Lại có thai?
Ngay cả ngón tay cũng trở nên trắng bệch, Kỷ thị cố nén vị tanh ngọt trong họng xuống, đứng dậy đỡ tay Trần ma ma: "Đã có thai, vậy là hỉ sự, thay y phục qua đó thăm người."
Hương Lăng Hương Vân vội vàng hầu hạ.
Kỷ thị hỏi: "Đại phu nói thế nào? Cái thai có ổn định không?"
Hương Lăng trả lời: "Đại phu nói thai nhi sắp không giữ được, hiện tại phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Tiện nhân kia khẳng định là cố ý! Hài tử đã có một đứa, chẳng lẽ bản thân mang thai còn không biết sao? Thật đúng là giấu kín không một khe hở, hôm nay bà còn phạt nàng ta, nếu xảy ra vận nhất...
"Tiện nhân!"
"Phu nhân, cho dù thế nào nàng ta cũng chỉ là một di nương, người đừng tức giận kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe. Thai nhi kia chỉ là khối thịt, cho dù sinh hạ được cũng không phải vẫn là con vợ lẽ sao?" Trần ma ma vội khuyên.
Kỷ thị hít một ngụm khí lạnh: "Đây là hỉ sự, ta đang vô cùng cao hứng."
Là nam hay nữ còn chưa biết, hơn nữa sinh được hay không còn chưa chắc chắn!
Thay y phục xong, Kỷ thị mang theo Trần ma ma và Hương Lăng Hương Vân tới Lại Ngọc các.
Sắc mặt Ngọc di nương vẫn tái nhợt, Diệp Thế Lâm ngồi ngay mép giường thấp giọng nói gì đó, nàng ta e lệ ngượng ngùng cười.
Nghe tin Kỷ thị tới, Diệp Thế Lâm lập tức ngừng nói chuyện.
Ngọc di nương liền ngồi dậy muốn xuống đất hành lễ: "Phu nhân.""Đừng cử động, muội đừng cử động." Kỷ thị vội đi tới ngăn cản nàng ta, sau đó uốn gối với Diệp Thế Lâm, "Lão gia."
Diệp Thế Lâm gật đầu, nói: "Đại phu nói tình trạng hiện tại không tốt, Ngọc Nhi phải nằm tĩnh dưỡng, nàng cẩn thận chăm sóc nàng ấy một chút."
"Vâng, thiếp thân chắc chắn sẽ chiếu cố Ngọc di nương thật tốt, lão gia cứ yên tâm." Kỷ thị cười gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh, quan tâm hỏi thăm, "Muội thấy thế nào rồi?"
"Tạ phu nhân quan tâm, tiện thiếp rất tốt." Ngọc di nương kính cẩn trả lời.
"Muội cố gắng dưỡng thai, muốn ăn cái gì cứ trực tiếp phân phó nha đầu đi làm là được." Kỷ thị dặn dò, lại nói, "Không phải ta có ý trách muội, nhưng muội cũng đã sinh dưỡng Cần Nhi, thân thể của mình thế nào làm sao không biết? Với thân thể này sao muội còn đòi cầu phúc cho Cần Nhi và Bạc Nhi chứ? Nếu muội xảy ra chuyện thì chúng ta biết làm sao đây?"
Kỷ thị vừa nói vừa liếc mắt nhìn Diệp Thế Lâm, tối qua còn hoang đường như vậy, sao không kéo luôn khối thịt này ra nữa đi?
Diệp Thế Lâm lập tức nghĩ tới chuyện tối qua, sắc mặt có chút xấu hổ, có điều ông ta cũng nghe ra ý của Kỷ thị, liền nhíu mày nhìn Ngọc di nương. Sủng ái nàng là một chuyện, nhưng để nàng lợi dụng là một chuyện khác."
Ngọc di nương đương nhiên nghe hiểu, nước mắt lập tức chảy ra: "Phu nhân giáo huấn rất đúng, là tiện thiếp sơ ý, nhiều năm như vậy một chút động tĩnh cũng không có, hiện tại tuổi đã lớn, tiện thiếp nào ngờ lại xảy ra chuyện này, trong đầu chỉ nghĩ nguyệt sự không đều mà thôi. Tiện thiếp vốn định chờ có kết quả của hai vị thiếu gia xong mới bẩm báo phu nhân mời đại phu tới... Tiện thiếp không ngờ..." Ngọc di nương anh anh khóc lên.
Sắc mặt Diệp Thế Lâm cũng hòa hoãn vài phần: "Hiện tại nàng phải lấy sức khỏe làm trọng, đừng khóc nữa, coi chừng lại động thai khí."
Tiện nhân này! Kỷ thị thầm chửi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: "Cũng do ta sơ sót, may mà Bồ Tát phù hộ, muội đó, cố gắng sinh cho lão gia thêm một tiểu tử béo tròn nữa đi."
Diệp Thế Lâm cao hứng gật đầu.
Ngọc di nương cầm khăn lau nước mắt, nhẹ giọng: "Vâng, tiện thiếp ghi nhớ lời lão gia, phu nhân dạy bảo."
Đúng lúc này, Diệp lão phu nhân phái Lý ma ma tới thăm Ngọc di nương, còn tặng rất nhiều đồ bổ bồi dưỡng thân thể. Ngọc di nương đương nhiên cảm động tới rơi nước mắt.
Kỷ thị và Diệp Thế Lâm dặn dò thêm một lúc rồi mới chịu rời đi.
Hỉ sự của Ngọc di nương nhanh chóng truyền khắp Diệp phủ, không khí khẩn trương của Diệp Cẩm Cần và Diệp Cẩm Bạc cũng nhẹ đi vài phần.
Dung Hoa nghe xong, chỉ cười không nói.
Diệp Di Nguyệt nhỏ nhất đã hơn mười tuổi, Diệp phủ mười mấy năm nay không có hỉ sự, cho nên Diệp lão phu nhân vô cùng cao hứng, hôm sau thời điểm thỉnh an còn cố ý dặn dò Kỷ thị chiếu cố Ngọc di nương. Trong lòng bà ta tuy không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười hứa hẹn, trở về còn dặn dò hạ nhân của Lại Ngọc các hầu hạ Ngọc di nương cẩn thận, thuốc bổ liên tục đưa tới.
.................
Nhoáng cái đã tới ngày mở bảng vàng, Kỷ thị và ba tỷ muội Dung Hoa đều ở trong phòng nói chuyện với Diệp lão phu nhân thì một hạ nhân vào bẩm báo.
"Lão phu nhân, phu nhân, đậu... Đậu rồi." Diệu Châu mang không khí hào hứng vào phòng.
"Đậu? Ai đậu?" Kỷ thị sốt ruột hỏi.
"Đều đậu sao?" Diệp lão phu nhân cũng hỏi.
Dung Hoa và Diệp Di Châu cùng Diệp Di Nguyệt dừng cuộc trò chuyện lại.
"Đều đậu cả, Tam thiếu gia đứng thứ mười sáu, Nhị thiếu gia đứng thứ hai trăm năm mươi chín." Diệu Châu vui vẻ trả lời.
"Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng phu nhân." Chúng nha đầu bà tử đều cao hứng uốn gối chúc mừng.
Kỷ thị cười tới không khép miệng được, gánh nặng trong mấy ngày qua cuối cùng cũng đổi được hào quan. Con trai bà đứng thứ mười sáu!
Diệp Cẩm Cần đứng thứ hai trăm năm mươi chín, gần cuối bảng.
Diệp lão phu nhân cũng tươi cười, hai huynh đều bọn họ đều là tôn tử, mặc kệ kết quả có cao hay thấp thì cũng là đậu: "Thưởng, thưởng, mỗi người thưởng hai tháng lương."
"Vâng, con dâu đi làm ngay." Kỷ thị cười khanh khách.
"Tạ lão phu nhân, tạ phu nhân." Chúng nha đầu bà tử vội vàng tạ ơn.
Dung Hoa cũng khẽ cười, cao hứng nói: "Đúng là hỉ sự liên tiếp, đầu tiên là Ngọc di nương mang thai tiểu đường đệ, hiện tại Nhị ca và Tam ca lại đỗ cao trung."
Diệp lão phu nhân gật đầu: "Ừ, hài tử đó quả là thật có phúc."
Có phúc cái gì? Nói khối thịt trong bụng tiểu tiện nhân kia là phúc tinh sao? Nụ cười trên mặt Kỷ thị cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, phụ họa: "Vâng, đứa nhỏ này quả nhiên là có phúc."
Phúc tinh? Để xem nó có giữ được phúc khí hay không?
....................
Huynh đệ Diệp Cẩm Cần trúng cử nhân là chuyện cao hứng, có điều sang năm còn kỳ thị mùa xuân, hơn nữa Diệp phủ lại là dòng dõi thư hương, cho nên trúng cử nhân cũng không tính là quá cao, vì thế Diệp lão phu nhân chỉ phân phó buổi tối người nhà cùng dùng bữa cơm xem như chúc mừng.
Diệp Cẩm Cần mười bảy, Diệp Cẩm Bạc mười sáu, hai người cũng coi như là trẻ tuổi, cho nên Diệp Thế Lâm vô cùng cao hứng, sai người dâng rượu, cả nhà dùng cơm vô cùng hòa thuận, mãi tới canh ba mới giải tán.
Tối mùa thu, trời đêm khá lạnh.
Đột nhiên Dung Hoa nghe tiếng có người phía sau nên quay đầu lại, lập tức bị ai đó che miệng kéo vào góc tường.
Bạch Lẫm? Trái tim Dung Hoa lập tức treo lên.