Uyển Lăng công chúa mặc cung trang Đông Lăng tới, nàng ta không mang khăn che mặt, cứ thế mà phơi bày gương mặt dữ tợn đi vào điện các.
Đây là lần đầu tiên Dung Hoa trông thấy nàng ta sau khih hủy dung, tuy sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng vừa thấy, Dung Hoa vẫn không khỏi ngây ra.
Sắc mặt Chu Hành như thường, không có phản ứng gì.
Ánh mắt Chính Đức Đế lộ rõ sự chán ghét.
"Tham kiến bệ hạ." Thấy Diệp Di Nguyệt quỳ gối dưới đất, Uyển Lăng công chúa vẫn không hoảng loạn, ưu nhã khom người hành lễ rồi đứng lên, "Không biết hôm nay bệ hạ truyền triệu vì có chuyện gì?"
Chính Đức Đế nổi giận: "Ngươi thật to gan, dám sai người hạ độc trẫm!"
Thời điểm bị truyền triệu, Uyển Lăng công chúa đã biết sự việc bại lộ, nàng ta thoáng nhìn qua Diệp Di Nguyệt quỳ dưới đất, mỉm cười: "Vô dụng!"
Đồ đưa cho ả, Chính Đức Đế cũng đã tới Tịch Nhan Cung, thế nhưng Yến Dung Hoa, Chu Hành và cả ông ta đều bình an vô sự.
Ngược lại còn khai nàng ta ra.
Đúng là vô dụng!
Diệp Di Nguyệt thiếu chút nhảy dựng lên, chỉ là tay ả quá đau xót, hiện tại chỉ biết oán hận nhìn Uyển Lăng công chúa: "Tiện nhân Lý Uyển Lăng ngươi!"
"Đã trải sẵn đường cho ngươi, ngươi vẫn thất bại!" Uyển Lăng không chúa không phủ nhận, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thấy ả có thể lợi dụng Sương Hà công chúa để được sủng ái, còn ở hậu cung này tư thông với Lâm Luật, cứ tưởng ả là kẻ có tâm kế, không ngờ cũng vô dụng như vậy!
Nàng ta lợi hại? Vậy cho nàng ta nếm thử tư vị bị người ta bóp nát xương đi! "Độc phụ ngươi, uổng công ta cho rằng ngươi thật lòng đối đãi, muốn cùng ta niệm Phật, còn nói viên thuốc kia là linh đan diệu dược!" Dứt lời, ả lại quay đầu sướt mắt nhìn Chính Đức Đế, "Bệ hạ, thật sự không biết gì cả, là nàng ta gạt thiếp, nàng ta còn nói nếu long thể bệ hạ không chịu nổi tác dụng của đan dược kia thì cứ bảo là Ngũ tỷ tỷ đưa, trong phủ Ngũ tỷ tỷ có thần y, sẽ giải quyết được, thần thiếp nhất thời hồ đồ nên mới tin nàng ta, thần thiếp thật sự bị oan."
Nói rồi, nàng ta lại quay đầu nhận lỗi với Dung Hoa: "Ngũ tỷ tỷ, muội sai rồi, tỷ tha cho muội đi, muội không dám nữa, nể mặt phụ thân, tỷ giúp muội cầu xin bệ hạ tha cho muội được không?"
Đảo mắt đã thay đổi lý do thoái thác, mặc kệ lúc trước hay hiện tại nói gì, đều là Diệp Di Nguyệt ả vô tội! dung Hoa trừng mắt. Đến lúc này ả còn mặt mũi nhắc đến Diệp Thế Hiên? Còn ỷ bản thân là huyết mạch duy nhất của Diệp Thế Hiên, muốn nàng cứu ả?
Dung Hoa lãnh đạm nói: "Diệp Di Nguyệt, trước kia ngươi làm bao nhiêu chuyện hãm hại ta, bản thân ngươi rõ ràng nhất, ta không đuổi tận giết tuyệt cũng là nể mặt phụ thân, chỉ là ngươi lại không biết hối cải, hiện tại còn thông đồng với kẻ ngoan độc này hãm hại ta, ngươi còn hi vọng ta cứu ngươi? Ta không thiện lương như vậy!"
Diệp Di Nguyệt hét lên: "Yến Dung Hoa, ngươi đừng quên là phụ thân nuôi lớn ngươi!"
"Nếu phụ thân dưới chín suối có biết, chắc chắn sẽ nổi giận, hơn nữa..." Dung Hoa nghiêm nghị nhìn ả ta, "Hơn nữa nếu phụ thân còn sống, biết ngươi nhiều lần hại ta, ông ấy chắc chắn sẽ tự tay xử lý ngươi."
"Yến Dung Hoa, kẻ vong ân phụ nghĩa này!"
Chính Đức Đế bị tiếng kêu ồn ào của ả làm cho đau đầu, theo bản năng quát: "An tĩnh!"
Diệp Di Nguyệt vội im miệng.
"Vô dụng!" Uyển Lăng công chúa trào phúng nhìn Diệp Di Nguyệt, sau đó đứng thẳng eo nhìn ba người Chính Đức Đế, Dung Hoa và Chu Hành, ánh mắt cuối cùng dừng ở Dung Hoa, "Yến Dung Hoa, ngươi đúng là quá may mắn, ông trời lúc nào cũng đứng về phía ngươi, không phải ta!" Là nàng ta đánh giá quá cao Diệp Di Nguyệt này.
"Nghe ý của công chúa là không chỉ riêng chuyện này?" Dung Hoa hỏi, "Chuyện núi lở trên đường chúng ta về cũng là ngươi làm chủ?"
Uyển Lăng công chúa cười khen: "Không hổ là nữ nhi của Yến Xước!" Thông minh, chuyện đã qua lâu như vậy, nàng còn có thể nghĩ đến.Đây là thừa nhận! Ánh mắt Dung Hoa lạnh đi.
Chu Hành vỗ vai ý bảo nàng đừng tức giận, Dung Hoa hít thở sâu, gật đầu với Chu Hành.
Chu Hành lúc này mới nhìn về phía Uyển Lăng công chúa: "Tiêu Nghi Dư là kẻ đứng sau xúi giục?" Tuy hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
"Sương Hà công chúa chết cũng do ta làm!" Uyển Lăng công chúa thản nhiên thừa nhận.
Chính Đức Đế lạnh giọng quát: "Lý Uyển Lăng, ngươi thật to gan!"
Gương mặt Diệp Di Nguyệt đã tái nhợt nay càng tái hơn: "Lý Uyển Lăng, ta phải giét ngươi, Sương Hà chỉ là một đứa nhỏ, sao ngươi cũng hạ thủ được, trái tim ngươi màu đen hay sao?"
"A, trái tim của ta có phải màu đen hay không, ngươi không cần xen vào, mà ngươi cũng sẽ không có cơ hội để biết." Uyển Lăng công chúa cười nói, "Có điều ta lại biết ngươi cho bệ hạ đeo mũ xanh trên đầu!"
"Lý Uyển Lăng, ngươi không được bôi nhọ ta!" Diệp Di Nguyệt gấp tới độ từ mặt đất nhảy dựng lên.
Uyển Lăng công chúa lại tươi cười nhìn Chính Đức Đế.
Có lá gan bán đứng nàng ta, khiến chuyện nàng ta tính kế không đi theo kế hoạch, vậy Diệp Di Nguyệt ả sẽ biết bản thân phải nhận hậu quả gì!
"Tiện nhân!" Chính Đức Đế trừng mắt nhìn Diệp Di Nguyệt chằm chằm, cảm thấy máu trong người như chảy ngược lại, tay nắm sư tử ngọc ném qua.
Ả dám tư thông với kẻ khác?
Dám hạ độc mình, là vì bị Lý Uyển Lăng nắm được nhược điểm sao?
Diệp Di Nguyệt không dám trốn, sư tử ngọc trực tiếp nện vào đầu ả, máu tươi lập tưc trào ra, ngực liền hôn mê bất tỉnh.
"Xuống tay với Sương Hà, ngươi là muốn lợi dụng Diệp Di Nguyệt đối phó ta?" Dung Hoa không màng tới Diệp Di Nguyệt đã ngất đi, hỏi Uyển Lăng công chúa.
Vì nàng có quan hệ với Diệp gia, cho nên lợi dụng Diệp Di Nguyệt mới có thể khiến người tin tưởng! Nàng ta muốn lợi dụng Chính Đức Đế diệt trừ nàng và Chu Hành.
Cái bẫy này có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Đáng tiếc là, nàng ta đánh giá quá cao Diệp Di Nguyệt, hơn nữa nàng ta chắc chắn cũng không tin nàng và Diệp Di Nguyệt thật sự cắt đứt quan hệ!
"Ta dám làm, đương nhiên dám nhận!" Uyển Lăng công chúa nâng cằm, nét mặt không chút sợ hãi, ngược lại còn kiêu ngạo nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Dung Hoa, "Vì ngươi, dung mạo của ta bị hủy, vì ngươi, Lý gia ta bị giết, ta chỉ muốn giết những kẻ loạn thần tặc tử như ngươi để báo thù rửa hận cho phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi và các hoàng huynh, chỉ là vì sao ông trời lại tốt với ngươi như vậy!" Hết lần này đến lần khác nàng đều thoát khỏi cái bẫy nàng ta thiết kế!
Dung Hoa lạnh lùng đáp trả: "Nếu năm đó ngươi không có ý xấu muốn bắt ta đi, dung mạo của ngươi sao lại bị hủy? Ngươi..."
"Nếu không nhờ ta, ngươi sẽ tìm được phụ mẫu thân sinh sao?" Uyển Lăng công chúa cắt ngang lời nangf.
"Ý ngươi là ta phải đa tạ ngươi?" Dung Hoa cười nhạo, "Nếu phụ mẫu của ta không ở Đông Lăng thì sao? Mục đích lúc trước của các ngươi là gì? Nếu không phải trùng hợp phụ mẫu ta cũng ở Đông Lăng, ta sẽ rơi vào hoàn cảnh gì, công chúa ngươi có từng nghĩ không?" Lúc đó bọn họ bắt nàng không phải vì giúp nàng tìm phụ mẫu! "Lý gia ngươi bị giết, đó là gieo gió gặt bão, nếu không phải vì phụ hoàng ngươi, một nha ba người chúng ta sao lại cốt nhục chia lìa nhiều năm?" Thời điểm nàng nằm trong tả lót đã phải rời xa phụ mẫu, mẫu thân bị nhốt dưới địa cung phải giả ngốc mười mấy năm, phụ thân cô đơn một mình không ngừng tìm kiếm mẫu nữ bọn họ, kẻ tạo ra cảnh một nhà ba người bọn họ chia lìa chính là phụ hoàng biến thái của nàng ta!
"Loạn thần tặc tử chính là loạn thần tặc tử, ngươi còn giảo biện?" Trên đời này dân nào không phải dân của thiên tử, đừng nói là Yến phu nhân, trên dưới toàn bộ Yến gia đều là của Lý gia!
"Ta chỉ trần thuật sự thật, Lý gia diệt vong, đó là Lý gia ngươi gieo gió gặt bão, vận số đã hết!"
Mấy vị công chúa ở Đông Lăng đều bị biếm thành thứ dân, lưu đày tới nơi hoang dã, nhưng Uyển Lăng công chúa lại là phi tần của Chính Đức Đế, vì thế mới không xử lý nàng ta.
Uyển Lăng công chúa nhướng mày hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đương nhiên sẽ nói như vậy."
Chính Đức Đế nghiêm khắc nhìn nàng ta: "Lý Uyển Lăng, ngươi mua hại con vua Đại Chu ta, hại bá tánh Đại Chu ta trôi dạt khắp nơi, tội đáng tru di!" Ông ta quát, "Người đâu..."
"Bệ hạ không cần xử lý, tới hôm nay ta cũng không định sống sót trở về." Uyển Lăng công chúa khẽ cười cắt ngang lời Chính Đức Đế, trong miệng và mũi đột nhiên chảy ra máu đen.
Đã trúng độc! Chính Đức Đế thu lại lời định nói.
Uyển Lăng công chúa nhìn bốn phía một vòng, đột nhiên nở nụ cười: "Tuy Diệp Di Nguyệt vô dụng, không thành công, có điều các ngươi đừng hòng nghĩ đến kết cục tốt đẹp, ta đây ở trên cầu Nại Hà chờ các ngươi." Ván cờ này còn chưa đánh xong! Dứt lời, nàng ta như diều đứt dây, mềm mại ngã xuống.
Trương công công đi qua xem xét hơi thở của Uyển Lăng công chúa, lắc đầu: "Bệ hạ, người đã tắt thở rồi."
Chính Đức Đế nhìn thi thể Uyển Lăng công chúa chằm chằm, hận không thể kéo nàng ta ra ngoài phanh thây!
Dung Hoa quay đầu nhìn Chu Hành, ánh mắt hai người đều có vài phần ngưng trọng.
"Nàng ta giúp đỡ..." Dung Hoa nhẹ giọng.
Hai người đều vì lời Uyển Lăng công chúa nói mà chìm vào suy tư.
Chuyện Sương Hà công chúa và Nghi Dư công chúa tạm thời không nhắc đến, nhưng năm đó trên đường họ từ Đông Lăng trở về, chuyện núi lở, một nữ tử hậu cung như Uyển Lăng công chúa sao có thể làm được? Đương nhiên, trước đó nàng ta là công chúa Đông Lăng, có khả năng biết được vị trí mật thám Lý gia Đông Lăng sắp xếp ở Đại Chu. Nhưng không thể không nghi ngờ, nàng ta còn hợp tác với kẻ khác! Bởi vì câu nói cuối cùng của nàng ta chính là chứng cứ!
Điện các im ắng, tuy Dung Hoa nói rất nhỏ nhưng Chính Đức Đế vẫn nghe được, ông ta không khỏi nghĩ lại lời Uyển Lăng công chúa vừa nói.
Diệp Di Nguyệt té xỉu dưới đất rên đau một tiếng, tỉnh lại, trợn tròn hai mắt nhìn một vòng điện các, thấy thi thể Uyển Lăng công chúa ở trước mắt, ả lập tức quỳ lên: "Bệ hạ tha mạng, thần thiếp thật sự không biết gì cả, thần thiếp là bị Lý Uyển Lăng lừa gạt."
"Độc phụ không biết liêm sỉ!" Vừa nhìn ả, Chính Đức Đế cảm thấy máu trong người xông thẳng lên đầu.
Mặt Diệp Di Nguyệt hỗn loạn máu tươi và nước mắt, nỗ lực lắc đầu: "Bệ hạ, là Lý Uyển Lăng bôi nhọ thần thiếp, nàng ta muốn lợi dụng thần thiếp làm hại bệ hạ, thấy thần thiếp không thành công nên muốn trả thù thần thiếp, thần thiếp chưa từng làm ra chuyện có lỗi với bệ hạ." Lý Uyển Lăng đã tắt thở, đó chính là chết không đối chứng! Hơn nữa, cho dù Lý Uyển Lăng còn sống, nàng ta cũng không thể lấy ra chứng cứ chứng minh! Vì thế, bản thân một mực phủ nhận là được!
Vốn muốn từ từ hạ độc cho ả chết một cách thoải mái, không ngờ ả đúng là tư thông với kẻ khác. Chính Đức Đế quát: "Người đâu, kéo tiện nhân này ra ngoài lăng trì xử trảm. Còn cả ba cung nữ này, đều lăng trì!" Các nàng là người hầu hạ bên cạnh Diệp Di Nguyệt, hơn nữa là từ Diệp gia vào cung, các nàng không biết chuyện của Diệp Di Nguyệt sao?
"Bệ hạ tha mạng, thần thiếp bị oan!" Diệp Di Nguyệt khóc lóc cầu xin, quay đầu nhìn Dung Hoa, "Ngũ tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ thấy chết không cứu sao? Tỷ sao có thể khiến phụ thân thất vọng chứ?"
Dung Hoa một chút cũng không muốn cầu tình cho ả: "Cứu ngươi? Diệp Di Nguyệt, ta lấy ơn báo oán cứu ngươi mới là có lỗi với phụ thân ở dưới chín suối! Ngươi có biết việc hôm nay ngươi làm sẽ mang tới tai họa gì cho Diệp gia không?"
Hạ độc thiên tử, đầu ả làm bằng hồ nhão sao? Đó là tội tịch thu tài sát và tru di cửu tộc! Nếu ở dưới suối vàng biết được, Diệp Thế Hiên khẳng định sẽ tự tay giết ả.
"Bệ hạ tha mạng." Ba người Linh Đang dập đầu cầu xin.
Chính Đức Đế nhìn mấy người tiến vào: "Ba ngàn đao, một đao cũng không được thiếu, không được để ả chết trước đó!"
"Vâng, bệ hạ."
Diệp Di Nguyệt hét lên, đột nhiên đứng dậy nhắm về phía chén trà có độc trên bàn.
Chính Đức Đế cười lạnh, duỗi tay trực tiếp hất đổ chung trà xuống đất.
Lập tức có người bắt được Diệp Di Nguyệt.
"Bệ hạ, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không dám nữa, ngài tha cho thần thiếp đi." Diệp Di Nguyệt kêu to, "Yến Dung Hoa, đồ vô ơn bội nghĩa nhà ngươi, uổng công Diệp gia ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại thấy chết không cứu, Yến Dung Hoa ngươi máu lạnh vô tình nhất định sẽ bị báo ứng..." Tiếng chửi rủa xa dần, mãi đến khi không còn nghe thấy.
Chính Đức Đế lại nhìn thi thể Uyển Lăng công chúa, đang muốn gọi người vào xử lý, không ngờ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó giọng La Bân vang lên: "Bệ hạ."
"Vào đi."
La Bân vào điện các, hành lễ bẩm báo: "Bệ hạ, có kẻ ép vua thoái vị."
Quả nhiên còn có chiêu sau! Dung Hoa và Chu Hành nhiều nhau.
Mà người hợp tác với Uyển Lăng công chúa đương nhiên là Đại hoàng tử!
"Ai?" Chính Đức Đế đứng lên, liếc nhìn Chu Hành và Dung Hoa, trong lòng ông ta, người khả nghi nhất chính là phu thê bọn họ!
La Bân trả lời: "Là Đại hoàng tử điện hạ và Tây Ninh Hầu dẫn đầu!"
Dung Hoa nhướng mày.
Không ngờ Kiều Vũ Đình lại cấu kết với Đại hoàng tử!
"Nghiệt tử!" Chính Đức Đế giận tím mặt.
Tứ nhi tử đã chết, Thất nhi tử phế đi, dưới gối ông ta chỉ còn lại hắn và tiểu tử thúi Tiểu Lục kia, bản thân đương nhiên sẽ suy xét tới hắn.
Đồ bất hiếu, hắn đã gấp gáp muốn ép vua thoái vị tới thế sao? Lão tử này còn chưa chết!
Chính Đức Đế nặng nề nhìn Dung Hoa và Chu Hành. Chuyện ép vua thoái vị đại nghịch bất đạo như vậy thế mà là Chu Ngạn Hoàn làm, không phải phu thê Chu Hành và Yến Dung Hoa!
Chu Hành đón nhận ánh mắt của Chính Đức Đế, nét mặt tỏ vẻ trào phúng. Bản thân giết cha, sát hại huynh đệ, hiện tại nhi tử ông ta ép vua thoái vị, thật đúng là cha nào con đó! Báo ứng! Cũng không biết phụ hoàng ở dưới suối vàng biết được sẽ như thế nào!
Nghĩ đến, trong mắt Chu Hành lại lộ chút bi thương.
Dung Hoa cảm nhận được, vội nắm tay y.
Chu Hành nắm tay nàng thật chặt.
Chính Đức Đế thấy bọn họ tình cảm ngay trước mặt, khịt mũi cười.
"Bệ hạ, vẫn là vê trước đi." La Bân khuyên. Tịch Nhan Cung này sao có thể an toàn như cung điện của Hoàng Thượng!
Chính Đức Đế gật đầu, đi được hai bước lại nói với Chu Hành và Dung Hoa: "Trong cung chắc chắn sẽ rất hỗn loạn, hai người các ngươi cũng cùng đi di." Ai biết phu thê họ có phải kẻ đứng sau sai khiến tên bất hiếu Chu Ngạn Hoàn kia không! Người đã ở trước mắt, đương nhiên đặt dưới mí mắt vãn tốt, không chừng tới lúc đó có thể dùng họ làm con tin!
Chu Hành và Dung Hoa nhìn nhau, gật đầu. Ép vua thoái vị, khẳng định là cảnh máu chảy thành sông, lúc này xuất cung là chuyện không thể, huống hồ Chính Đức cũng không định cho họ rời đi! Không bằng đồng ý, hơn nữa nơi hoàng đế ở, thủ vệ đương nhiên tốt nhất trong cung.
Vều cung điện của mình, Chính Đức Đế cho Dung Hoa và Chu Hành qua thiên điện nghỉ ngơi, bản thân ông ta dẫn đám người La Bân vào chủ viện.
Chính Đức Đế vốn định lệnh Chu Hành ra ngoài nghênh địch, có điều ông ta lại lo Chu Hành sẽ cùng Đại hoàng tử trong ứng ngoại hợp ép vua thoái vị, vì thế đành thôi.