Nghe Chính Đức Đế muốn truyền triệu Chu Hành, Lục hoàng tử thiếu chút đã nhảy dựng lên: "Phụ hoàng, nhi thần đã nói đây là chuyện của nhi thần, ngài truyền Tiểu hoàng thúc tới làm gì?"
Nào có ai dám nói chuyện như thế khi mình đang tức giận? Đồ bất hiếu này rõ ràng là tới đòi nợ! Chính Đức Đế ngồi dựa ra sau, bình tĩnh nhìn hắn: "Sao hả? Trẫm truyền triệu ai, đồ bất hiếu ngươi cũng có ý kiến sao?"
"Nhi thần không dám." Lục hoàng tử trả lời, "Có điều đây là chuyện của nhi thần, cùng Tiểu hoàng thúc có liên quan gì?"
Chính Đức Đế không có kiên nhẫn giải thích với hắn, chỉ quát: "Hoặc là câm miệng, hoặc là cút!"
Chuyện mình cầu xin còn chưa được đồng ý, hiện tại sao có thể rời đi? Nhìn Chính Đức Đế sắc mặt âm trầm cầm tấu chương bắt đầu phê duyệt, khóe miệng Lục hoàng tử giận giật, cẩn thận suy nghĩ, quyết định tạm thời không mở miệng, chờ Tiểu hoàng thúc tới rồi tính.
Tuy hắn không muốn kéo Tiểu hoàng thúc liên lụy vào, nhưng phụ hoàng chính là cho rằng chuyện này có liên quan tới Tiểu hoàng thúc, vậy hắn trước mắt chỉ có thể từ từ.
Một người kế ngắn, hai người kế dài.
Có Tiểu hoàng thúc ở đây, bọn họ khẳng định có thể thuyết phục phụ hoàng.
Nghĩ như vậy, Lục hoàng tử liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
.......................
Chuyện bên Ngự Thư Phòng, phi tần hậu cung rất nhanh đều biết.
Có điều mọi người sớm đã quen với cách hành xử của Lục hoàng tử, cho dù là hắn không muốn nạp trắc phi, bọn họ cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Hơn nữa đó là hoàng tử, điều nữ nhân hậu cung các nàng quan tâm nên là nhóm tú nữ kia, họ mới là vấn đề các nàng lo lắng, bởi vì trong số đó sẽ ở người ở lại hậu cung cùng các nàng chia sẻ sự sủng ái của Hoàng Thượng!
Phương Hoàng Hậu nghe xong liền bật cười, cảm khái một câu: "Không ngờ Tiểu Lục lại là người si tình." Sau đó, bà ta quan tâm hỏi ma ma bên cạnh, "Bệ hạ thế nào? Có bị chọc giận không?"
Ma ma trả lời: "Hẳn là không, Lục hoàng tử vào Ngự Thư Phòng một lúc, bệ hạ liền cho người truyền Chiêu vương gia tới."
Truyền Chiêu Vương Chu Hành? Phương Hoàng Hậu vuốt ve mái tóc: "Đi, phân phó xuống, kêu Ngự Thư Phòng chuẩn bị canh an thần trừ hỏa."
Lục hoàng tử này hận không thể hiếu kính Chiêu Vương Chu Hành như lão tử, xem ra lần này hắn nháo nhào như vậy không phải vô duyên vô cớ đột nhiên động kinh.
Bên người Chu Hành chỉ có một mình Yến Dung Hoa hầu hạ, không hề oanh oanh yến yến.
Tiểu Lục trước nay kính trọng vị Tiểu hoàng thúc này, đương nhiên sẽ học theo, cho nên mới nháo tới trước mặt Hoàng Thượng.
"Nương nương, chuyện này... Người có muốn truyền Lục hoàng tử phi và Thục Phi nương nương tới hỏi thăm một chút không?" Ma ma hỏi.
Lục hoàng tử náo loạn như vậy, việc này khẳng định liên quan tới hậu viện của hắn, Hoàng Hậu nương nương rốt cuộc cũng là mẹ cả, bà ta hỏi đến chuyện này vô cùng bình thường.
Phương Hoàng Hậu khẽ cười, lắc đầu: "Bệ hạ còn chưa nói gì, Tiểu Lục cũng không nháo tới chỗ của bổn cung, chúng ta tốt nhất đừng dính vào vũng nước đục này."
Lục hoàng tử hành sự trước nay luôn tùy thích, chỉ cần trong thiên hạ Đại Chu này, hắn không phải kẻ địch của nhi tử bà, vậy mọi chuyện đều dễ nói.
Trong lòng Lý Thục Phi cũng rõ ràng.
Chuyện tốt này nếu Hoàng Thượng đồng ý, bà đương nhiên vui vẻ thành toàn.
Bằng không, nạp thêm hai trắc phi có gia thế vào Lục hoàng tử phủ, các nàng ở bên gối tiểu tử kia nói gì đó, tới lúc đó không phải hoàng nhi sẽ có thể một đối thủ cạnh tranh sao?Tiểu Lục hiện tại có thể coi là tốt nhất!
Huống hồ, hắn nói chuyện trước nay không hề cố kỵ, ngay cả trước mặt Hoàng Thượng hắn cũng dám lớn tiếng, đôi khi có thể trực tiếp đâm dao găm vào nhân tâm, khiến người ta tức giận tới hộc máu.
Cho nên, bà chẳng những không khuyên hắn gạt đi ý niệm này, thậm chí còn xuôi dòng đẩy thuyền giúp hắn!
Tiểu tử không da không mặt mũi qua lại gần với Chu Hành, chính mình giúp hắn, nói không chừng có thể vì hoàng nhi mượn sức hai người bọn họ!
Trong lòng Phương Hoàng Hậu thầm có bàn tính này.
Chỉ là người nghĩ như vậy không chỉ có mình bà ta, Hàn Đức Phi và Tề Quý Phi đều nghĩ như thế, ai nấy đều định từ từ khuyên nhủ Hoàng Thượng, để ông ta đừng khó xử Lục hoàng tử.
Chính Đức Đế đương nhiên không biết suy nghĩ của phi tần hậu cung, phê tấu chương nửa canh giờ, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại, cảm thấy truyền Chu Hành tới đây có chút không ổn, không ngờ bên ngoài liền có nội thị bẩm báo nói y đã tới.
Chính Đức Đế buông bút trong tay, gật đầu cho truyền người vào.
"Thần đệ tham kiến Hoàng Thượng." Vào cửa, Chu Hành hành lễ.
Chính Đức Đế nhìn Chu Hành, hỏi: "Có biết vì sao trẫm truyền đệ tới không?"
"Thần đệ không biết." Chu Hành trả lời.
Không biết? Một đường tới đây mà không biết? Tiểu tử thúi này trước khi tới gặp ông ta đã qua chỗ mẫu phi của mình, trong cung sớm đã truyền ra, nói không chừng hiện tại ngoài cung cũng biết, Chu Hành y lại không biết sao?
Chính Đức Đế trừng mắt nhìn nhi tử đứng cạnh Chu Hành, nói: "Cửu hoàng đệ, trẫm biết đệ trước nay thích tiểu tử thúi Tiểu Lục này, nhưng đệ xem, xem đệ dạy đồ bất hiếu này thành cái dạng gì đi!"
"Phụ hoàng!" Lục hoàng tử lập tức nhảy dựng lên, "Nhi thần không phải tiểu hài tử, sai ngài lại trách Tiểu hoàng thúc dạy hư nhi thần? Hơn nữa Tiểu hoàng thúc cũng không phải lão sư của nhi thần!" Hắn và Tiểu hoàng thúc tuổi tác còn không có khác biệt.
"Câm miệng!" Chính Đức Đế thật sự muốn tát một cái cho đồ bất hiếu này hôn mê.
Nhi tử trong nhà người khác đều quy quy củ củ hiếu kính phụ thân của mình, nhưng đồ bất hiếu này lại hiếu kính người khác, hận không thể tức chết lão tử này là ông ta!
"Nhi thần nói sai chỗ nào?" Lục hoàng tử không phục, "Nhi thần không phải tiểu hài tử, vả lại Tiểu hoàng thúc ở kinh thành được mấy ngày? Muốn nói dạy hư nhi thần cũng không tới phiên Tiểu hoàng thúc!"
Chu Hành nhếch mép cười, nghiêng đầu nhìn Lục hoàng tử, sau đó lại nhìn Chính Đức Đế, hỏi: "Hoàng huynh, không biết Tiểu Lục hôm nay đã phạm lỗi gì?"
Biết rõ còn hỏi! Chính Đức Đế hừ một tiếng không thèm trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lục hoàng tử.
"Là thế này." Tiểu hoàng thúc tới, Lục hoàng tử cảm thấy bản thân như có chỗ dựa, lập tức đem chuyện không muốn nạp trắc phi nói một lần.
Chu Hành nghĩ nghĩ, sắc mặt bình tĩnh nhìn Chính Đức Đế: "Tiểu Lục chỉ muốn có cuộc sống an tường với thê tử, điều này chứng minh Tiểu Lục hiểu chuyện, biết đau lòng cho người khác, đây không phải chuyện tốt sao? Hoàng huynh nên vui vẻ mới đúng, cớ gì lại tức giận như thế?"
Biết ngay Tiểu hoàng thúc sẽ theo phe mình! Hơn nữa, người tính cách lạnh nhạt như Tiểu hoàng thúc lại còn khen hắn! Lục hoàng tử liền ngượng ngùng quay đầu nhìn Chu Hành, nở nụ cười: "Đó là người bên con cả đời, đau lòng cho nàng là việc đương nhiên."
Nhìn mặt nhi tử cười tới nở hoa, Chính Đức Đế tức giận, hận không thể phun ngụm máu dìm chết tiểu tử thúi này! "Cái gì là đương nhiên? Ăn nói bậy bạ! Đông con nhiều cháu mới là lẽ thường, Cửu hoàng đệ, Tiểu Lục, thân phận của các ngươi, một chính phi hai trắc phi mới là tuân theo quy củ do tổ tông truyền xuống! Hai người các ngươi hay lắm, chuyện này trẫm không muốn nghe nữa, còn về người khác muốn oán giận cái gì, tất cả đều câm miệng cho trẫm!" Nếu Yến Dung Hoa kia đố kỵ, vậy trực tiếp hưu nàng, cho nàng về Đông Lăng!
"Phụ thần, nhi thần không phải..." Lời tới bên miệng, Lục hoàng tử liền nuốt lời nói trở về. Chính mình đã có nhi tử, nhưng Tiểu hoàng thúc thì chưa! Nghĩ nghĩ, hắn nói, "Trong phủ có nhiều nữ nhân làm gì? Một nữ chủ tử là đủ rồi, nữ nhân nhiều... Tới lúc đó khẳng định một đám các nàng ngày ngày đều nhìn nhau chằm chằm."
Trưởng thành trong hoàng cung, hắn sớm đã nhìn quen đủ loại sự tình các vị mỹ nhân có thể làm ra để tranh sủng.
Dứt lời, Lục hoàng tử liền dùng ánh mắt "Ngài cũng rõ ràng" nhìn Chính Đức Đế.
Chính Đức Đế đen mặt, quát: "Nghiệp chướng, ngươi nói bậy bạ gì hả!"
"Phụ hoàng, nhi thần không nói bậy!" Lục hoàng tử đứng thẳng người, bộ dáng "Nếu ngài không tin, nhi thần liền cho ngài ví dụ".
Chính Đức Đế nhíu mày, lạnh giọng: "Đồ bất hiếu ngỗ nghịch, câm miệng cho trẫm!"
Cháu trai này luôn thẳng thẳng, có gì nói đó mãi tới khi chọc người ta nổi trận lôi đình, Chu Hành lo hắn nói càng nhiều càng sai, vì thế mở miệng: "Hoàng huynh bớt giận."
"Đúng vậy, phụ hoàng ngài bớt giận." Lục hoàng tử cũng vội gật đầu.
Lửa giận trong lòng Chính Đức Đế nhen nhóm, thi nhau thổi bùng lên, ông ta lạnh lùng nhìn Lục hoàng tử, sau đó nhìn Chu Hành, trầm giọng hỏi: "Ngươi và đồ bất hiếu này nghĩ giống nhau? Đều không muốn nạp trắc phi?"
"Vâng, thần đệ đúng là có ý này." Chu Hành không phủ nhận, trực tiếp gật đầu, "Ai cũng muốn đông con nhiều cháu, một chính phi hai trắc phi là quy củ tổ tông truyền xuống, nhưng chỉ cưới một người không phải phạm pháp, tội bất hiếu gì!"
"Nói hươu nói vượn! Ngụy biện!"
"Tiểu hoàng thúc nói có lý!" Lục hoàng tử lập tức hùa theo.
"Hoàng huynh, quy củ cũng có hai mặt, nếu tất cả đều tuân theo quy củ, vậy thì cũng thật cứng nhắc." Chu Hành lãnh đạm nói, "Hơn nữa đây là chuyện nhà của thần đệ, thần đệ tự xử lý là được, hoàng huynh ngài bận rộn triều vụ, không cần vì thần đệ mà lo lắng."
Đây là không muốn người khác duỗi tay vào vương phủ y!
Nhưng ông ta chính là muốn đưa người vào đó, hơn nữa người cũng đã được chọn! Có điều, chuyện này đương nhiên không phải ông ta làm, Lâm Thái Hậu là người xử lý! Kỳ thật hôm nay không cần truyền y tới, chuyện còn chưa xong đã bị quấy rầy! Nói tới cùng, vừa rồi cũng là bị tiểu tử thúi Tiểu Lục này chọc giận.
Chính Đức Đế lấy lại bình tĩnh, cân nhắc trong lòng một phen, sau đó nghiêm túc hỏi; "Hoàng đệ, đây là lời thật lòng của đệ?"
Chu Hành gật đầu.
"Trẫm hiện giờ chỉ có mỗi mình đệ là đệ đệ, trẫm đương nhiên hi vọng đệ tốt, nếu đây đã là quyết định của đệ..." Chính Đức Đế bất đắc dĩ thở dài, "Cứ vậy đi." Dù sao sự tình đã có Lâm Thái Hậu xuất mã.
Thế là có hi vọng? Lục hoàng tử vội nói: "Phụ hoàng, còn nhi thần nữa, lời nhi thần vừa nói đều là suy nghĩ từ tận đáy lòng!"
Đồ bất hiếu này! Nói không chừng tương lai sẽ thay đổi tâm ý, dù sao hiện tại tuổi vẫn còn nhỏ, từ từ giáo dưỡng là được! Vì vậy Chính Đức Đế quyết định tạm thời mặc kệ hắn, không kiên nhẫn mà phất tay: "Nghiệt tử, tùy ngươi."
"Tạ phụ hoàng." Lục hoàng tử cười hành lễ tạ ơn, sau đó kéo Chu Hành cáo từ.
"Hôm nay đa tạ Tiểu hoàng thúc hỗ trợ." Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Lục hoàng tử liền khom người cảm tạ.
"Ta không nói gì cả." Chu Hành duỗi tay đỡ hắn, trầm giọng.
Tâm ý đã thành, Lục hoàng tử vô cùng cao hứng, đưa mắt nhìn mặt trời lặn về Tây, nói: "Sắc trời không còn sớm, chi bằng Tiểu hoàng thúc cùng con đi uống chút rượu thế nào?"
"Hôm khác đi." Chu Hành cự tuyệt.
Lục hoàng tử cũng không để bụng, gật đầu: "Vậy để hôm khác."
Hai người cùng xuất cung, sau đó ai về phủ nấy.
Bị Lục hoàng tử chọc giận, Chính Đức Đế thật sự không thoải mái trong lòng, cũng may Ngự Thiện Phòng kịp thời mang canh an thần tới, biết là Phương Hoàng Hậu phân phó, lại thấy sắc trời đã muộn, ông ta liền đứng dậy trực tiếp qua chỗ Phương Hoàng Hậu.
Thấy sắc mặt ông ta không tốt, Phương Hoàng Hậu dịu dàng hỏi thăm: "Bệ hạ cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"
"Đều tại tên bất hiếu kia!" Chính Đức Đế đem thỉnh cầu của Lục hoàng tử kể lại một lần.
"Bệ hạ, Tiểu Lục còn nhỏ, ngài cũng biết đấy nó là người sống thẳng thắn." Phương Hoàng Hậu duỗi tay xoa xoa thái dương cho ông ta, một bên nhẹ giọng khuyên bảo, "Tiểu Lục và tức phụ của nó hiện tại rất tốt, đây là chuyện vui, nạp trắc phi để thêm hai năm nữa vẫn chưa muộn."
"Trẫm cũng nghĩ như vậy."
.....................
Ăn cơm chiều, Chu Hành nói với Dung Hoa chuyện này.
Dung Hoa không khỏi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Chu Hành, hỏi: "Thật sự đồng ý? Về sau Hoàng Thượng thật sự không quản chuyện của chúng ta?"
Chu Hành khẽ cười: "Ông ta dễ dàng đồng ý như vậy, phía sau khẳng định có cách khác."
Dung Hoa nghĩ nghĩ, gật đầu: "Lâm Thái Hậu? Hay là..." Hoàng Hậu, hoặc nhóm phi tần trong cung khác.
Lâm Thái Hậu đương nhiên hận bọn họ tới tận xương tủy.
Mà đám người Phương Hoàng Hậu đều muốn mượn sức Chiêu vương phủ, có khả năng sẽ dùng mỹ nhân kế, đưa mỹ nhân tới bên cạnh Chu Hành, đó có thể xem là một biện pháp tốt!
Chu Hành cười cười: "Hiển nhiên... Bàn tính của ông ta sẽ không thành công."
......................
Gần đây Lâm Thái Hậu bận rộn xem xét tú nữ, vì thế buổi tối đều nghỉ ngơi sớm, hôm sau mới biết chuyện này, lập tức đen mặt: "Hết người này tới người khác hồ nháo, thật là hoang đường!"
"Cô mẫu, người bớt giận kẻo ảnh hưởng tới ngọc thể." Lâm Nhược vội rót trà.
Lâm Thái Hậu nhận lấy, uống một ngụm, sau đó vỗ vỗ gương mặt lo lắng của Lâm Nhược: "Ai gia không sao, Nhược Nhi không cần lo lắng."
"Tuy bệ hạ đã đồng ý nhưng sự tình khẳng định vẫn còn cách khác, cô mẫu đừng để trong lòng."
"Ừ, Nhược Nhi nói đúng." Lâm Thái Hậu gật đầu, vốn muốn lập tức truyền Dung hoa và Tằng Mính tiến cung, nghĩ nghĩ, cuối cùng lại thôi.
"Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi đúng là kiêm điệp tình thâm." Lâm Nhược cười nói.
Lâm Thái Hậu từ ái vỗ tay nàng ta: "Đó đều là hoa trong gương, trăng trong nước, gió thôi mây bay mà thôi, Nhược Nhi không cần hâm mộ." Hoàng gia thì có thâm tình gì đáng nói? Có, trước nay chỉ là lợi dụng, tính kế và phản bội!
Lâm Nhược gật đầu.
Dùng xong bữa sáng, bà ta theo thường lệ tới Ngự Hoa Viên xem tuyển tú nữ.
Chờ Phương Hoàng Hậu tới, Lâm Thái Hậu liền dùng ngữ khí sâu xa mà mở miệng: "Đại nam nhân như thúc cháu bọn họ nào biết chuyện của hậu viện? Hai người họ hôm qua hồ nháo như vậy khẳng định là có người bên gối thổi gió, xúi giục bọn họ, Hoàng Hậu thân là trưởng tẩu, mẫu hậu, ngươi nên quan tâm một chút."
"Ghi nhớ lời dạy dỗ của Thái Hậu nương nương." Phương Hoàng Hậu cười đáp, "Con dâu khẳng định sẽ dạy dỗ các nàng."
Phương Hoàng Hậu đã kính cẩn nghe theo, Lâm Thái Hậu cũng không tiếp tục, chỉ chờ xem bà ta dạy dỗ hai người kia thế nào.
Qua hai ngày, Phương Hậu Hậu truyền Dung Hoa và Tằng Mính tiến cung.