Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 1 chương 11: nếu đã có thể bán nàng, thì cũng có thể diệt nàng!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Xem nô tỳ hồ đồ chưa kìa, lại khiến Ngũ tiểu thư lo lắng." Lý ma ma đưa tay khẽ tát mình một cái, tự trách nói.

Dung Hoa cười cười: "Ma ma đừng nói như vậy."

Lý ma ma thu tay, bỏ qua đề tài này: "Lão phu nhân nói Ngũ tiểu thư trở về là chuyện đại hỉ, hơn nữa hôm nay lại là sinh thần của phu nhân, cho nên muốn tối nay cả nhà hòa thuận vui vẻ dùng cơm."

"Được, ta sẽ tới đúng giờ." Dung Hoa đáp.

Lý ma ma cười cáo từ: "Vậy Ngũ tiểu thư nghỉ ngơi đi, nô tỳ xin cáo lui trước."

Dung Hoa cúi đầu, kêu Túy Đồng tiễn bà ra cửa.

Dung Hoa xoay người đi vào nội thất, ngồi xuống giường, kêu Túy Đồng cầm cái tráp kia lại. Vừa mở ra, ánh sáng của châu báu lập tức khiến cả phòng rực rỡ."

"Lão phu nhân quả nhiên là người cao tay." Túy Đồng than một câu, quay đầu nhìn Diệp Dung Hoa, hỏi, "Tiểu thư định thế nào?"

Dung Hoa khẽ cười, đóng cái hộp trước mặt lại đưa cho Túy Đồng, nhẹ giọng: "Tính nhiều sẽ hỏng việc."

"Nhưng nô tỳ vẫn cảm thấy tiểu thư đang chịu ủy khuất." Túy Đồng cất chiếc tráp vào ngăn kéo.

Nếu nhà nghèo không có đủ tiền để sống, bọn họ bán con của mình cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Diệp gia là danh môn vọng tộc, không ngờ lại làm ra chuyện bỉ ổi thế này!

Khó trách chủ tử muốn nàng đến đây, tiểu thư trói gà không chặt, sắp tới không phải sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống sao?

Dung Hoa cười cười, duỗi tay cầm ly trà, uống một ngụm: "Túy Đồng, Diệp gia đã có thể bán ta thì cũng có thể diệt ta."

Vì thanh danh của Diệp gia, xử lý một tiểu cô nương như nàng có rất nhiều cách.

Tổ mẫu từ ái, lo lắng cho nàng? Mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt? Lừa ai chứ?

Ngay tại thời khắc mấu chốt vừa rồi, lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, đây không phải là vì thanh danh của Diệp gia hay sao?

Nếu không thuận theo, một ngày nào đó nói không chừng nàng thật sự sẽ chết vì bệnh. Chuyện lần trước chỉ là đổi trắng thay đen bán nàng ra ngoài, nếu nàng trở về muốn hủy hoại thanh danh của Diệp gia, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên. Hơn nữa, vì mẫu thân tái giá, lão phu nhân sớm đã chán ghét đích nữ nhị phòng là nàng!

"Không thể nào, bọn họ là..." Hai chữ người thân Túy Đồng vội nuốt xuống, "Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy sao?" Nàng cam tâm sao?

Túy Đồng bổ sung thêm một câu: "Nô tỳ về sau là người của tiểu thư, nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư người an toàn."

"Đương nhiên là không." Dung Hoa khẽ lắc đầu.

Trở về, một là báo thù, hai là vì quyền lực.

Đúng như Liễu Hành nói, nàng có thể cao bay xa chạy, nhưng với hoa dung nguyệt mạo này, một mình mưu sinh bên ngoài vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa, còn có Bạch Lẫm...

Hiện tại trở về, Diệp gia cũng không thể tự vả miệng mình gả nàng đến Bạch gia.

"Ngươi tin đồn xuống, nói Kỷ thị không dung nổi ta, cùng Lâm gia liên thủ bán ta cho thương nhân làm thiếp." Dung Hoa thoải mái nằm xuống.

Hiện tại bên người nàng chỉ có Túy Đồng, hơn nữa nàng ấy biết võ, truyền tin ra ngoài tất nhiên là vô cùng dễ dàng.

"Tiểu thư, như vậy sẽ hủy hoại thanh danh của người." Một khi truyền tin ra, thanh danh chắc chắn sẽ mất, mà đối với nữ tử, thanh danh là tính mạng. Túy đồng nhíu mày không tán đồng đề nghị của Dung Hoa.

"Yên Tâm, bọn họ nhất định sẽ giải quyết chuyện này một cách viên mãn, có điều hư hư thật thật, thật thật hư hư, tới lúc đó Diệp gia còn phải coi ta là báu vật mà bảo vệ. Thanh danh? Mạng đã sắp mất, ta còn quan tâm tới mấy thứ đó làm gì?" Dung Hoa khẽ cười, "Ngươi cứ đi làm đi."

Bên ngoài càng nghị luận, Diệp gia càng phải che chở nàng.

Đã có một lần, Kỷ thị chắc chắn là đối tượng hoài đầu tiên, vì nhi nữ của mình, cho dù có ngàn vạn không muốn, bà ta sẽ không thể để bản thân bại lộ!

"Được, có điều tiểu thư phải chuẩn bị sẵn tâm lý." Thấy Dung Hoa kiên trì, Túy Đồng chỉ đành nhận lệnh.

Hai người đang nói chuyện thì Hương Lăng phụng mệnh Kỷ thị tới.

"Ngũ tiểu thư." Hương Lăng mang theo bốn nha đầu vào hành lễ.

"Đứng lên đi." Dung Hoa khẽ nâng tay, nàng không nhìn bốn nha đầu kia, chỉ hỏi, "Vất vả cho ngươi rồi, có phải bá mẫu có gì phân phó không?"

"Ngũ tiểu thư quá lời, có thể hầu hạ tiểu thư là phúc phận của nô tỳ." Hương Lăng cười đáp, "Phu nhân nói bên cạnh tiểu thư chỉ có một mình Túy Đồng tỷ tỷ, mà tỷ tỷ lại không quen thuộc Diệp gia, phu nhân lo lắng nên kêu Hương Phù qua giúp đỡ, ba nha đầu còn lại sẽ phụ giúp việc nặng. Phu nhân còn bảo, nếu bọn họ hầu hạ không tốt, Ngũ tiểu thư có thể tùy ý trừng phạt."

"Để bá mẫu lo lắng rồi." Dung Hoa nhàn nhạt đáp.

"Ngũ tiểu thư, lúc trước vì chuyện của người không thể tiếc lộ, Thạch ma ma và Hoa lê lại quá thương tâm nên phu nhân đã cho bọn họ tạm thời tới thôn trang, phu nhân nói ngày mai sẽ đưa bọn họ trở về." Hương Lăng giải thích.

"Như thế làm phiền bá mẫu quá." Dung Hoa đưa mắt nhìn Hương Phù, "Ba nha đầu này ở lại, có điều Hương Phù, ta thật sự không dám đoạt người của bá mẫu, hơn nữa Lê Hoa và Thạch ma ma cũng sắp về, thời gian chắc chỉ khoảng hai ngày. Bên cạnh ta có Túy Đồng hầu hạ là đủ rồi, tuy nàng ấy có chút lạ lẫm, nhưng mấy ngày nay luôn đi theo ta, ta cũng quen rồi."

Thấy Dung Hoa uyển chuyển từ chối, Hương Lăng sửng sốt, vội nói: "Vâng, vậy để ba người bọn họ ở lại trước, nếu nhân lực bên Ngũ tiểu thư không đủ thì người cứ lên tiếng, nếu người trong phủ không đủ có thể mua từ bên ngoài."

"Được rồi, nếu ít người, ta sẽ đi nói với bá mẫu."

Hương Lăng ngẩng đầu nhìn nàng, uốn gối hành lễ: "Vậy nô tỳ không quấy rầy Ngũ tiểu thư nữa."

Chờ Hương Lăng mang Hương Phù đi, Dung Hoa kêu Túy Đồng gọi Dương ma ma vào, chỉ vào ba nha đầu trước mặt: "Bọn họ là người bá mẫu phái tới, ngươi đi sắp xếp cho bọn họ đi."

Dương ma ma cũng là người Hương Lăng an bài. Bà ta liền nhận lệnh rồi dẫn ba nha đầu cáo lui.

Dung Hoa nhìn ánh mặt trời ngoài cửa, khóe miệng cong lên, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

Ngủ một giấc, Dung Hoa liền mang theo Túy Đồng tới sân viện của lão phu nhân.

Tới Tùng Hạc Đường, nàng thấy Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt đã có mặt, tỷ muội hai người cười khanh khách cùng Diệp lão phu nhân nói chuyện.

Diệp lão phu nhân ngồi trên giường, người mặc áo màu xanh, tóc hoa râm búi gọn gàng, bên trên còn đeo một cây trâm màu ngọc bích, giữa trán đeo đai buộc chuế hồng bảo thạch, gương mặt hiền từ lộ ra uy nghiêm. Thấy Dung Hoa tới, bà liền cười gọi: "Dung Nhi, mau tới đây, lại ngồi cạnh tổ mẫu."

"Vâng, tổ mẫu." Dung Hoa uốn gối hành lễ, sau đó đi qua, ngồi vào vị trí khi nãy của Diệp Di Nguyệt.

Truyện Chữ Hay