Cao Phong đứng bên cạnh nghe nàng nói cũng không ngăn khỏi mỉn cười.
Đang vào lúc này, ở ngoài sân có nhiều bước chân truyền lại, lực bước thoăn thoắt, Cao Phong chấn động: “Những người này biết võ công, không giống như bọn quan sai.”
Quả nhiên thấy có bốn đạo sĩ nối đuôi nhau bước vào, tuổi tác đều ngoài hai mươi, mặc đạo bào màu tro, lưng đeo trường kiếm, một người hơi mập, một người cao gầy, hai người kia tầm vóc trung bình.
Hai tên quan sai thấy bốn đạo sĩ đi vào, lập tức cúi rạp đầu chào đón, báo cáo với họ tình hình người của Thường gia.
Bốn gã đạo sĩ đó thần sắc tỉnh bơ, tựa hồ như không xem có hai tên quan sai trong mắt.
Mọi người trong sân ai nấy im lặng, người đàn bà mập vốn khóc không ngừng lúc này nắm chặt lấy tay Đinh Hiểu Lan không muốn rời, cũng vội đứng dậy.
Chỉ nghe đạo sĩ thân cao gầy nói: “Thường lão bản, đưa Tú Vân cô nương ra đây.”
Người đàn bà mập nói: “Tú Vân nhà chúng tôi không muốn …..
không muốn đi, vị cô nương này là …..
cháu gái họ chúng tôi, cháu tình nguyện thay thế Tú Vân …..” giọng bà lúng túng, mắt cứ nhìn Đinh Hiểu Lan, vẻ mặt như cầu khẩn.
Đạo sĩ cao gầy nói: “Không thể thay thế!” rồi quay đầu nói với đạo sĩ khác: “Thất sư đệ, mang ngân lượng ra giao cho họ, chúng ta sẽ dẫn người đi!”
Người được gọi Thất sư đệ ở phía sau vội đi tới trước, móc trong bao ra một túi tiền, mắt cũng không thèm nhìn, đưa túi tiền cho người đàn bà mập.
Người đàn bà mập quýnh quáng, không dám nhận tiền, vội vàng nói: “Các vị sư gia, chớ có nôn nóng, cháu gái tôi cũng là thuần âm nữ tử, cháu thật là …..
không tin, các vị hỏi cháu xem!”
Việc này làm cho tinh thần các đạo sĩ chấn động, tức khắc toàn bộ cặp mắt các đạo sĩ đều di chuyển tới Đinh Hiểu Lan
Gã đạo sĩ hơi mập nói với Đinh Hiểu Lan: “Cô nương nói sinh thần (giờ sinh) cho ta nghe thử?”
Đinh Hiểu Lan bèn đem sinh thần của Tú Vân mà người đàn bà mập đã cho nàng biết nói ra một hơi.
Cả bốn gã đạo sĩ cùng nhìn nhau.
Gã đạo sĩ hơi mập nói: “Cô nương và Tú Vân có đúng là cùng ngày, tháng, năm sinh phải không?”
Đinh Hiểu Lan gật đầu: “Hoàn toàn chính xác!”
Gã đạo sĩ hơi mập nói: “Nếu vậy tốt lắm, nếu vậy tốt lắm, đúng là trời đã giúp giáo phái ta, phù hộ cho Giáo chủ!” mặt gã có vẻ kích động, cơ hồ như muốn nhảy múa lên.
Đinh Hiểu Lan cười: “Các vị đạo gia sẽ bỏ qua cho Tú Vân phải không?”
Gã đạo sĩ hơi mập tức thì trầm mặt xuống, nói: “Không thể được!”
Gã đạo sĩ cao gầy bước tới trước vài bước, nói: “Tứ sư đệ, nói nhiều làm gì, chúng ta sẽ dẫn cả hai nữ tử này đi, sư phụ nhất định sẽ cao hứng.” Các gã đạo sĩ khác cũng phụ họa theo.
Việc diễn tiến như vậy, làm mọi người trong Thường gia thêm hoảng hốt.
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan cũng cảm thấy quá bất ngờ.
Đinh Hiểu Lan nói với các gã đạo sĩ: “Các vị sao lại cưỡng bức người như vậy? cái này không phải là cướp đoạt dân nữ sao?”
Gã đạo sĩ hơi mập nói: “Chúng ta có trả tiền mà.”
Người đàn bà mập la làng lên: “Chúng tôi không cần tiền các vị, chúng tôi không cần!”
“Ai muốn ngân lượng của chúng ta?”
“Chúng tôi đã có tiền!”
Tiếng ồn ào hơi ngừng.
Đinh Hiểu Lan nói: “Các vị xem, đây không phải là cướp đoạt ư?”
Gã đạo sĩ hơi mập nói: “Vị cô nưong này có vẻ thông tình đạt lý, thiết tưởng cũng nên biết Giáo chủ chúng ta pháp lực vô biên, kiếm pháp thần thông.”
Gã thấy Đinh Hiểu Lan có mang phối kiếm (kiếm đôi), lại tiếp: “Chỉ cần cô nương tình nguyện trung thành với giáo phái ta, tận trung với Giáo chủ, Giáo chủ lão gia sẽ khai tâm, truyền cho cô vài chiêu tuyệt thế kiếm pháp, bảo đảm cô suốt đời dùng cũng không hết.”
Cao Phong đứng bên nghe gã đạo sĩ này hễ mở miệng là câu trước “Giáo phái ta”, câu sau “Giáo chủ”, trong lòng nghi hoặc, bèn bước tới hỏi: “Xin được hỏi giáo phái các vị danh hiệu là chi?”
Tâm tư các gã đạo sĩ lúc này đặt toàn bộ lên thân hình kiều diễm của Đinh Hiểu Lan, nên chẳng thèm trả lời Cao Phong, chỉ đưa mắt lườm hắn.
Đinh Hiểu Lan thấy các đạo sĩ đối với Cao Phong ngạo mạn vô lễ, trong lòng không vui nói: “Giáo chủ các ngươi là cái thá gì? mà bắt ta phải trung thành với hắn?”
Sắc mặt các gã đạo sĩ lập tức xị xuống.
Gã đạo sĩ cao gầy “sặc” lên một tiếng, trường kiếm đã tuốt khỏi vỏ, mắng: “Ngươi dám vô lễ với Giáo chủ, ta giết ngươi!” Mặt gã như che phủ lớp mây đen.
Đinh Hiểu Lan cười: “Muốn thử đọ vài chiêu chăng? Bản cô nương cũng vui vẻ xin bồi tiếp.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay người đàn bà mập, xoay người nói với bà ta: “A di, dì yên tâm, chỉ cần có cháu ở đây, bảo đảm Tú Vân không có chuyện gì.”
Người đàn bà mập chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng trước mắt, lúc này bà ta đờ đẫn người như một khúc gỗ.
Hết chương