Cố Uyển Uyển vừa dứt lời, Tống Mạc nện một đôi chân thẳng tắp thản nhiên bước qua chỗ hai người, mà bên cạnh hắn, còn có một cô gái xinh đẹp, tay của cô ôm lấy cánh tay Tống Mạc, xem ra, cử chỉ của hai người đã thân mật đến mức nhất định.
Ánh mắt Tống Mạc như có như không xẹt qua mặt Tần Ngu, trong ánh mắt đầy lạnh nhạt, giống như hồ nước bị đóng băng.
Tần Ngu ngước mắt, vừa vặn chống lại tầm mắt của hắn, đáng tiếc, chỉ một cái chớp mắt, Tống Mạc rất nhanh thu hồi ánh mắt, giống như là nhìn thấy một người không quan trọng, không liên quan, giống như trực tiếp xem nhẹ cô, bước chân vững vàng đi ra ngoài.
Lúc Tần Ngu hoàn hồn, trong tầm mắt đã chỉ còn lại bóng lưng của hắn, bóng lưng của hắn rất cao lớn, chặn lại ánh mặt trời ngoài cửa, sau lưng, một mảnh lạnh lùng.
Tầm mắt của cô rơi vào chỗ cô gái kia, gương mặt xinh đẹp, rơi vào mắt cô làm cô đau, cô còn không biết cô gái kia sao, có lẽ cô ấy là vợ sắp cưới của Tống Mạc, lại có lẽ, bọn học đã qua mức đó.
Một màn bất thình lình này cồn cào trong ngực cô một trận khó chịu, đứng một chỗ thật lâu cũng không thở nổi.
Cố Uyển Uyển phục hồi tinh thần lại trước, bộ dạng xun xoe muốn chạy ra tóm lấy đánh Tống Mạc để Tần Ngu hả giận.
Tần Ngu tay mắt lanh lẹ giữ chặt cánh tay Cố Uyển Uyển, "Đừng đi."
Cố Uyển Uyển ngoái đầu nhìn lại, con mắt trợn thật lớn.
Tần Ngu hít một hơi thật sâu, hốc mắt có một chút đỏ lên, giọng nói cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, "Vì mình, Uyển Uyển, đừng đi."
Nếu Tống Mạc đã lựa chọn coi nàng như một người không quen biết, thì ý tứ của hắn chính là, Tần Ngu, cô đừng đến dây dưa với tôi.
Mặc dù Tần Ngu cô nghèo, nhưng cũng có tự trọng, một người coi cô như vật thay thế, cô sẽ không đặt ở trong mắt, chỉ biết coi hắn như một cái phần tử làm ảnh hưởng bầu không khí, chính là cái rắm.
Huống chi, nếu cô xông tới dây dưa không rõ với hắn, cũng chưa chắc hắn sẽ tùy ý để cô càn quấy, Tống Mạc là ai chứ? Tống Mạc là đại thiếu gia của nhà họ Tống quyền lực nhất thành phố A này, nói một tay che trời cũng không quá đáng, mây mưa thất thường bản lãnh hắn có rất nhiều, Tần Ngu là ai? Tần Ngu chỉ là một người có gia cảnh bình thường, thân thế là một cô gái bình thường, cùng đấu với Tống Mạc sao? Cô còn chưa đủ khả năng đó.
Bây giờ không phải cô chỉ có một mình, cô còn có Tần Lãng, nếu như Tống Mạc biết sự tồn tại của Tần Lãng... Cô thật không dám nghĩ tiếp.
Bây giờ Tống Mạc chán ghét cô như vậy, cũng chưa chắc sẽ thích Tần Lãng, loại đàn ông máu lạnh như hắn, vì không muốn mang danh hiệu có con ngoài giá thú trên lưng, nói không chừng sẽ giết chết Tần Lãng. Còn nữa, nếu hắn không xuống tay với Tần Lãng, Tống gia cũng sẽ không bỏ qua cho Tần Lãng, cô đấu với hắn, chỉ có hai loại kết cục, hoặc là Tần Lãng biến mất trên thế giới này, hoặc là Tần Lãng bị Tống gia bắt đi, vô luận loại nào, người đau khổ cũng là cô.
Với Tống Mạc mà nói, Tần Lãng chỉ là sản phẩm mà hắn cống hiến một con tng trùng, với cô mà nói, chính là máu thịt đi ra từ người cô, cho nên, cô chỉ có thể nhìn Tống Mạc ở trước mặt cô lớn lối lướt qua, còn đêm hôm đó, cô coi như mình bị một con heo đâm trúng.
Rất lâu, Tần Ngu nắm chặt quyền, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã lạnh nhạt, "Đi, trở lại tính tiền, ghi chép nguyên nhân kết quả về nhà bẩm báo tình hình chiến đấu với mẹ mình."
Cố Uyển Uyển nhìn thấy bộ dáng Tần Ngu như không có chuyện gì, lát sau, cười cười, "Yên tâm, chỗ mẹ cậu mình bảo đảm sẽ làm bà ấy thật cao hứng."