Quyển : Kinh thành phong vân
Chương : Quán rượu nhỏ.
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Đêm đã về khuya, Trương Hoán cưỡi ngựa đi vô định trong thành Trường An. Thôi Ninh thổ lộ khiến cho hắn khích động mạnh. Hai mươi hai năm nay hắn chưa từng có cảm giác lo lắng như vậy.
Không tự chủ được, hắn quay lại Thôi phủ, đứng một góc trước cửa nhìn vào sân phủ xa xa. Hy vọng có thể nhìn thấy Thôi Ninh qua cửa sổ, cũng hy vọng nàng đi ra cửa sổ nhìn mình. Nhưng ngoài bức tường cao, cửa đóng chặt thì hắn chẳng thấy gì hơn.
Trương Hoán cười tự giễu mình cưỡi ngựa quay về khách sạn, sắp đến cửa chính hắn mới nhớ ra mình chưa ăn cơm từ buổi trưa, bữa tối nay thì còn một đám hỗn tạp đang chờ hắn về mời cơm nữa.
Trương Hoán quay lại đi đến quán rượu trước của khách sạn. Các cô gái tiếp rượu không có ở trong quán, quán này thật váng khách. Ngài mai là ngày thi nên hầu hết các sĩ tử đều về sớm nghỉ ngơi.
Hơn mười cái bàn đều không có khách. Quán được chiếu sáng bằng một ngọn đèn mờ mờ leo lét lúc nào cũng như sắp tắt vậy. Mặc dù quán rượu cũ nát nhưng do đi trong gió tuyết cả ngày trời nên Trương Hoán vẫn cảm thấy ấm áp.
“ Tiểu nhị đem một bình rượu ba cân lên đây!” Trương Hoán vỗ bàn: “ Đem thêm mấy món thức ăn ngon lên nữa.”
“ Đến ngay!” Tiểu nhị nhanh nhẹn đem lên một bầu rượu lại xếp một chút thức nhắm bên cạnh: “ Quý khách còn dùng gì xin cứ gọi.”
Trương Hoán bưng chén rượu lên nhẹ nhàng hợp một ngụm dài rồi dựa lưng vào vách quán, thư giãn.
Cuộc đấu tranh ở Đại Minh cung sáng sớm nay tuy mới chỉ qua vài canh giờ nhưng khiến hắn thấy như đã qua lâu rồi, cảm giác không thực tế chút nào cứ như là một giống mộng.
'Vũ Lâm quân quả nghị đô úy, Chiêu vũ hiệu úy.' Trương Hoán cười khổ một tiếng. Quả Nghị đô úy là chức quan lục phẩm mà Chiêu Vũ hiệu úy chỉ là chức quan không có thực quyền. Vấn đề căn bản là trong nội cũng không có Ngự Lâm quân. Mười năm trước Thần Sách quân của tiên triều bị quân Hồi Hột đột kích đánh tan đến nay Vũ Lâm quân đã không còn khả năng khôi phục. Trong cung chỉ có hơn một ngàn thị vệ, còn lại mọi việc phòng vệ đều do Thôi Khánh Công giữ chức thống lĩnh Kim Ngô vệ nắm giữ.
Cũng tương tự như vậy, Vũ Lâm đại tướng quân, lang tướng, Trung Lang tướng đều có người giữ nhưng tất cả đều là hư danh, thống lĩnh hơn ngàn thị vệ nhưng lại là hai người chỉ giữ chức thất phẩm.
Nhìn lại thì hắn cũng là một chức tướng quân không có lấy một tên lính nào. Trương Hoán uống một chén rượu, toàn thân đã ấm lên, ăn tiếp vài món ăn hắn lại trầm tư suy nghĩ.
Phải nói Lý Hệkéo hắn vào Vũ Lâm quân là có thâm ý, Trương Hoán giúp cho Trương Nhược Hạo và Trương Phá Thiên hòa giải. Hẵn cũng được hai người đó quyết định làm người thừa kế làm gia chủ Trương gia. Lý Hệ không thể không biết, vậy nên Lý Hệ làm vậy thật ra là muốn lôi kéo Trương gia từ sớm.
Hắn lại nghĩ đến câu cuối cùng của Trương Nhược Hạo trước khi đi: “ Ngươi yên tâm, trước khi đi ta sẽ chuẩn bị tất cả thật ổn thỏa cho ngươi.”
Đứng vậy! Trương Hoán hiện tại mới có thể lý giải được những câu nói đầy thâm ý này, Gia chủ không phải chỉ đơn giản là hòa giải cùng Trương Phá Thiên. Rất có khả năng là ông ta đã có một thỏa thuận nào đó với Lý Hệ.
Bởi thế trên triều hôm nay, cuối cùng cũng do Lý Hệ ra tay lợi dụng việc Thôi Hùng mạo nhận công lao miễn chức Phượng Tường tiết độ sứ của Thôi Khánh Công, lại đưa mình vào Vũ Lâm quân. Từng bước được tính toán rõ ràng, có thể thấy được những điều này đã được tính toán sẵn từ trước.
Chỉ là Trương Hoán hoàn toàn không rõ tại sao Thôi Viên rất có thể rút quân Phượng Tường đi, Lý Hệ bổ nhiệm Đoàn Tú Thực làm Phượng Tường tiết độ sứ có tác dụng gì?
Dù có muốn điều quân đội địa phương để lập lại đội quân Phượng Tường nhưng quyền điều binh thì trong tay Thôi Viên còn quyền điều động tài chính thì do Bùi Tuấn khống chế. Không có sự đồng ý của bọn họ thì đừng hòng điều động được quân địa phương.
Lý Hệ chẳng lẽ không rõ điều này, hay là hắn muốn bức quân Phượng Tường về Sơn Đông làm giảm thực lực của Thôi Viên tại khu phụ cận kinh thành. Chắc hẳn là vậy rồi.
Trương Hoán uống một chén rượu, hắn lại nghĩ đến việc Trương Phá Thiên hôm đó dẫn mình đi Phượng Tường. Thực tế là muốn nói cho hai người Dương Liệt cùng Lô Thiên Lý là tương lai hắn sẽ chỉ huy đám quân ba vạn người kia cho nên gia chủ cùng Trương Phá Thiên mới bố trí quân chức. Chức Quả Nghị đô úy là chức không cao không thấp vừa vặn để cho hắn có thể thống lĩnh quân Hà Đông, trở thành người thừa kế chính thức chức gia chủ.
“ Khoan đã!” Trương Hoán trong đầu đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, mình giữ chức quả Nghị đô úy chinh vậy mình thống lĩnh chẳng phải quân Hà Đông sẽ biến thành Vũ Lâm quân sao?
Chẳng lẽ ...
Đôi mắt Trương Hoán híp lại, hắn đã hiểu rõ hoàn toàn hiệp nghị giữa Trương gia và Lý Hệ. Phượng Tương tiết độ sứ chẳng qua là lớp vỏ ngụy trang mục đích thật sự của bọn họ là ba vạn quân Hà Đông. Vì hoàng quyền của Lý Hệ, vì quyền lợi của Trương gia và mình là điểm mấu chốt nhất ràng buộc Trương gia ở Hà Đông và Lý gia Đại Đường.
Nghĩ ra được điểm này, Trương Hoán bắt đầu hưng phấn, hắn uống cạn chén rượu, thoải mái thở ra một hơi. Có thể đánh ngã lục đại thế gia khác, độc chiếm triều đình đó cũng là một sự khiêu chiến.
Hắn thích khiêu chiến, cho dù trong thủy chiến hay tại triều đình , dù là quyền lực hay đàn bà, say nằm gối mĩ nhân, tỉnh vung tay giết người những việc này đều là lạc thú của kiếp người.
“ Say nằm gối mĩ nhân” . Trương Hoán nghĩ tới Thôi Ninh và Bùi Oánh liệu mình có thể 'tề nhân chi phúc' cùng lúc ôm cả hai nàng vào lòng được không? Hắc hắc! Ba chén rượu lâu năm vào bụng khiến hắn có chút lâng lâng.
Đang định với lấy bầu rượu đểu rót thêm vào chén thì bầu rượu bị cướp đi. Chỉ thấy hai bàn tay thon dài như ngọc chuốt hiện ra trước mắt hắn, móng tay sơn bóng đỏ tươi: “ Công tử uống rượu một mình sao không gọi Kinh nương đến?”
Một cô gái hầu rượu thơn nồng không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh hắn. Nàng ta dịu dàng cười cầm bầu rượu rót vào chén rượu của Trương Hoán. Tay lại xoay qua một cái lập tức một chiếc chén nhỏ xuât hiện như ảo thuật. Nàng ta cũng rót một ít vào chén của mình rồi cọ thân thể mềm mại của mình vào người Trương Hoán cười duyên nói: “ Rượu là tiên lộ quên sầu, rượu quỳnh tương uống cho tận hứng, thiếp xin mời công tử một chén.”
“ Hay cho câu quỳnh tương uống cho tận hứng, ta uống.”
Trương Hoán đã ngà ngà say, hắn khoác vai cô gái hầu rượu cười nói: Xuân phong đắc ý vó ngựa phi nhanh, đến tận Trường An xem hoa, mẫu đơn rực rỡ tuy đẹp nhưng hoa dại ở sơn thôn cũng có vẻ đẹp riêng.”
Không ngờ tay hắn muốn chuyển sang chỗ khác thì Kinh nương như 'Hồ điệp hí hoa' lại rời đi. Trương Hoán sờ mũi cười khổ nói: “ Hoa dại nơi thôn dã dù đẹp nhưng lại có gai nhọn.”
Kinh nương lại giống như 'Hồ điệp” bay lại tựa nhẹ vào vào người hắn cười nhẹ nói: “ Người lại gần có thể bị gai của hoa đâm vào, nếu xa quá lại không nhìn thấy vẻ đẹp của nó, nếu không xa không gần vừa đủ lại là đẹp nhất công tử thấy có phải không?”
“ Không sai! Không sai! Là ta không nên dịch chuyển lung tung.”
Trương Hoán cười ha ha, tay vẫn ôm vai nàng rót một chén rượu cho nàng nói: “ Kinh nương ngôn ngữ thoát tục sao lại gửi thân ở đây?”
“ Ở đây có gì không tốt chứ?”
Kinh nương cũng không né tránh Trương Hoán ôm mình ngược lại còn dựa vào hắn cười nói: “ Ở đây vô ưu vô lo, ngày uống vài chén rượu nếu gặp được người tri kỷ thì còn được vui vẻ. Mỗi ngày cuộc sống của ta đều sung sướng lại chẳng thú vị hơn mọi người suốt ngày lo lắng sao?”
“ Tương lai cô định thế nào?'
Kinh nương đứng dậy rũ áo bắt đầu múa, nàng múa thật nhẹ nhàng thanh thoát: “ Kinh nương chỉ thích hưởng thụ ngày hôm nay chứ không lo lắng cho tương lai.”
Trương Hoán cất tiếng cười to, cũng dẹp bở mọi ưu phiền: “ Còn ruổi ngựa tới nơi nào nữa hãy vui say với hồ cơ (gái tiếp rượu) tại tửu quán thôi!!” Ta mời Kinh nương nâng ly, không say không nghỉ.”
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt