Danh Môn Kiều Thê

chương 104: để lộ cảnh xuân rực rỡ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giờ phút này mỹ nhân đang nằm nghiêng trên giường, không để ý tới nam nhân ở phía sau.

Thấy nàng vẫn tức giận, Vệ Lang ôm eo nàng, dịu dàng hôn bả vai nàng, nhỏ giọng dỗ dành: “Chỉ là lần đầu tiên nên mới thấy đau, lần sau là tốt rồi, ngoan, đừng khóc, là ta không đúng, Bảo Anh.” Hơi thở phảng phất qua tai, thanh âm càng thêm mềm mại, hắn gọi nàng, “Bé ngoan.”

Nam nhân dỗ nữ nhân là chuyện vô sự tự thông, vốn nàng còn tức giận, nhưng nghe thấy hắn gọi nàng như vậy thì khóe miệng không nhịn được cong lên, lúc tổ mẫu cao hứng cũng sẽ gọi nàng là “bé ngoan”, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, lại có cảm nhận hoàn toàn khác, giống như thấm đẫm mật đường.

Nhưng nàng vẫn không đáp lại.

Hắn chậm rãi hôn từ lưng xuống dưới.

Dường như có con sâu nhỏ bò loạn trên người, nghĩ đến vừa rồi trước khi đau đớn hắn đã cho nàng cảm thụ niềm vui sướng chưa từng có, má nàng nóng như lửa, hơi rụt người lại, khẽ mắng: “Chàng không được hôn nữa, chàng, chàng mau đi lên.”

Hắn cười: “Nàng hết giận?”

Nàng bĩu môi.

Đỏ rực mê người, hắn nâng người cắn một ngụm, liếm nước mắt của nàng, mằn mặn, nghĩ đến lúc nãy đã thô lỗ, quả thật là hắn không đủ săn sóc, hắn chạm vào trán nàng: “Sau này ta nhất định sẽ nhẹ hơn.”

Nàng không tin: “Nhẹ hơn gì chứ, lúc nãy chàng một chút cũng không nhẹ!”

Vệ Lang oan uổng: “Ta đã… Không tin lát nữa cho nàng thử lại, nàng lập tức biết ta có nhẹ hay không.” Hắn vẫn còn lý trí, nên đã thu lại không ít sức lực, nàng thấy hắn nặng, là bởi vì nàng quá mảnh mai, không chịu nổi.

Nghe thấy hắn nói lát nữa làm tiếp, nàng mắng hắn: “Chàng đừng có nằm mơ, cái gì mà lát nữa, mấy ngày nữa cũng không cho chàng chạm vào ta!”

“Mấy ngày?” Vệ Lang nhướn mày, nghĩ thầm không thể vậy được, nhưng lúc này hắn không thể trêu ghẹo nàng, nàng nói cái gì hắn cũng phải nghe, cười lấy lòng nàng, “Lúc này ta không chạm vào nàng, nàng uống thuốc trước đã.” Hắn gọi Kim Trản, thanh âm vừa vang lên, Kim Trản lập tức đi vào.

Lạc Bảo Anh nghe thấy tiếng bước chân, vội kéo chăn lên, chỉ lộ ra một cái đầu.

Đến khi Kim Trản đi rồi, nàng mới nâng người lên, thò đầu nhìn, chỉ thấy chén thuốc đậm màu có mùi rất kỳ quái, buột miệng hỏi: “Đây là…”

“Dùng để tránh thai, cả tổ mẫu và mẫu thân đều nói tuổi nàng vẫn còn nhỏ.” Hắn bưng chén thuốc lại đây, cảm thấy đế chén hơi nóng, vừa thổi vừa nói, “Chờ thêm hai năm nữa rồi có con cũng không muộn, tới đây, uống được rồi.”

“Có đắng không?” Nàng hỏi, cau mày, “Ngày nào cũng phải uống sao?”

Tóc đen từ bả vai nàng rủ xuống, phản chiếu hai gò má trắng như tuyết, đôi mắt lấp lánh ánh nước vừa mới khóc, vẫn hơi hồng hồng, có chút ngây thơ như em bé, khiến hắn muốn ôm nàng vào trong ngực, lại hung hăng yêu thương một phen, trong lòng Vệ Lang bắt đầu rục rịch, trêu đùa nói: “Nếu nàng muốn ngày nào cũng uống, đương nhiên là được.”

Lúc đầu không hiểu rõ ẩn ý trong đó, chỉ thấy thần sắc hắn ái muội, nàng mới tỉnh ngộ, bực đến mức hung hăng đấm hắn một phát, hắn vội nói: “Cẩn thận đổ, mau uống đi.” Cầm thìa lên, hắn định đút cho nàng.

“Chàng còn chưa nói có đắng hay không.”

“Sao thuốc có thể không đắng?”

“Vậy chàng thử một ngụm trước đi.” Nàng nhìn hắn chằm chằm.

Vệ Lang bật cười: “Ta là nam nhân uống thứ này làm gì?”

“Nếm thử xem có đắng hay không.” Nàng vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Nhìn dáng vẻ tuyệt đối không bỏ qua, hắn bưng chén lên, quả thật uống một ngụm thuốc, nhưng uống xong lập tức đặt chén lên kỷ trà, một tay kéo nàng vào trong ngực. Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã áp xuống môi nàng, đúng là đắng, lại còn có vị chua chua theo đầu lưỡi hắn chảy sang, chậm rãi rơi vào miệng nàng.

Nàng không nhịn được giãy giụa, hắn lại giữ chặt gáy nàng.

Bị hắn đánh lén, nàng bực bội, nhưng hắn đút thuốc như vậy khiến nàng thẹn thùng, ỡm ờ nhưng vẫn cố uống vào, nàng mở to mắt, dùng sức véo hắn một cái.

Hai má ửng đỏ, đẹp tựa mẫu đơn, có bị nàng đánh thêm vài cái cũng không hề gì, hắn nhìn nàng: “Vẫn còn rất nhiều, còn muốn ta đút nàng sao?”

Nàng cầm chén lên, nhanh chóng uống cạn.

Vệ Lang không nhịn được cười, sai nha hoàn chuẩn bị nước, hắn mặc trung y đi xuống dưới, xoay người đứng vươn tay trước giường: “Tới đây, ta bế nàng đi tắm.”

Sao nàng có thể đồng ý, lúc nãy đã xấu hổ chết đi được, hắn còn muốn tắm cho nàng, nàng chết cũng không chịu: “Ta gọi Tử Phù, Lam Linh vào hầu hạ, chàng cứ đi trước đi.”

“Ta là trượng phu của nàng, chẳng lẽ các nàng ấy còn gần gũi với nàng hơn cả ta sao? Tới đây, ta bế nàng đi tắm, về sau ngày nào ta cũng bế nàng như vậy.” Đôi mắt hắn chứa đầy dịu dàng lại bình tĩnh, giống như biển cả bao la, dù thế nào cũng có thể bao dung nàng, hắn nhìn nàng chậm rãi nói, “Bảo Anh, trong suốt hai mươi ba năm qua, với ta mà nói, không có ngày nào vui sướng như ngày hôm nay.”

Không có gì có thể sánh được, khiến cho những khoảng trống suốt bao năm qua của hắn được lấp đầy, thỏa mãn đến mức muốn tràn ra ngoài.

Nàng khó mà kháng cự, đi về phía hắn.

Hắn bế ngang nàng lên, nàng ôm cổ hắn, nhẹ nhàng cọ vào mặt hắn: “Thật sự vui sướng như vậy sao?”

“Ừ.” Hắn nói.

Tâm tình nàng lại trở nên phức tạp, ngón tay chọc chọc vào cổ áo hắn, nhẹ giọng nói: “Giả sử có một ngày, ta nói cho chàng, thật ra ta không phải là người giống như chàng nghĩ, hoặc là, ta là một người khác, chàng còn vui vẻ như vậy không?”

Hắn nói: “Đương nhiên.”

Nàng không vui: “Chàng trả lời quá nhanh.”

Hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, kỳ thật cũng không hiểu rõ ý của nàng, nàng không phải là nàng, vậy nàng là ai? Vẫn còn một mặt hắn chưa biết sao? Thích một người, thì sẽ thích tất cả mọi thứ của người ấy, cho dù là không tốt cũng có thể chịu đựng được, hắn hôn má nàng: “Vẫn thế.”

Hắn rất khẳng định, cả người nàng thả lỏng, dựa vào ngực hắn.

Trong thùng tắm đã đổ đầy nước ấm, hắn thả nàng xuống, chính mình cũng cởi trung y, dưới ánh nến, lộ ra thân hình thon dài tráng kiện, nàng xấu hổ không dám nhìn, cúi đầu nghịch nước, lại thấy một cái chân dài của hắn đã bước vào, nàng lẩm bẩm nói: “Thế nào cũng phải muốn cùng nhau tắm.”

“Lớn như vậy, vì sao không thể cùng nhau?” Hắn ngồi bên cạnh nàng, sợ đêm khuya tóc dính vào nước sẽ lâu khô, hắn lấy cây trâm búi lại tóc cho cả hai người.

Động tác rất thuần thục, nàng kinh ngạc: “Chàng còn biết cái này, chàng…” Đột nhiên nhớ tới có lần Vệ Liên nói, muốn nâng Kim Trản thành thông phòng, nàng hỏi, “Chẳng lẽ thường ngày chàng không để nha hoàn hầu hạ tắm rửa?”

Hắn nghe vậy cười: “Ghen sao, nàng cảm thấy thế nào?”

“Không nói thì thôi!” Nàng hừ nhẹ.

Hắn cầm lấy xà phòng thơm đặt ở bên cạnh: “Từ lâu ta đã giữ lại để nàng tắm cho ta, sao người khác có thể chạm vào?” Tuy hắn có nha hoàn, nhưng cũng không thích tiếp xúc với mấy người đó, huống chi, trời sinh hắn có mắt nhìn cao, bình thường các cô nương còn không lọt vào mắt hắn, nói gì đến hạ nhân.

Lạc Bảo Anh âm thầm vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không phải chàng giúp ta tắm sao, sao lại thành ta tắm rồi?”

Hắn cười nói: “Đúng, hôm nay ta tắm cho nàng.”

Hắn cầm xà phòng thơm bôi nhẹ lên bả vai nàng, nhưng cảm nhận được da thịt nàng còn trơn hơn cả thứ đang cầm trong tay, hắn rất có kiên nhẫn, xoa từng tấc một, đến khi tới ngực nàng, vừa chạm vào, nàng lập tức đẩy hắn ra: “Để ta tự làm.”

Thân mình giấu trong nước, chỉ lộ ra cần cổ xinh đẹp, giữa sóng nước đung đưa, mơ hồ hiện ra một mảnh tuyết trắng, giống như hoa trong nước, khiến lòng người ngứa ngáy. Hắn hơi rũ mắt, nhớ tới đã từng có lần ngồi trong thùng tắm này, nghĩ đến nàng nên không khống chế được làm ra chuyện hoang đường, nhớ tới những đêm đó, trằn trọc trở mình, hơi thở không khỏi dồn dập lên.

Sao có thể bỏ được bánh xà phòng trong tay, nàng muốn cướp, hắn không cho, nàng giận dỗi đứng lên, lại để lộ cảnh xuân rực rỡ.

Cuối cùng hắn không nhịn được, xoay người nàng lại đặt lên thành thùng tắm, sợ nàng nổi nóng, hắn cúi đầu khẽ hôn vành tai nàng, tận lực giảm bớt đau đớn.

Nàng muốn mắng hắn, nhưng hắn một mực cắn cổ nàng, không nhẹ không nặng, lại tình, ở bên tai gọi nàng là “bé ngoan”, bảo nàng chịu đựng thêm một lúc nữa.

Tiếng nước từ trong thùng tràn ra mặt đất, đan xen với âm thanh trầm thấp dễ nghe của hắn, lúc đầu nàng còn phản kháng, cuối cùng dần dần không có sức lực, không có thần trí, nhưng người phía sau lại giống như chưa từng thỏa mãn, chưa từng mệt mỏi. Trong mơ hồ, nàng nghe thấy thùng tắm phát ra âm thanh kỳ quái, hình như vòng sắt bao bọc xung quanh nó muốn rời ra.

Có lẽ sắp hỏng rồi.

Truyện Chữ Hay