Tháng hai mùa xuân ấm áp, bụng Lạc Bảo Anh đã giống như một quả bóng lớn, nàng hành động có nhiều bất tiện, bình thường nhiều lắm là đi lại ở trong viện của mình một chút, Vệ lão phu nhân cùng Hà thị tương đối coi trọng, lâu lâu đều phải tự mình đến xem, hôm nay chân trước vừa mới đi thì chân sau ở chỗ người gác cổng đã đưa tới một phong thư.
Nàng phát hiện là từ Trường An tới.
Đến khi Vệ Lang về, nàng đưa thư cho hắn: “Ta chưa mở ra xem đâu, có phải phụ thân gửi tới hay không?”
Lạc Vân tới Trường An nhậm chức đã hơn hai năm, sợ lão phu nhân lo lắng, thường xuyên phái gã sai vặt trở về báo lại tình hình gần đây, nhưng viết thư đến Vệ gia thì là lần đầu tiên, cũng không trách được Lạc Bảo Anh thấy kỳ quái, nàng dò hỏi, “Hay là chàng lén lút viết thư cho phụ thân, bằng không ông ấy sẽ không gửi thư đến nơi này.”
“Cái gì mà lén lút?” Vệ Lang cười nói, “Con rể viết phong thư vấn an nhạc phụ, nhân chi thường tình thôi?”
Trong lòng hắn khó dò, Lạc Bảo Anh bĩu môi hỏi: “Cũng chỉ là vấn an sao?” Vừa nói vừa kề sát lại, Vệ Lang chuyển ghế dựa ra, dành ra một không gian để cho nàng ngồi trên đùi, nhưng một bàn tay lại không thể ôm hết eo nàng, chỉ có thể vỗ về trên bụng nàng.
Vận khí tốt thì có thể sờ thấy động tĩnh của nhi tử ở bên trong, nhưng phần lớn thời điểm bé đều yên tĩnh.
Hắn đưa thư cho nàng xem: “Chuyện lần trước nàng đã biết, ta phái Tần đại nhân đến huyện Mân Hòa, đem bách tính đều thuận lợi di chuyển, hiện tại Dương Mẫn Trung khăng khăng vu cáo, mọi chuyện đều nhằm vào ta, ta muốn hỏi ý kiến nhạc phụ một chút.”
“Phụ thân nói như thế nào?”
Hắn thì thầm: “Gậy ông đập lưng ông.”
Lạc Bảo Anh cười rộ lên: “Phụ thân cũng là cáo già xảo quyệt đó, hiện giờ Dương Mẫn Trung rất bất mãn với chàng, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến lý trí, hắn ta như vậy rất dễ dàng xảy ra sai lầm, muốn mời quân vào hũ không khó. Nhưng Dương Mẫn Trung người này có thể làm được các thần, cũng không phải dễ bẻ gãy như vậy chứ?”
“Không phải không dễ dàng mà là không thể quá gấp.” Vệ Lang xoa bóp ấn đường, “Dương Mẫn Trung khá là biết làm vui lòng Hoàng Thượng, lúc trước Hoàng Thượng muốn thi hành chính sách mới thì hắn chính là người ủng hộ đầu tiên, khi đó Hoàng Thượng vẫn là Thái Tử, từ đầu tới cuối hắn ở phương diện này đều hết sức trung thành, cũng rất có năng lực.”
Lạc Bảo Anh gật đầu: “Hoàng Thượng vẫn là rất nhớ tình cũ, trừ phi Dương Mẫn Trung tiêu phí hết những thứ này.” Tay nàng ôm cổ Vệ Lang, “Nói vậy chắc hẳn chàng có biện pháp.”
Vệ Lang cười: “Chung quy sẽ không khiến nàng thất vọng, đỡ phải nàng còn bận tâm hơn cả ta, để cho Thiên Trì điều tra Kim gia. Hiện giờ Kim gia và Dương gia ngồi chung một thuyền, dù sao cũng phải diệt trừ bọn họ.” Hắn véo mũi nàng, “Như vậy là nàng có thể an tâm sinh con cho ta!”
Lạc Bảo Anh hầm hừ: “Vậy còn không sai biệt lắm.”
Vệ Lang cất thư, đỡ nàng đi dùng cơm.
- -----------------
Thời gian này, cuộc sống của Dương Mẫn Trung không tốt lắm, cũng không biết Hải Minh Xương uống lộn thuốc thế nào, trước kia mỗi ngày ở nội các cùng Vệ lão gia tử tranh cãi lật trời mà bây giờ lại đổi tính, mỗi khi có quyết định trọng đại, tám chín phần mười hắn đều đứng bên phía Vệ Lang, mà những các thần khác một khi phụ họa Dương Mẫn Trung thì đều bị Hải Minh Xương mắng đến máu chó đầy đầu, nói bọn họ là tầm thường, là tay sai, không xứng làm các thần. Truyền tới tai Dương Húc, hắn có tai như điếc, hôm nay Dương Mẫn Trung lại bị Hải Minh Xương làm cho tức đến giậm chân, nhưng mà rất khó để đối phó hắn.
Vì Hải Minh Xương làm quan liêm khiết, cá tính lại giống như lấy đá trong hầm cầu, thường thường người khác không dám chọc hắn, cái này còn không giống trước kia tiên hoàng phải chờ đến khi phụ thân Hải Minh Xương qua đời, hắn trở về chịu tang thì mới cảm thấy thanh tịnh sao, trong lòng Dương Mẫn Trung cũng không biết là ai tiến cử hắn, để cho Dương Húc dùng lại, thật đúng là hại người!
Hắn ta đột nhiên ném chén rượu trên bàn xuống đất.
Nhìn thấy hắn ta đầy mặt tức giận, Kim Huệ Thụy cười khanh khách đi vào, bàn tay vuốt ve bả vai hắn: “Ơ, rốt cuộc là ai chọc lão gia, khiến cho lão gia tức giận như vậy.”
Dương Mẫn Trung lạnh lùng nói: “Còn không phải tên Hải Thanh Thiên kia!”
Đó là mỹ danh mà bách tính dành cho Hải Minh Xương.
Kim Huệ Thụy nói: “Hải đại nhân đó không phải cái đồ cứng nhắc sao, có thể có bao nhiêu năng lực? Nơi nào đuổi kịp được một phần của lão gia, lão gia không cần vì hắn mà làm tổn hại thân thể. Để thiếp thân nói, vậy Hải đại nhân đó cũng chỉ là được cái hư danh trên người, trước kia ở nội các, hắn dựa vào việc đối đầu với Vệ lão gia tử để đoạt lấy nổi bật, mà nay cùng lão gia như vậy, còn không phải cũng là vì muốn nổi bật sao? Hắn đó là dựa vào những thứ này để nổi danh, lão gia có thể hoàn toàn không cần để ý tới, bằng không ngược lại lại có sơ sót khác.”
Những lời này ngược lại có chút kiến giải, Dương Mẫn Trung suy nghĩ một chút mới nói: “Ý của nàng là…”
“Lão gia nên biết rõ đối thủ thật sự là ai.”
“Vệ Lang!” Dương Mẫn Trung đập bàn, “Ta sao lại quên mất, chỉ là tiểu tử này lươn lẹo giống như cá… Hơn nữa hiện giờ còn chưa tới thời cơ.” Hắn đang điều tra một chuyện, đến lúc đó tự nhiên phải cho Vệ Lang một đòn cảnh cáo.
Kim Huệ Thụy cười tủm tỉm nói: “Cũng không phải là không có biện pháp.” Nàng ta rút từ trong tay áo ra một tờ biên lai, “Vệ Lang không phải từng phụ trách công việc đo đạc ở các huyện thành phụ cận kinh thành sao? Lão gia chàng nhìn một cái…” Nàng ta nhẹ giọng cười, “Hắn đại khái không nghĩ tới hắn cũng sẽ có nhược điểm.”
Dương Mẫn Trung liếc mắt nhìn một cái, dò hỏi: “Nàng lấy từ đâu?”
Phía trên viết tên các quan viên sở hữu nông trang ở huyện Hoạt, hàng năm giao ra tiền thuế, người bình thường không thể lấy được, trừ phi là làm việc ở Hộ Bộ.
Kim Huệ Thụy nói: “Phụ thân có mấy môn sinh đều ở Hộ Bộ, muốn cái này còn không dễ sao? Cứ cho là lão gia đi tìm thì cũng không khó, có điều lão gia ngài cũng là sơ hở…” Nàng ta cười một cái, “Lão gia trăm công ngàn việc về tình cảm thì có thể tha thứ, nếu không phải trời xui đất khiến, chỉ sợ phụ thân cũng không biết.”
“Nàng rốt cuộc đang nói cái gì, nói rõ ràng.” Dương Mẫn Trung có một ít hứng thú.
Kim Huệ Thụy nói: “Trên tờ đơn này, tiền thuế của Phương gia rất ít, nhưng nhà Phương đại nhân tuy không nhiều ruộng tốt lắm thì cũng có hơn mấy ngàn mẫu, nhưng mà hàng năm chỉ nộp thuế mấy chục lượng bạc, có thể thấy được che giấu bao nhiêu, sau đó phụ thân lập tức phái người điều tra, vì đó là Vệ Lang phụ trách, lúc trước Phương đại nhân đó cũng là thứ phụ, cùng Vệ gia có chút kết giao, có thể thấy được Vệ Lang vẫn là có được chỗ tốt.” Nàng ta lộ ra nụ cười trào phúng, “Có lẽ là đã nhận tiền của Phương gia, lúc ấy tất cả gia sản của Vệ gia đều giao cho Đại phu nhân bảo quản, Vệ Lang nhìn rạng rỡ như vậy nhưng kỳ thật Tam phòng bọn họ cũng không có bao nhiêu tiền, tương lai cũng không được kế thừa bao nhiêu gia nghiệp, hắn mượn chức vụ thuận tiện tham ô một ít cũng dễ dàng.”
Kim Huệ Thụy đã từng là con dâu Vệ gia, tự nhiên hiểu nhiều hơn so với Dương Mẫn Trung, Dương Mẫn Trung vỗ đùi, hưng phấn nói: “Hắn cũng có ngày này!”
Trước mặt người khác hay sau lưng người khác, Vệ Lang luôn là đạo đức tốt tác phong tốt, nhưng ngấm ngầm trong đó, còn không phải là dơ bẩn thối rữa?
Thê tử lập công lớn, Dương Mẫn Trung ôm lấy nàng ta hôn mạnh hai cái: “Ta lại cho người điều tra một chút, giả sử là sự thật thì Vệ Lang hắn chạy không thoát.”
“Ta cũng hy vọng hắn có thể gặp báo ứng.” Kim Huệ Thụy lạnh lùng nói, “Chàng biết ta ở Vệ gia chịu bao cực khổ, tất cả người Vệ gia bọn họ đều là ngụy quân tử, chỉ là người ngoài không biết, nhắc tới Vệ gia đều khen không dứt miệng, không biết được bộ mặt thật của bọn họ, ta cũng không muốn buông tha bọn họ.”
Dương Mẫn Trung duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng ta: “Nàng yên tâm, ta sẽ báo thù thay nàng.”
- ---------------------
Hôm nay Vệ Lang cứ theo lẽ thường tới nội các, tiểu lại châm trà cho hắn.
Nhìn thấy trong lầu trống không, hắn có chút kỳ quái, hỏi tiểu lại: “Các vị đại nhân vẫn chưa tới sao?”
Tiểu lại cười nói: “Tới sớm hơn đại nhân một lúc, bị Hoàng Thượng mời đi…”
Đang nói chuyện, hoàng môn ở Càn Thanh cung tới truyền lời, mời Vệ Lang cũng ra hôm nay có chuyện gì đó, Vệ Lang vội đứng lên, vỗ quần áo, từ thang lầu đi xuống dưới.
Vừa tới Càn Thanh cung đã thấy có bốn vị đại nhân ở trong đó, bao gồm Dương Mẫn Trung, Hải Minh Xương và hai người nữa, nhìn thấy hắn, Dương Mẫn Trung lập tức lộ ra nụ cười thần bí khó lường, sau khi cười xong, còn chủ động hướng về hắn gật đầu một cái, Vệ Lang làm như không nhìn thấy, đi thẳng vào khom người hành lễ với Dương Húc.
Thì ra là Ô Duy quốc muốn phái đại sứ tới đây để cùng Đại Lương giao hảo.
Không coi là đại sự gì, nhưng liên quan đến ngoại giao nên Dương Húc vẫn cùng bọn họ trao đổi một lát.
Chỉ chờ đến lúc mọi người phải đi, Dương Mẫn Trung có việc bẩm báo, nói có quan viên bôi nhọ Vệ Lang tham ô, hắn ta cất cao giọng nói: “Chu đại nhân cũng là to gan lớn mật, ai không biết thanh danh của Vệ đại nhân, nhưng hắn vậy mà viết tấu chương nói Vệ đại nhân thay Phương đại nhân giấu giếm số lượng đồng ruộng, còn nói Vệ đại nhân thu nhận tiền tài, cô phụ hoàng ân, có tội khi quân!”
Trong miệng Dương Mẫn Trung lấy Chu đại nhân ra làm lá chắn, lại đem chứng cứ trình đến trước mặt Dương Húc: “Hộ Bộ cũng là quản chế bất lực, những thứ này mà cũng có thể lọt ra ngoài, vi thần không biết nên xử lý như thế nào, thỉnh Hoàng Thượng chuộc tội.”
Khom người đến tận đầu gối, nhìn có vẻ cực kỳ lo sợ.
Sắc mặt Dương Húc lập tức trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Chu đại nhân, là cấp sự trung Hộ Bộ Chu Nghiêu?”
“Vâng…” Dương Mẫn Trung nói.
“Đầu óc mê muội!” Dương Húc hét lớn một tiếng, đột nhiên cầm lấy tấu chương ném về phía Dương Mẫn Trung, “Ngươi cho rằng trẫm không biết Chu Nghiêu là ai? Ngươi là cử nhân năm thứ hai, hắn cũng vậy!”
Hắn đột nhiên tức giận, Dương Mẫn Trung sợ tới mức chân mềm nhũn, vội quỳ rạp xuống đất, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Hắn ta không biết mình sai chỗ nào.
Rõ ràng là Vệ Lang bao che cho Phương đại nhân, sao ở chỗ Hoàng Thượng, hắn ta thật giống như không nhìn thấy vậy?
Không đúng, nhất định hắn ta đã nghĩ sai chuyện gì rồi!
Phương đại nhân…
Phương đại nhân đã làm thứ phụ, cũng không có bao nhiêu thành tích, không tính là vượt trội, hắn nổi danh ở trong triều ngược lại là vì hắn có nhiều con trai con gái, hắn có mười hai đứa con, còn có cái gì khác? Hắn ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra, đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng của Dương Húc truyền đến: “Hiện nay Phương Hoài bệnh nặng trên giường, hắn nộp thiếu tiền thuế là trẫm cho phép.”
Quả thật là sét đánh giữa trời quang, sắc mặt Dương Mẫn Trung lập tức trắng bệch.
Hắn ta không biết là, trước khi Vệ Lang đi thẩm tra ruộng tốt thì đã nói chuyện này với Dương Húc, nói sức khỏe Phương Hoài không tốt, nhưng hắn còn có vài nhi tử đang ở tuổi đi học, trong đó có hai đứa nhỏ lại bị bệnh tật quấn thân, mà vốn thân thể Phương Hoài cũng không tốt, lúc ấy hắn hy vọng Hoàng Thượng có thể quan tâm gia đình này. Dương Húc vốn cũng không phải người lòng dạ sắt đá, Phương Hoài người này không có bao nhiêu công lao nhưng cực kỳ chăm chỉ, Dương Húc suy nghĩ một chút liền để cho Vệ Lang giảm bớt tiền thuế của nhà bọn họ, chuyện này chỉ có hai người bọn hắn biết được, Dương Mẫn Trung đương nhiên là không biết gì cả.
Ở trong lúc lơ đãng, hắn ta vậy mà lại lôi ra chuyện Hoàng Đế âm thầm quyết định cùng người khác.
Luật lệ Đại Lương không có tội này, nhưng theo bất kỳ người nào thì Dương Mẫn Trung đều là gặp phải xui xẻo.
Cả người hắn ta nhũn ra, mới hiểu được mình đã trúng kế của Vệ Lang, hắn ta là nhận dao nhỏ của Vệ lang rồi tự đâm lên người mình!
Còn có Kim Huệ Thụy, nữ nhân ngu xuẩn đó, nàng ta cũng hại hắn!