Là muốn nói khi nàng biến mất không thấy đâu đã không còn trong sạch? Nghĩa huynh là nghĩa huynh, cuối cùng vẫn không phải huynh muội có cùng huyết thống, không phải sao?
Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía này, Dung Hoa mỉm cười nhìn Kiều Nguyệt, chỉ trả lời một câu: "Lúc đó là ta sốt ruột muốn gặp phụ mẫu, để kịp thời gian trở về Đông Lăng, cho nên nhất thời gấp gáp lên đường."
Muốn dùng chiêu này bôi nhọ thanh danh của nàng, nàng ta đúng là đánh giá cao bản thân rồi.
Nếu có thể dễ dàng khiến nàng khó chịu hoặc khiến nàng và Chu Hành tâm sinh khúc mắc, hôm nay nàng đã không ngồi ở đây, hơn nữa nàng có trong sạch hay không không cần phải giải thích với Kiều Nguyệt nàng ta và đám người trước mặt!
Một nữ hài mồ côi như nàng nghe tin của phụ mẫu thân sinh đương nhiên sẽ sốt ruột muốn gặp mặt tương nhận, việc này với người khác có liên quan gì?
Càng không phải chuyện của Kiều Nguyệt nàng ta!
Kiều Nguyệt nàng ta sớm đã thanh bại danh liệt, giải thích với nàng ta chính là đánh mất thân phận của mình!
Chúng phu nhân nghe Dung Hoa nói, không ít người tỏ vẻ lý giải gật đầu.
Kiều Nguyệt không có ý tốt, Tằng Mính lập tức đứng ra phản bác: "Tiểu hoàng thẩm từ nhỏ rời xa phụ mẫu, ngày đó có tin tức đương nhiên muốn vội vã trở về tương nhận, hiện tại cần gì phải giải thích với kẻ khác?" Tuy phu nhân không đáng tin cậy nhà mình nói nàng phải chiếu cố Tiểu hoàng thẩm, tuy chỉ hàn huyên mấy lần nhưng Tăng Mính thật lòng thích vị Tiểu hoàng thẩm Dung Hoa này, người trong nhà đương nhiên phải đồng lòng đứng trước kẻ ngoài.
Hàn thị cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, thiên hạ này có gì quan trọng hơn phụ mẫu?"
"Cũng đúng." Kiều Nguyệt tán đồng gật đầu, nhưng trong mắt lại lộ tia tàn khốc. Nguy trang, còn ngụy trang được, một mình lẻ loi cùng Phó Cửu Lận rời đi, nha đầu một người cũng không mang theo, ở đây có ai tin nàng còn trong sạch?
Đáng tiếc, Phó gia không ở kinh thành, chậm chạp không thấy động tĩnh, bằng không, hiện tại sẽ càng náo nhiệt.
Dung Hoa mỉm cười, trả lời vấn đề khác của nàng ta: "Thần Nhi vẫn tốt, thân thể người suy nhược không nên bận tâm, không cần lo lắng cho Thần Nhi." Kiều Vũ Thần rốt cuộc vẫn là đệ đệ cùng cha khác mẹ với nàng ta, quan hệ huyết thống này vô luận thế nào cũng không thể gạt bỏ.
Kiều Nguyệt nàng ta quan tâm Kiều Vũ Thần, đó là chuyện vô cùng bình thường, nếu không hỏi một câu, ngược lại khiến nàng ta trong mắt mọi người quá máu lạnh.
"Thật đa tạ Vương phi, còn cả tướng gia và phu nhân." Kiều Nguyệt cảm kích nói, "Cũng không biết khi nào mới có thể trở về, đáng thương cho nó, một tiểu hài tử phải sống bên ngoài, người làm tỷ tỷ như ta thân thể quá kém, không thể quan tâm nhiều hơn." Nói rồi, sắc mặt nàng ta liền mềm yếu vài phần, có điều nàng ta cũng là kẻ thông minh, biết trong yến hội này khóc lóc sẽ khiến mọi người không thoải mái, vì thế ra dáng cố ép nước mắt trở về.
"Tâm ý của người, Thần Nhi sẽ biết, đợi nó trở về chắc chắn sẽ đi thỉnh an người." Dung Hoa nhàn nhạt một câu.
"Trước đó ta có gặp Tứ thiếu gia mấy lần, là hài tử thông tuệ hiểu chuyện, hầu phu nhân bảo trọng thân thể, Tứ thiếu gia biết ngươi quan tâm chắc chắn sẽ cao hứng, nhưng nếu vì nó mà phu nhân lao lực thì thật không tốt." Vừa rồi là Tằng Mính mở miệng, lúc này là Hàn thị đứng ra nói giúp, "Hơn nữa, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, hầu gia và phu nhân ở dưới suối vàng sẽ không yên tâm." Kiều Nguyệt là người của Thất hoàng tử, Hàn thị đương nhiên sẽ không khách khí với nàng ta.
Sớm đã biết Yến Dung Hoa này không phải đèn cạn dầu, hơn nữa còn có Hàn thị và Tằng Mính, mục đích của Hàn thị không cần phải nói, đương nhiên là vì mượn sức Chiêu Vương ủng hộ Đại hoàng tử, mà Tằng Mính vì Lục hoàng tử xưa nay thân cận với Chiêu Vương, nàng đương nhiên sẽ phu xướng phụ tuyền, tuy rằng một mép chưa được sảng khoái nhưng lòng Kiều Nguyệt vẫn yên tĩnh như nước, không hề tức giận.
Thân mình nàng ta như tơ liễu phiêu linh, tùy thời đều có thể theo gió mà đi, năm đó vì Yến Dung Hoa đột nhiên biến mất không rõ tung tích, nhất thời cao hứng mà bệnh tái phát, khi ấy thái y nói nàng ta chẳng qua chỉ còn một hai năm. Chỉ là lúc đó thù vong mẫu đã báo, Yến Dung Hoa bị người ta bắt đi, kết cục không cần phải nói, ngoại trừ luyến tiếc huynh trưởng, nàng ta cũng không còn vướng bận gì.
Không ngờ, sau lại truyền tới thân thế của Yến Dung Hoa, tức giận trong lòng lại dâng lên, mạng thiếu chút đã tiêu tán.
Yến Dung Hoa sao lại có mệnh tốt như vậy?
Không chỉ tìm được phụ mẫu thân sinh thân phận tôn quý, ngay cả bệnh của Chu Hành cũng khỏi hẳn.
Chu Hành, đó vốn là hôn phu của Kiều Nguyệt nàng!
Yến Dung Hoa dựa vào cái gì đi đoạt nhân duyên của nàng? Dựa vào gì mệnh của Yến Dung Hoa lại tốt như vậy? Không nhìn thấy kết cục của Yến Dung Hoa, Kiều Nguyệt nàng sao có thể cam tâm chết như vậy?
Dựa vào cơn giận này, nàng ta đã sống tới hiện tại.
Nhưng cơn giận này không thoát ra ngoài mà như thêm dầu vào lửa, Kiều Nguyệt rất rõ thân thể của mình, vì thế cười nói: "Có tướng gia dạy dỗ là phúc phận của Thần Nhi, chỉ là một mình nó lẻ loi ở nơi không người thân, chúng ta đều lo lắng, cũng không biết khi nào nó mới về. Ta và ca ca đều nhớ thương nó, tổ mẫu ở nhà cứ nhắc nó mãi."
Dung Hoa mỉm cười: "Thân thể lão phu nhân tốt không? Phu nhân cứ nói lão phu nhân không cần lo lắng, Thần Nhi cũng rất nhớ thương mọi người, nó nói với ta sẽ thường xuyên viết thư về, nó cũng sẽ trở về thăm nhà, còn nhờ ta chuyển lời về rằng, mọi người không cần lo lắng cho nó, nó sẽ cố gắng học tập, tương lai chắc chắn thi đậu công danh, vì Kiều gia mà nổi bật vẻ vang."
Chuyện của Tây Ninh Hầu và Nhan thị làm thế nhân đều biết, đáng tiếc cho hài tử Kiều Vũ Thần này, có điều trước khi chết, hai người đã phó thác hài tử cho Chiêu vương phi.Lúc ấy mọi người không khỏi khó hiểu, hiện giờ mới thấy quyết định của phu phụ bọn họ vô cùng hợp lý, nếu Kiều Vũ Thần ở lại Kiều gia, cuộc sống không biết sẽ như thế nào, lúc này hầu phủ do Kiều Vũ Đình chưởng gia, mà mâu thân của Kiều Vũ Đình do Tây Ninh Hầu trước và Nhan thị hại chết, tuy nói trẻ con vô tội, lại là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng suy bụng ta ra bụng người, Kiều Vũ Đình sẽ đối đãi không chút ngăn cách với ấu đệ này sao? Mà Kiều lão phu nhân đã lớn tuổi, bà ta có thể bảo vệ hài tử được bao lâu?
Mà Chiêu vương phi lại không giống, mặc kệ thế nào, Nhan thị cũng từng có ơn dưỡng dục với nàng, cho nên có Chiêu vương phi và Chiêu vương che chở, hiện tại còn có lão sư như tướng gia, có Phó Cửu Lận phía trước, tương lai của Kiều Vũ Thần khẳng định sẽ có thành tựu lớn.
Chỉ đáng tiếc là nó lại có phụ mẫu táng tận lương tâm như vậy!
Trong số các vị phu nhân ở đây không ít người đã làm mẹ, nhịn không được mà cùng cảm khái.
"Đúng là hài tử hiểu chuyện."
"Đúng là ngoan ngoãn."
"Tứ thiếu gia còn nhỏ mà đã thông minh."
...
"Hài tử này đúng là lanh lợi." Kiều Nguyệt cũng cười nói, "Tổ mẫu, ca ca và ta chỉ hi vọng nó bình an vui khỏe, vất vả vương phi đã chiếu cố nó."
"Vất vả gì chứ, có một đệ đệ vừa thông minh vừa hiểu chuyện như Thần Nhi, ta đây cao hứng còn không kịp." Dung Hoa cười đáp.
Mọi người không khỏi đều nhìn Dung Hoa.
Chiêu vương phi là muốn nói bọn họ biết, tuy giữa nàng và Kiều Vũ Thần không có quan hệ huyết thống nhưng nàng ấy lại coi Kiều Vũ Thần như thân đệ đệ của mình!
"Đa tạ vương phi hậu ái." Kiều Nguyệt cảm kích nói một câu. Tuy không đạt được hiệu quả như mong muốn nhưng trong lòng Yến Dung Hoa chắc chắn cũng không dễ chịu, mọi người ngoài miệng tuy không nói nhưng tâm lý rốt cuộc cũng sẽ nổi ngoài nghi về trinh tiết của Dung Hoa.
"Quá lời." Dung Hoa khẽ cười.
"Đang nói gì vậy? Hình như rất vui vẻ?" Bạch Nhứ được cung nữ dìu tới. Tuy khinh thường Kiều Nguyệt lả lơi ong bướm, nhưng người ta còn có ca ca, vì nghiệp lớn của điện hạ nhà mình, nàng không thể luôn bàng quan.
Cung nữ một bên vội dọn ghế.
Hàn thị cười ha ha: "Tiểu hoàng thẩm và chúng ta đang nói về phong thổ Đông Lăng."
"Vậy sao?" Bạch Nhứ tỏ vẻ hứng thú mà ngồi xuống.
Kiều Nguyệt cười gật đầu: "Đúng vậy."
Đây là yến hội Trung Thu trong cung, bọn họ không thể cứ luôn đấu khẩu, vì thế rất nhanh, bộ dáng cả nhà vui vẻ hòa thuận liền nổi lên.
Hàn huyên một hồi liền có cung nữ tới mời mọi người qua chủ điện, nói Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Thái Hậu nương nương sắp tới.
Theo cung nữ qua chủ điện, tới cạnh bàn của mình, Chu Hành đã ở đây.
Vừa ngồi xuống, hai người nói chuyện với nhau mấy câu, Chính Đức Đế được phi tần hậu cung vậy quanh liền tới.
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ cung nghênh.
An tọa, Chính Đức Đế hỏi thăm quần thần một hồi, yến hội liền bắt đầu.
Lâm Thái Hậu lần trước mượn cớ ốm không truyền triệu Chu Hành và Dung Hoa lúc tiến cung hôm nay cũng tới.
Chính Đức Đế ngồi ở chủ vị, Phương Hoàng Hậu ung dung hoa quý và Lâm Thái Hậu ngồi hai bên, sau đó là Tề Quý Phi và Hàn Đức Phi, Lý Thục Phi, kế tiếp chính là Diệp Di Nguyệt.
Ngoại trừ mấy phi tần như Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi có hoàng tử, phân vị của Diệp Di Nguyệt đều đứng trên những người còn lại, như thế cũng đủ thấy nàng ta được sủng ái thế nào.
Trên mặt Lâm Thái Hậu vẫn giữ vẻ tươi cười, vì chuyện của Lâm gia, Lâm Thái Hậu gầy hơn lúc trước rất nhiều, xương gò má cũng đã lộ ra, nụ cười này ngược lại khiến bà ta càng thêm khắc nghiệt.
Lần trước không gặp, lúc này Lâm Thái Hậu không thiếu một phen quan tâm: "Tiểu Cửu và tức phụ đã về mấy ngày rồi, đã quen hết chưa?"
"Hồi Thái Hậu nương nương, đều tốt." Dung Hoa cười trả lời.
"Ừ." Lâm Thái Hậu tươi cười hòa ái nhìn hai người, "Tiểu Cửu cũng lớn tuổi rồi, các ngươi nên sớm sinh hài tử đi."
Thành thân lâu như vậy còn chưa có hài tử, như nhà người ta sốt ruột là lẽ đương nhiên, nhưng trong mắt Lâm Thái Hậu lại mang theo oán độc.
Không chỉ oán độc, ánh mắt của Lâm Thái Hậu còn mang theo không cam lòng, hối hận.
Mấy cảm xúc đổ dồn khiến lồng ngực bà ta như có tảng đá đè ép.
Nếu không từ hôn, tức phụ này chính là người Lâm gia, cưới nàng vào cửa, cho dù Diệp Thế Hiên chết oan, vậy nàng khẳng định cũng phải suy nghĩ cho Lâm gia.
Không ngờ nha đầu này lại có xuất thân như thế, nếu không từ hôn, hiện tại Lâm gia sẽ thế nào? Lâm Luật sẽ thế nào? Mỗi lần nghĩ tới, máu trong người bà ta đều chảy ngược.
Dung Hoa rũ mắt, cười đáp: "Vâng, Thái Hậu nương nương."
"Mẫu hậu, đứa nhỏ này da mặt mỏng, hơn nữa mới trở về, cứ từ từ, không vội." Phương Hoàng Hậu mỉm cười nhìn Lâm Thái Hậu.
Lâm Thái Hậu suy nghĩ thế nào, Phương Hoàng Hậu đương nhiên biết, tức phụ mang theo giang sơn làm của hồi môn, ai mà không muốn? Hiện tại người Lâm gia chắc chắn hối hận tới đứt ruột! Ngay cả Thành Quốc Công đã chết cũng tức giận tới muốn chui từ dưới đất lên.
Vì nhi tử của mình, Phương Hoàng Hậu đương nhiên sẽ giúp Dung Hoa.
"Nương nương nói đúng." Tề Quý Phi và Hàn Đức Phi cũng phụ họa.
"Cũng đúng." Lâm Thái Hậu cười gật đầu, "Mấy năm nay Tiểu Cửu luôn ở bên ngoài, rất ít ở kinh thành, hiện tại đã thành gia, ai gia chỉ là hi vọng y sớm ngày có nhi nữ song toàn, như thế sau này ai gia mới có thể trả lời với tiên đế."
Đối diện với vẻ mặt từ ái của Lâm Thái Hậu, Chu Hành chỉ nhàn nhạt một câu: "Đa tạ Thái Hậu nương nương quan tâm."
"Trẫm cũng rất ngóng trông." Chính Đức Đế cười nhìn Dung Hoa và Chu Hành: "Yến hội hôm nay cũng vì hoan nghênh hoàng đệ và đệ muội về nhà."
Dứt lời, Chính Đức Đế liền giơ cao chén rượu.
Quần thần cũng vội nâng chén, uống cạn một ly.
Sau một chén, đám người Lâm Thái Hậu không tiếp tục vấn đề này nữa.
Dung Hoa tự nhiên trấn định vừa thưởng thức ca vũ vừa dùng mỹ thực, thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu với Tằng Mính bên cạnh.
Thanh Hà công chúa ngồi bên kia cạnh Bạch Nhứ và Thất hoàng tử một ngụm cũng không nuốt trôi.
Mà Lâm Luật ngồi cạnh nàng ta vẫn bình tĩnh uống rượu, trò chuyện với người bên cạnh, ánh mắt không hề nhìn Dung Hoa và Chu Hành.
Càng như vậy, Thanh Hà công chúa càng giận sôi máu.
Bọn họ thành thân tháng mười một năm trước, kém ba tháng nữa là một năm, nàng ta ít nhiều cũng hiểu Lâm Luật, Lâm Luật càng như thế, trong lòng hắn càng có thứ gì d dó.
Rốt cuộc người đối diện là Tiểu hoàng thúc và Tiểu hoàng thẩm của nàng, là trưởng bối, hôm nay lại là cung yến, trước mắt bao người, nàng ta không dám nhiều lời, chỉ có thể nghẹn khí.
Liên tiếp nhìn về Dung Hoa và Chu Hành, Nghi Dư công chúa hôm nay là Nghi Phi dùng ánh mắt oán hận như dao nhỏ muốn xẻo thịt Dung Hoa.
Tuy nàng ta không được sủng ái bằng Diệp Di Nguyệt nhưng vì Tây Lương, mỗi tháng Chính Đức Đế đều lật thẻ bài của nàng ta mấy lần.
Yến hội lần này không thấy Uyển Lăng công chúa tới tham dự.
Uyển Lăng công chúa hủy dung, có điều vì Đông Lăng, Chính Đức Đế cũng phong nàng ta là Uyển Phi, tuy trước nay không hề lật thẻ bài nhưng đối đãi không hề khắt khe. Sau Lý gia Đông Lăng bị lật đổ, vì để thiên hạ nhìn thấy, Chính Đức Đế vẫn đối đãi với nàng ta như lúc ban đầu, thậm chí còn dặn dò Phương Hoàng Hậu phải chiếu cố nàng ta. Được Phương Hoàng Hậu chiếu cố, lại không có mỹ mạo uy hiếp tới ân sủng của phi tần khác, ngày tháng của Uyển Lăng công chúa ở hậu cung có thể nói là bình tĩnh.
Đối với ánh mắt của Thanh Hà công chúa và Nghi Dư công chúa, Dung Hoa làm như không thấy.
Yến hội đêm nay ca vũ thăng bình coi như thuận lợi, đến cuối giờ Tuất qua giờ Hợi mới tan, mọi người tiễn Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu hồi cung trước, sau đó lần lượt rời đi.
Nguyệt hoa như nước, từng chiếc xe ngựa hoa lên ra khỏi cửa cung.
Thanh Hà công chúa và Lâm Luật an tĩnh ngồi trong xe ngựa, hai người đều không nói gì, chờ tới bên ngoài không còn động tĩnh gì khác, Thanh Hà công chúa mới cười như không cười nhìn Lâm Luật, hỏi: "Hối hận sao?"
Lâm Luật ngước mắt nhìn nàng ta, nhấp môi.
Thanh Hà công chúa quát lên: "Sao hả? Bị bổn cung nói trúng rồi đúng không! Nàng ta hiện tại không còn là nữ hài mồ côi không rõ phụ mẫu nữa, nàng ta lúc này thậm chí có cả Đông Lăng làm của hồi môn. Lâm Luật, ngươi là đang hận không thể nghịch lưu thời gian, quay về ban đầu đúng không!" Lâm Luật hắn không nói, chẳng lẽ nàng không biết sao?
Làm bộ như không có gì, trong lòng khẳng định hối hận tới chết, trong lòng khẳng định hối hận khi đó Lâm gia từ hôn với Yến Dung Hoa, bằng không, hôm nay có được Yến Dung Hoa và cả của hồi môn Đông Lăng kia chính là Lâm Luật hắn!
Đừng tưởng nàng không biết, Lâm phu nhân và Lâm Nhược hiện tại đều theo hắn dọn qua phủ công chúa, người ở phủ công chúa đương nhiên sợ tai vách mạch rừng không dám nhiều lời, nhưng bọn họ thở ngắn than dài, đấm ngực dậm chân không biết bao nhiêu lần rồi. Thật tưởng rằng nàng không biết sao?
Bản thân cho dù kiêu căng nhưng không phải không có đầu óc.
Lâm Luật nghiêm túc nhìn nàng ta, gằn từng chữ hỏi ngược lại: "Trong mắt của công chúa, Lâm Luật ta chẳng lẽ là người như vậy?"
"Chẳng lẽ một chút ngươi cũng chưa từng hối hận sao? Bổn cung không tin! Nếu các ngươi không từ hôn, Lâm gia hôm nay sẽ như thế nào? Ngươi sẽ thế nào? Trong lòng ngươi không phải rất rõ sao?"
"Công chúa đã nói như vậy, ta không còn lời gì để nói."
Làm như nàng vô cớ gây rối vậy! Thanh Hà công chúa lạnh giọng: "Không còn lời gì để nói? Là bị bổn cung nói trúng tâm sự, không còn mặt mũi đúng không?"
Lâm Luật lộ vẻ thất vọng, ánh mắt nhìn nàng ta bất giác trầm xuống, sau đó quay đầu, lớn tiếng quát: "Dừng xe!"
"Không được dừng!"
Hai cung nữ hầu hạ bên cạnh gấp đến độ không biết phải làm gì.
Các nàng đều biết tính tình của Thanh Hà công chúa nên không dám mở miệng khuyên, cũng may không có người khác ngồi cùng xe ngựa, nếu không chuyện này truyền ra ngoài thì thật không tốt.
Xe ngựa dừng lại, sau đó tiếp tục lăn bánh.
"Lâm Luật, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng với bổn cung!"
"Ta nói cái gì? Chuyện công chúa nói đều là có lẽ, nàng muốn ta nói cái gì?" Sắc mặt Lâm Luật vẫn như thường nhưng thanh âm đã lạnh xuống, hắn lần nữa quay đầu phân phó: "Dừng xe!"
Dứt lời, cũng không đợi xa phu cho xe dừng, hắn đã đứng dậy khom lưng tới cửa xe, duỗi tay xốc màn.
Hắn đây là muốn nhảy xuống! Thanh Hà công chúa phẫn nộ quát: "Lâm Luật, ngươi dám!"
"Tâm tình công chúa đang không tốt, vi thần vẫn là không nên chọc tới mắt người, chờ công chúa bình tĩnh lại, vi thần sẽ thỉnh tội với công chúa." Lâm Luật không hề quay đầu.
Ngay cả xưng hô vi thần cũng nói ra! Thanh Hà công chúa tức giận tới muốn đánh người, vừa muốn mở miệng, Lâm Luật đã nhảy xuống xe.