Quyển : Kinh thành phong vân
Chương : Lợi và tình
Dịch : Tử Lăng
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tại dinh thự của Trương Nhược Hạo, trong thư phòng rất yên tĩnh, Trương Hoán đứng nghiêm cung kính không nói câu nào, đợi câu trả lời cuối cùng của gia chủ. Trương Nhược Hạo thì đứng trước cửa sổ, dường như đang suy nghĩ, nhìn hai cây mai vàng nở rộ.
"Thập bát lang, ta sẽ đi cứu bằng hữu của ngươi, nhưng không phải ngay bây giờ!"
Trương Nhược Hạo từ từ quay đầu lại, nhìn chăm chú vào mắt Trương Hoán nói: "Ngươi nên hiểu, can dự quá sớm sẽ khiến Thôi Viên cảnh giác, cũng sẽ để Vi Ngạc lợi dụng ta, làm cho ta rơi vào thế bị động. Cho nên phải là Vi Ngạc đi đầu, khiến Thôi Viên tập trung chú ý vào y. Ta chờ thời cơ thích hợp sẽ hành động, hoặc kết hợp với hai nhà Bùi, Vi, hoặc tranh thủ hai nhà Sở, Vương, hoặc đứng giữa hòa giải, như thế Trương gia ta mới được lợi ích lớn nhất."
"Nhưng nếu kéo dài thời gian làm lỡ thời cơ, thì ngược lại sẽ càng bị động hơn!"
Trương Hoán lắc đầu trầm giọng nói: "Gia chủ chưa nghĩ tới, bọn họ bị quan phủ bắt đi, Thôi Viên tất nhiên đã biết chuyện này. Để dẹp yên sức ảnh hưởng của nó, cách hay nhất chính là giết người bịt miệng, sau đó đẩy huyện lệnh ra làm kẻ chịu tội thay, vừa có thể chuyển dời sự chú ý của mọi người, lại có thể thu được danh tiếng ngay thẳng vô tư. Trái lại, nếu gia chủ ra mặt can thiệp, ít nhất sẽ khiến Thôi Viên ném chuột sợ vỡ đồ, không dám giết người bừa bãi, nhờ vậy giữ được tính mạng của hai người."
Trương Nhược Hạo không trả lời. Hồi lâu sau, ông mới liếc Trương Hoán, cười nhạt nói: "Một vụ án Thôi Hùng mạo nhận công lao nhỏ nhoi thực ra không đáng đề cập đến. Nó chẳng qua là mở màn, canh bạc chân chính là cuộc giành giật chức Hữu tướng của Đại Đường ta. Ngươi hiểu không?"
Trương Hoán lặng im. Lúc này y đã hiểu, gia chủ căn bản không muốn đi cứu Triệu Nghiêm và Trịnh Thanh Minh, thậm chí còn có ý hy sinh bọn họ, biến cái chết của bọn họ thành một con cờ quyết định mới. Không sai! Trương Hoán không thể không thừa nhận, đây đúng là một mánh khóe quyền mưu cao minh. Nếu y là Trương Nhược Hạo, có lẽ cũng sẽ làm như vậy. Nhưng Triệu Nghiêm và Trịnh Thanh Minh là bạn thân của y, y cần phải cứu. Đây đã không chỉ là tình bằng hữu đơn thuần, còn là một thứ trách nhiệm.
Trương Nhược Hạo dường như hiểu tâm tình của Trương Hoán. Ông vỗ nhẹ vai y nói: "Ngươi là người mà ta luôn xem trọng, thậm chí còn định lập ngươi làm người kế thừa chức gia chủ. Do đó, ngươi phải suy nghĩ cho đại cuộc, phải cân nhắc cho lợi ích của Trương gia. Cuộc tranh giành chức Tướng quốc lần này là một cơ hội, nếu nắm được, Trương gia ta sẽ vùng lên từ đây."
Trương Hoán lặng lẽ gật đầu. Y khom người thi lễ nói: "Vậy cháu xin cáo từ!" Đi hai bước, y lại chợt nhớ ra một chuyện, đoạn nói với Trương Nhược Hạo: "Gia chủ, cháu còn có mấy bằng hữu. Tình huống hiện giờ hết sức nguy hiểm, cháu muốn để bọn họ đến ở trong dinh thự của gia chủ, không rõ có tiện hay không."
Trương Nhược Hạo cười ha hả gật đầu, "không sao, ngươi cứ bảo bọn nó đến ở đây!"
...
Trương Hoán đi chậm rãi trên đường lớn Chu Tước. Sắc trời đã gần hoàng hôn, ánh chiều tà buồn hiu rắc lên người, khiến tâm trạng y càng nặng nề. Phải làm thế nào mới có thể cứu về Triệu Nghiêm và Trịnh Thanh Minh, đây đã là việc hết sức cấp bách. Nếu để bọn họ ở đó qua đêm, có khả năng bị Thôi gia giết người bịt miệng. Đương nhiên, đây chỉ là khả năng. Nhưng cho dù chỉ có một phần mười khả năng, Trương Hoán cũng không dám mạo hiểm.
Trương Hoán suy nghĩ giây lát, đoạn quay đầu ngựa chạy về phường Duyên Thọ. Phường Duyên Thọ tuy nằm sát chợ Tây, nhưng nó thua xa phường Bình Khang về sự sầm uất hưng thịnh. Trong phường vắng vẻ quạnh hiu, chỉ có khu vực gần chợ là khá náo nhiệt. Các gia đình bình dân đều đang bận bịu chuẩn bị cho năm mới - năm Khánh Trị thứ mười sáu sắp đến.
Thư viện Lũng Hữu có một phân viện ở phường Duyên Thọ, kỳ thực chính là một chỗ đón tiếp đóng ở kinh, chủ yếu được dùng làm nơi ở cho các sỹ tử vào kinh thi cử. Đây cũng là chỗ độc đáo của thư viện Lũng Hữu, cách quản lý nhất quán kiểu quân sự khiến thư viện này đòi hỏi càng nghiêm ngặt hơn với các sỹ tử.
Phân viện khá lớn. Bên trong, nhà cửa thô sơ, một thao trường lớn chiếm hơn nửa diện tích, dưới ánh tịch dương, có thể nhìn thấy có sỹ tử đang phi ngựa bắn tên. Trương Hoán vừa vào cửa lớn, liền gặp ngay Tân Lãng đang đi ra ngoài.
"Bách Linh huynh!"
Trương Hoán rảo bước tiến lên chào đón. Tân Lãng nhìn thấy Trương Hoán, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: "Khu Bệnh, sao huynh tới đây?"
"Có chút chuyện phiền!" Trương Hoán kéo Tân Lãng sang một bên, rồi kể lại từng chuyện đã xảy ra, cuối cùng áy náy nói: "Ta không muốn làm mọi người lo lắng, cho nên mới che giấu chuyện này. Không ngờ lại khiến sự việc trở nên tồi tệ, là ta lúc đầu đã không dự tính đến."
Tân Lãng ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn nói: "Chuyện này cũng do ta cứu Vi Thanh gây nên, trách nhiệm thuộc về ta. Nói đi! Khu Bệnh cần bọn ta làm gì, cứ việc nói!"
Trương Hoán lặng im, cuối cùng y quả quyết nói: "Hiện giờ có cố gắng thế nào cũng đã không kịp. Để giữ tính mạng của hai người ấy, chỉ có nước liều một phen!"
...
Màn đêm âm thầm buông xuống. Nha môn huyện Vạn Niên ở phường Hưng Đạo hết sức yên ắng. Trong một tòa độc viện nằm chếch đối diện nha môn huyện, Trương Hoán dắt theo mười lăm sỹ tử đang đợi thời cơ. Y dùng hai mươi xâu tiền thuê chỗ này ba ngày. Tuy chủ nhà nghi hoặc, nhưng nhìn thấy số tiền, bọn họ đã nhanh chóng dọn đi. Khi trời sắp tối, Lâm Xảo Xảo đã đến thăm ngục, hai người Triệu Nghiêm vẫn ở trong nha môn, bị nhốt trong một gian nhà nhỏ, không hề bị đưa vào nhà giam. Điều này mang tới một tia hy vọng cho hành động của Trương Hoán.
Lâm Xảo Xảo đã quay về. Đám sỹ tử trong tiểu viện đang làm công việc chuẩn bị sau cùng. Một cây cột gỗ dài hai trượng đã bị vót nhọn một đầu, đây là công cụ chính mà bọn họ dùng để cứu người. Trương Hoán đứng ở cửa, lặng im nhìn sân sau của nha môn huyện, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng của cơ hội đến.
Đột nhiên, phía sân sau của nha môn huyện bừng lên ánh lửa. Trong gió đêm mạnh mẽ, ánh lửa mau chóng lan rộng, đã loáng thoáng có tiếng kêu la vọng lại. Thời cơ đến rồi, mười sáu sỹ tử khiêng cây cột to lớn lao về mặt bên của nha môn huyện. Bọn họ vừa chạy, vừa hô gọi lớn với dân chúng tới cứu hỏa. Cảnh tượng của con đường phía sau nha môn cực kỳ hỗn loạn.
"Một, hai, ba!" Một cây cột gỗ to thô đâm vào tường. 'Ầm!' Bức tường rung chuyển, lõm vào trong một lỗ lớn.
"Tiếp tục!" Trương Hoán quát khẽ. Mọi người lùi về sau năm trượng. "Một, hai, ba!" Cây cột gỗ lại lao về chỗ lõm trên tường. Một tiếng ầm nữa vang lên. Bức tường đất đã có một trăm năm lịch sử không chịu được sức xô mạnh mẽ nữa, thoáng chốc bị đâm thủng một lỗ lớn. Thân thể Trương Hoán lao nhanh qua lỗ lớn đó vào nhà trong.
Gian nhà này là nơi bình thường đám nha dịch nghỉ ngơi. Các nha dịch trực gác ban đêm đều đã đi cứu hỏa rồi, trong nhà không có ai. Hai người Triệu Nghiêm và Trịnh Thanh Minh bị nhốt trong một gian nhà trống đối diện.
Trương Hoán chạy đến hành lang. Đối diện hành lang có bốn, năm gian nhà, cửa đều đóng chặt. Trương Hoán liếc thấy trước một cánh cửa có đặt một chiếc kỷ nhỏ, trên kỷ còn có chút đồ ăn. Khỏi cần nói cũng biết, hai người Triệu Nghiêm bị nhốt trong gian nhà này.
Lúc này, Tân Lãng và một sỹ tử khác cũng đã theo tới. Ba người cùng ra sức, chốc lát đã đập tả tơi cánh cửa. Trương Hoán đạp mở cánh cửa. Trong phòng hoàn toàn tối đen, nhưng dưới ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ hành lang, có thể thấy một người ngồi xổm ở góc tường, một người khác thì nằm trên đất.
Thấy có người cầm đao xông vào, người đang ngồi sợ đến nỗi nói lạc giọng, "các ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Chính là tiếng của Trịnh Thanh Minh.
"Thanh Minh, là ta!" Trương Hoán lao nhanh đến, kéo Trịnh Thanh Minh, "gọi Triệu Nghiêm dậy, các huynh mau đi theo ta!"
Trịnh Thanh Minh cũng nghe ra là tiếng của Trương Hoán, lòng mừng rỡ đến gần như vỡ òa. Trịnh Thanh Minh đứng bật dậy, vừa định đi, chợt nghĩ tới điều gì, vội trỏ Triệu Nghiêm trên đất nói: "Khu Bệnh, Triệu Nghiêm bị đánh nặng!"
"Sao lại như vậy?" Trương Hoán vội vàng quỳ xuống, nhìn cẩn thận, chỉ thấy Triệu Nghiêm nhắm chặt hai mắt, hơi thở yếu ớt, "không kịp rồi, chúng ta bàn bạc sau!"
Trương Hoán ôm Triệu Nghiêm lên, dắt mọi người xông ra. Trên đường lớn hết sức lộn xộn, khắp nơi đều có người dân xách thùng nước đi cứu hỏa. Đám sỹ tử vừa chạy đến đầu đường, đúng lúc này, tiếng móng ngựa vang dội bốn bề. Từng đội kỵ binh bỗng xuất hiện ở đầu đường, tất cả bọn chúng đều đội mũ sắt mặc áo giáp, toàn thân hừng hực sát khí. Chiến mã phóng nhanh, thoáng chốc đã chặn kín mọi ngả, thậm chí cả cái lỗ lớn trên tường nha môn cũng bị mười mấy kỵ binh cầm ngang kích chắn lại.
"Mắc mưu rồi!" Trương Hoán lập tức ý thức được, những kỵ binh này sớm đã có chuẩn bị. Thảo nào bọn họ cứu người ra dễ dàng đến vậy, thì ra là cạm bẫy. Y quét nhìn nhanh bốn phía, tìm lối đột phá.
Nhưng xung quanh có đến bốn, năm trăm kỵ binh, bọn chúng đan xen ngang dọc, phóng nhanh như gió, chốc lát đã bao vây bọn họ chặt chẽ đến con kiến cũng khó lọt, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào. Các sỹ tử dựa lưng vào nhau, trên mặt từng người đều tràn ngập vẻ căng thẳng và kinh hoàng.
"Bỏ đao kiếm trong tay xuống, nếu không ta coi là các ngươi mưu phản!" Quân quan cầm đầu phóng đến trước mặt bọn họ quát lớn.
Đám sỹ tử cùng nhìn về Trương Hoán, đợi quyết định của y. Trương Hoán thầm than, hiện giờ phản kháng chỉ tăng thương vong vô ích, không có bất kỳ ý nghĩa nào. Thôi, là do mình đã quá khinh địch.
Y vừa định ra lệnh các sỹ tử bỏ kiếm trong tay xuống, đột nhiên, có mười mấy con ngựa phi nhanh tới từ phía đông, bảo vệ một cỗ xe ngựa, chầm chậm dừng lại đằng sau đám kỵ binh. Một lão già vạm vỡ xuống khỏi xe, vẻ mặt lạnh nhạt, rảo bước đi tới bên này.
Đám kỵ binh dường như rất kinh ngạc bởi lão già này tới đây. Quân quan nọ quỳ xuống hành lễ nghênh đón cực kỳ cung kính. Lão già đó trỏ sỹ tử trong vòng vây, đang khẽ mắng nhiếc gì đó với giọng điệu nghiêm khắc.
Trương Hoán nghĩ nhanh trong lòng, lão là ai? Sao đến đây vừa khéo như vậy, chẳng lẽ là Thôi Viên ư? Không phải! Lúc này Thôi Viên quyết không thể lộ mặt. Trong cõi lòng tuyệt vọng của Trương Hoán đã thoáng nảy sinh một tia hy vọng.
Giây lát sau, quân quan nọ hành lễ kiểu nhà binh với lão già, đoạn xoay người vẫy tay, vài trăm kỵ binh liền bỏ đi nhanh như một cơn gió. Trên đường lớn lại khôi phục sự tĩnh lặng như lúc trước.
Lão già đó chắp tay sau lưng đi thong thả tới trước mặt Trương Hoán, nhìn đánh giá Hoán kỹ càng từ trên xuống dưới, đoạn mỉm cười nói: "Ngươi chính là Thập bát lang của nhà Trương Nhược Quân sao?"
Trương Hoán gật đầu, đưa Triệu Nghiêm trong tay cho Tân Lãng, rồi cúi người thi lễ với lão già nói: "Đa tạ tiền bối cứu giúp, xin hỏi tôn tính của tiền bối là gì!"
Lão già đó không trả lời Trương Hoán. Lão liếc nhìn cái lỗ lớn trên tường nha môn huyện, kìm không được cười ha hả nói: "Dám đốt quân lương của người Hồi Hột; lại dám đập phá nha môn cứu người, thực có thể gọi là gan lớn tày trời. Nhưng mà ta thích."
Trương Hoán bỗng nhớ đến một người, y kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ tiền bối là..."
Lão già hơi thay đổi sắc mặt, khoát tay cắt lời của Trương Hoán, lạnh lùng nói: "Ta là ai không quan trọng. Điều quan trọng chính là các ngươi phải mau mau rời khỏi nơi này. Nếu Thôi Khánh Công biết thủ hạ của lão thả các ngươi, ta sẽ không cứu được các ngươi lần thứ hai đâu!"
Nói đoạn, lão xoay người đi về xe ngựa, dặn dò vài câu với tùy tùng, rồi lên xe ngựa rời đi mau chóng. Tùy tùng của lão tiến lên thi lễ với Trương Hoán nói: "Chủ nhân có lệnh, bảo tôi hộ tống công tử ra khỏi thành, xin đi theo tôi!"
Trương Hoán sững sờ nhìn bóng xe ngựa. Y chầm chậm quỳ xuống, trịnh trọng hành lễ vãn bối.
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt