Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 1 chương 49: bố cục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trái tim Dung Hoa căng chặt, tựa hồ chỉ còn nghe được tiếng thở của ba người các nàng. Trầm tư một lát, nàng mới thấp giọng hỏi: "Các ngươi nắm chắc mấy phần?"

"Bốn người, hai người không phân cao thấp với bọn nô tỳ, hai người còn lại có vẻ không bằng." Túy Đồng cũng thấp giọng đáp.

"Cứ để yên trước đã." Dung Hoa nắm chặt thanh chủy thủ trong tay, phòng ngừa vạn nhất.

Hải Đường uyển vốn cách xa nơi này, nếu chờ gia đinh trong phủ tới, sợ là không kịp. Hiện tại, an toàn là trên hết.

Ba người tiếp tục lên đường, có điều đối phương không hề ra tay.

Đi thêm một đoạn, Lưu Tô lên tiếng: "Bọn họ đi rồi."

Dung Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng đưa tay xoa xoa lồng ngực buốt lạnh ướt một mảng mồ hôi.

Trở về Hải Đường uyển, tắm gội rửa mặt xong Dung Hoa mới cảm thấy ấm lên, cho đám người Thạch ma ma và Lê Hoa trở về, nàng chỉ giữ hai người Túy Đồng và Lưu Tô ở lại.

Túy Đồng vừa buông màn trước, vừa nhíu mày nói: "Không biết là người của Bạch gia hay Lâm gia nữa? Cũng không biết có phải kẻ khách không? Tiểu thư, từ nay nô tỳ và Lưu Tô sẽ không rời người một bước, buổi tối cũng sẽ ở đây canh giữ cho người."

"Ừ." Dung Hoa cũng đồng ý, rầu rĩ nói, "Rất có khả năng là người của Bạch Lẫm."

Trừ bỏ hắn, nàng thật không nghĩ ra kẻ nào lại đi làm chuyện này. Nếu bọn người Lâm Luật muốn làm như vậy, bọn họ sớm đã ra tay, cần gì chờ tới ngày này?

Không động thủ, nghĩa là bọn họ không muốn nháo lớn.

Dung Hoa đưa mắt nhìn Lưu Tô đang trải chăn dưới đất: "Lưu Tô, chuyện của Bạch gia tìm hiểu kỹ một chút, nếu cần thì cứ dùng thêm thời gian, đến lúc ra tay phải làm thật lớn, khiến Bạch Lẫm không còn tâm trí nghĩ tới chuyện hại ta."

"Vâng." Lưu Tô ngừng động tác, gật đầu.

.......................

Diệp Di Nguyệt hoảng sợ không nhẹ, tới nửa đêm mới đi vào giấc, không bao lâu liền sốt cao không hạ, cũng may mấy ngày nay Diệp Cẩm Bạc cũng bị bệnh, Kỷ thị không yên tâm nên kêu đại phu ở lại, cho nên mới sáng sớm, Linh Đang đã phái nha đầu bẩm báo Kỷ thị, mời đại phu tới bắt mạch cho nàng ta.

Buổi trưa Lan di nương mới biết tin Diệp Di Nguyệt bị bệnh, vội vàng tới Lưu Vận các.

Sắc mặt Diệp Di Nguyệt tái nhợt, vừa thấy Lan di nương tới thì nước mắt liền trào ra, ủy khuất gọi: "Nương."

"Nguyệt Nhi, sao lại bệnh như vậy?" Nhìn người nằm trên giường, Lan di nương cũng hoảng sợ, đau đớn cầm tay nàng ta, "Nữ nhi đáng thương của ta."

"Nương... Nương..."

"Ngoan, không sao rồi, đã có nương ở đây." Lan di nương trấn an một lúc Diệp Di Nguyệt mới ngừng khóc, có điều nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.

Khuyên nữ nhi xong, Lan di nương mới nghiêm khắc nhìn Linh Đang và Linh Nhi.

Hai người vì chuyện tối qua mà chịu kinh hách không ít, đã vậy suốt đêm còn phải chăm sóc Diệp Di Nguyệt, giờ phút này bộ dáng vô cùng tiều tụy.

Vừa thấy Lan di nương nhìn mình với đôi mắt hình viên đạn, bọn họ lập tức quỳ xuống, chuyện hôm qua không dám nhắc tới, chỉ xin tha: "Nô tỳ đáng chết."

"Vô dụng, các ngươi chăm sóc tiểu thư thế nào vậy hả?" Sức khỏe nữ nhi quan trọng, Lan di nương chỉ tức giận mắng một câu, rồi hỏi, "Đại phu nói thế nào? Có nghiêm trọng không?"

"Đại phu nói tiểu thư bị nhiễm phong hàn, uống thuốc thì sẽ không sao." Linh Đang đáp.

Lan di nương phất tay kêu bọn họ ra ngoài, sau đó quay đầu cười dịu dàng nhìn Diệp Di Nguyệt, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, mềm nhẹ hỏi, "Có muốn ăn gì không? Nương đi làm cho con nhé."

Diệp Di Nguyệt nức nở: "Nương... Là Ngũ tỷ tỷ... Là Ngũ tỷ tỷ dọa con..." Nhớ lại cảnh tối qua, nàng ta lại không thể khống chế được, đôi mắt lộ ra tia ngoan độc và hận ý.

Lan di nương nhìn lướt qua căn phòng, vội vàng phất tay kêu tất cả lui xuống, lúc này mới trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Nương, con cũng không biết tỷ ta nổi điên gì nữa..." Diệp Di Nguyệt khóc lóc kể lại sự tình tối qua, "Con hận tỷ ta, lần trước sao tỷ ta không chết đi chứ?"

Sắc mặt Lan di nương lập tức âm trầm: "Tiện nhân! Chẳng qua là loại không rõ lai lịch, ả ta cũng dám đối với con như thế!"

Diệp Di Nguyệt mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: "Nương, người nói cái gì? Loại không rõ lai lịch? Ý người là Diệp Dung Hoa không phải nữ nhi của cha?"

Điều đó không phải có nghĩa là nàng ta chẳng qua là nữ nhi của phụ thân thôi sao? Thân phận còn thấp hơn nàng?

Lan di nương vội vàng bịt miệng nàng lại: "Cẩn thận, đừng để người ngoài nghe thấy."

"Con sợ gì chứ? Người sợ phải là Diệp Dung Hoa mới đúng!" Diệp Di Nguyệt tức giận mắng. Diệp gia nuôi dưỡng nàng ta lâu như vậy, thì ra chỉ là loại đầu đường xó chợ, đã vậy còn dám dọa nàng, nàng tuy là con vợ lẽ nhưng vẫn là huyết mạch của Diệp gia!

"Nương chỉ đoán vậy thôi, cũng không có chứng cứ." Lan di nương thận trọng phân tích, "Cho nên con cứ coi như chưa nghe tới chuyện này, phụ thận con làm người cẩn thận, lúc sinh thời còn đặc biệt yêu thương Ngũ tỷ của con... Không có căn cứ thì đừng nói ra ngoài, tới lúc đó người chịu thiệt không phải nàng ta mà là con đấy! Nguyệt Nhi, con không thể hành động thiếu suy nghĩ, có biết không?"

Diệp Di Nguyệt gật đầu, hai mắt nổi lên lửa giận, gương mặt tái nhợt lộ ra một tia huyết sắc kỳ dị.

Hiện tại thân thể Ngọc di nương quan trọng, cho nên Lan di nương không dám ở lâu, ngồi thêm một lúc liền trở về.

.......................

"Nô tỳ đã tra xét tiền thu và chi phí của Diệp phủ, Diệp phủ hiện tại sớm đã không bằng trước kia..." Túy Đồng đem tình hình của Diệp phủ bẩm báo với Dung Hoa, "Đại phu nhân còn cho vay nặng lãi."

Cho vay nặng lãi?

Dung Hoa nhướng mày.

Túy Đồng bổ sung một câu: "Chuyện này chỉ mới bắt đầu cách đây hai tháng."

Hai tháng? Là lúc nàng xảy ra chuyện? Hóa ra Kỷ thị cầm bán nàng sao?

"Bà ta tự mình làm hay hợp tác với ai?"

"Ban đầu có người đi cùng, nhưng hiện tại chỉ có một người."

Dung Hoa gõ gõ ngón tay lên bàn: "Ngươi sắp xếp hai người tiếp xúc với bà ta đi."

Túy Đồng gật đầu, sau đó lại cười nói: "Đúng rồi, tiểu thư Phương gia Phương gia nhu bị bệnh, Phương thế tử nói muốn đi Tướng Quốc Tự cầu phúc cho Phương lão phu nhân."

Là thật sự bị bệnh và đi lễ Phật hay là tự ý làm bậy, trong lòng Dung Hoa rõ nhất. Nàng cười cười, cũng không bình luận nhiều. Vừa đứng dậy rời khỏi thư phòng, Lê Hoa chạy tới, thấp giọng: "Tiểu thư, Tam thiếu gia tới."

Truyện Chữ Hay