cạnh Tô Bạch, hai mắt sáng lên nhìn mặt Tô Bạch, tấm tắc lấy làm kỳ: “Không hổ là chu nhan lộ, độc tính lại mạnh như vậy, chỉ có một đêm, trên mặt cô nương lại đỏ thêm không ít.”
“……….” Tô Bạch nhìn Lâm Nhị Hoắc đang nhìn mình, giống như đang ‘tìm tòi và phát hiện’ vậy.
“Công tử, sao người hái những thảo dược vô dụng này.” Sau lưng truyền đến giọng của Tam Dạ, ba phần bất đắc dĩ, bảy phần buồn cười.
Lâm Nhị Hoắc chuyển dời ánh mắt xinh đẹp, nhìn về phía Tam Dạ, giọng có chút lớn: “Sao lại là những thảo dược vô dụng, những dược liệu này đều là những thứ không thể thiếu. Ngươi nhìn lại cẩn thận chút đi.”
“Công tử, những thứ thảo dược này tuy nói dáng vẻ lớn lên có chút giống nhau, nhưng thật ra là không đúng. Thôi hay là ta đi tìm vậy. Dứt lời Tam Dạ đã xoay người đi vào trong núi.
Tô Bạch nhìn Lâm Nhị Hoắc hiếu kỳ: “Ngươi không am hiểu dịch dung thuật đúng không?”
Lúc này Lâm Nhị Hoắc mới quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng: “Ấy là nha đầu kia không hiểu chuyện, cố ý hủy việc của ta.”
Trong lòng Tô Bạch có chút thương cảm, không biết làm sao mới khiến Lâm Nhị Hoắc có thể tiếp nhận Tam Dạ. Nhưng dù cho nàng thương cảm cũng không thể giúp được gì, ngay cả mình nàng cũng không giúp được, làm sao có thời giờ bận tâm người khác.
Chờ Tam Dạ hái thuốc quay về, sau khi ăn thịt thỏ nướng, rốt cuộc cũng đến lúc giải độc cho Tô Bạch.
Tô Bạch ngồi thẳng dưới đất, Lâm Nhị Hoắc ngồi đối diện bên trái nàng, Tam Dạ ngồi đối diện bên phải nàng, chính giữa ba người là một đống lớn bình bình lọ lọ.
Chẳng hiểu tại sao, Tô Bạch cảm thấy lúc này mình chính là con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.
Lâm Nhị Hoắc đưa tay cầm một cái lọ màu đỏ lên, mở ra đổ một chút lên tay, xoa lên mặt Tô Bạch.
“Công tử, thuốc này kích thích da rất mạnh mẽ, nên dùng một phần nhỏ thì tốt hơn.” Tam Dạ kịp thời lên tiếng, ngăn cản hắn.
Tô Bạch lau mồ hôi, thật là may, thật là may.
Lâm Nhị Hoắc liếc Tam Dạ một cái, nhưng vẫn buông cái lọ trong tay, chộp một cái lọ màu xanh khác.
“Công tử, thuốc này tổn hại đến sức khỏe.”
Lâm Nhị Hoắc tiếp tục để xuống, lại đưa tay.
“Công tử, thuốc này quá hàn.”
“Công tử, thuốc này quá mạnh, đối với cô nương không tốt.”
“Công tử, thuốc này….”
“Đủ rồi!” Lâm Nhị Hoắc xáo trộn đống lọ bên người, đứng lên, cũng không nhìn Tam Dạ một cái, xoay người phất tay áo rời đi!
Tô Bạch gần như hóa đá. Nàng nhìn vẻ mặt bi thương của Tam Dạ, lên tiếng an ủi: “Tam Dạ cô nương, đừng coi là thật, hắn chỉ là mệt mỏi, đi ra ngoài đi dạo… Khụ…”
Tam Dạ nhìn Tô Bạch, trong mắt ngập đầy uất ức, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, nói: “Bắt đầu từ ngày đó, công tử chỉ cả ngày dạo chơi trên giang hồ, chưa từng nghe lời của trưởng lão, bài học cũng không làm tốt.”
Tô Bạch nghe thế, gật đầu một cái, tiếp tục an ủi: “Tam Dạ không cần quá lo lắng, cô xem hắn dù cho chưa từng học tập tốt, nhưng không phải hắn cũng đã nhìn một cái đã biết ta bị độc chu nhan lộ sao!”
Nhưng ai biết, lúc này Tam Dạ lại chau mày chăm chú nhìn mặt Tô Bạch, không nói lời nào!
Tô Bạch bị nhìn nàng ta nhìn chăm chú, có chút hốt hoảng, nói: “Sao vậy?”
Tam Dạ đến gần Tô Bạch, tiếp tục không nói, nhìn thẳng vào nàng.
Tô Bạch cũng không nói gì nữa, ngơ ngác nhìn dáng vẻ này của Tam Dạ, rõ ràng…đáng sợ!
Mãi cho thật lâu sau, Tam Dạ mới thu hồi tầm mắt, xụ mặt, giọng nhẹ bay, chậm rãi nói: “Cô nương….” Muốn nói lại thôi.
“?” trên mặt Tô Bạch viết đầy dấu chấm hỏi.
“Cô nương không phải bị độc chu nhan lộ.” Tam Dạ nói lại, chỉ là càng thêm mờ mịt.
Tô Bạch nghe vậy, vui mừng quá đỗi, vừa muốn ngửa đầu cười to ba tiếng để diễn tả tâm tình vui sướng lúc này…
“Đáng tiếc, đêm qua công tử bôi thuốc cho cô nương, khiến cho độc tính tăng thêm ba phần, vả lại trong đó có hai vị thuốc sinh ra phản ứng, tạo thành độc mới.”
---------sấm sét giữa trời quang!
Tiếng cười lớn chuẩn bị xong mà không có cơ hội cười, bi thương liên tiếp đổ ập xuống đầu. Nụ cười ban đầu bỗng chốc hòa tan thành bi thương, bi thương này càng đậm hơn! Nồng đậm gạt bỏ không đi! Mắt nàng rưng rưng nước mắt, bởi vì nàng hận Lâm Nhị Hoắc sâu đậm!
Tô Bạch nghe giọng nói của mình cũng đã thay đổi mấy phần: “Tiếp tục, tiếp tục…”
“Không biết độc này có thể giải không… Ta cũng không nắm chắc.” Tam Dạ lúc này mới có dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn nàng, tươi đẹp mà đau buồn.
Tô Bạch nghiến răng, hàm răng trắng nõn nổi bật lên trên nền mặt đỏ thẫm như Quan Công, tức giận nói: “TMD! Lão nương đúng là đã trở thành chuột bạch rồi!”
Tam Dạ nhìn nàng, ánh mắt lóng lánh: “Cô nương, Tam Dạ nhất định dốc hết sức mình giúp cô nương giải độc, mong rằng, mong rằng cô nương chớ hận công tử. Muốn hận liền hận ta đi…”
Yêu thương nồng liệt như vây, tình cảm chân thành như vậy!
Tô Bạch nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở ra, yếu ớt nói: “Thôi, chỉ là một làn da.”
Thế gian này nàng chỉ quan tâm một người, chỉ cần Miêu Miêu không ngại, nàng cần gì phải quan tâm.
Nàng tin tưởng, Miêu Miêu nhất định sẽ men theo mùi hương của nàng tìm đến nàng. Mặc kệ là Miêu Miêu ngu ngốc, hay Miêu Miêu đã khôi phục như bình thường cũng đã từng là con sói Miêu Miêu kia….
Mặc kệ sự thật sẽ phát triển như thế nào, trong lòng nàng vẫn cứ nghĩ thế, tin tưởng không chút nghi ngờ.
Tam Dạ kinh ngạc: “Cô nương thật có thể không thèm để ý?”
Tô Bạch lắc đầu một cái, mắt sáng như đuốc.
Tam Dạ thở dài: “Có thể cô nương không ngại, nhưng trong lòng Tam Dạ vẫn rất áy náy. Tóm lại bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách trị lành gương mặt cho cô nương.”
Tô Bạch co rút khóe miệng, nàng đã không ngại gì rồi, sao cô nương Tam Dạ này còn chấp nhất như vậy!
“Nơi này cách Tuyên Thành không xa, ta dẫn cô nương đi gặp thần y Thi Ngọc Nam, hắn nhất định có cách!” ánh mắt Tam Dạ bỗng trở nên sáng ngời, lấp lánh ánh sáng nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt: “Ta không đi!” Băng Tuyết sảy thai cũng không thoát khỏi trách nhiệm của nàng, nếu để cho thi ngọc nam biết, vậy không phải sẽ dùng độc dược hại chết nàng sao!
Tam Dạ đột nhiên chỉ vào nơi xa, kinh ngạc: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tô Bạch nhìn theo hướng Tam Dạ đang nhìn, cũng không nghĩ vào lúc này, thân thể tê rần, cũng không động đậy được chút nào (Bạch tỷ bị điểm huyệt hắc hắc)
Tam Dạ nâng nàng dậy, nhìn nàng, nói xin lỗi: “Cô nương, ta nhất định sẽ chữa khỏi mặt cho cô nương, nếu không công tử biết được hắn dùng sai thuốc, nhất định sẽ khổ sở trong lòng.”
TMD! Thì ra nàng ta chấp nhất như vậy, không phải vì nàng, mà là vì không muốn Lâm Nhị Hoắc khổ sở!
Lúc này Tô Bạch cảm thấy tức giận, nhưng cả người đều không cử động được, không còn cách nào phản kháng, không thể làm gì ngoài việc dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng ta, dùng cử chỉ khuôn mặt biểu đạt uất ức của mình.
Tam Dạ đứng lên, bảo các cô nương trong cung Thập Lục ra ngoài tìm dược thảo. Mọi người vâng dạ, toàn bộ rời đi.
Lúc này nàng ta mới đưa tay đỡ Tô Bạch đang ngồi dưới đất dậy, nghiến chặt hàm răng từng bước đi về phương xa.
Trong lòng Tô Bạch không ngừng kêu khổ. Nàng thật không có ấn tượng tốt với thần y. Nếu như nàng đoán không nhầm, độc trên mặt mình chỉ sợ là do dịch dung ban đầu của thần y lưu lại, hôm nay độc tính phát tác, trừ phi thần y rảnh rỗi đến mức điên khùng không có việc gì làm với giúp nàng giải độc.
Nhưng kẻ hạ độc chính là hắn, người giải độc vẫn là hắn – chẳng lẽ hắn không có suy nghĩ sao?
Thần y không thể nào không có suy nghĩ, cho nên Tô Bạch căn bản không trông cậy vào việc thần y sẽ giúp mình giải độc.
Càng khó khăn hơn chính là lúc này nàng đã bị Tam Dạ điểm huyệt, căn bản không cách nào nói chuyện, cho nên cũng chỉ có thể để mặc cho Tam Dạ kéo mình đi.
Tô Bạch nhìn về phương xa, cảm thấy thế giới của nàng ngày càng đen tối hơn.
Tô Bạch cũng không biết rốt cuộc đi bao lâu, nàng đã sớm mệt mỏi, thở hồng hộc. Nhưng xem xét lại Tam Dạ vẫ sảng khoái tinh thần như cũ, ngay cả một tiếng thở dốc cũng không có. Không biết Lâm Nhị Hoắc biết nàng và Tam Dạ cùng biến mất sẽ có cảm giác như thế nào, sao cũng không thấy hắn đuổi theo, thật sự là kỳ quái…
Sắc trời nhuộm màu hoàng hôn, trời chiều quấn quanh mình cảnh sắc vàng rực.
Rốt cuộc Tam Dạ cũng dừng chân, thả nàng xuống, áy náy nhìn nàng mỉm cười: “Còn một đêm đi đường nữa là có thể đến chân núi chỗ của thi ngọc nam rồi. Rời đi vội vàng, trên người không mang theo nhiều bạc, cho nên chỉ còn cách là uất ức cô nương đi chung với ta.”
Tô Bạch đảo tròn mắt, cố gắng biểu đạt mình đã nhịn tiểu lâu rồi.
Đáng tiếc, Tam Dạ và nàng không có thần giao cách cảm, nàng ta còn tự mình híp mắt cười nói: “Cô nương đói bụng sao? Ta đi hái ít quả dại, cô nương chớ động, Tam Dạ đi nhanh sẽ về.” Dứt lời, xoay người, nhìn về nơi xa.
Tô Bạch rưng rưng nước mắt nhìn bóng lưng Tam Dạ, tại sao ông trời lại muốn trừng phát nàng như vậy! Là nàng đã làm gì sai sao? Trời ạ! Tại sao mọi nguoi lại nhẫn tâm như vậy. Nàng chỉ muốn đi giải quyết tiểu tiện mà thôi. Nhưng ngay cả một nguyện cầu nhỏ bé cũng không được thảo mãn…
Trong lòng Tô Bạch vô cùng ưu thương, Tam Dạ vĩnh viễn không hiểu…
Tô Bạch cố sức nín tiểu, thân thể cứng ngắc nằm vật xuống ven đường, ánh chiều thê lương rọi xuống giống như một con ngốc…
Chỉ là, cũng đúng lúc này, không khí quanh mình đột nhiên thay đổi, Tô Bạch không dám tin, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy hơi thở quen thuộc đấy…