Một lát sau.
Đinh Hiểu Lan dịu dàng hỏi: “Phong, từ lúc chúng ta quen biết đến nay, huynh nói xem đã được bao lâu?”
Cao Phong nghĩ ngợi giây lát, nói: “Khoảng hai năm.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đúng, nói chính xác hơn, là hai năm bảy tháng hai ngày.”
Cao Phong ngây người ra, rõ ràng quá bất ngờ.
Đinh Hiểu Lan nói: “Vào cái ngày huynh ước hẹn với Bang chủ Kim Kiếm Bang Vân Phi Tường tỉ võ ở Hoàng Hạc Lâu, giang hồ chấn động, các đại môn phái võ lâm từ Chưởng giáo, Chấp sự đều được Vân Phi Tường mời phó hội, đồng thời làm nhân chứng cho cuộc tỉ võ, muội lúc đó ngẫu nhiên được sư phụ cho đi theo.
Kể từ sau khi được chứng kiến huynh và Vân Phi Tường giao chiến kinh thiên động địa với nhau, muội càng ….Trong đầu óc muội lúc nào cũng đều có hình ảnh của huynh.
Về sau, muội cố ý an bài tương ngộ với huynh tại một tửu điếm, cùng đấu khẩu với huynh, và dần dà chúng ta quen biết kết giao với nhau.
Những ngày được gặp huynh lòng muội vô cùng hân hoan, còn những ngày xa cách huynh, cứ mỗi thời mỗi khắc muội đều nhớ tới huynh ….” Lời nói của nàng như nghẹn lại, nước mắt chảy đầm đìa.
Hiển nhiên tình cảm nàng đối với hắn đã thấm sâu vào xương cốt, đã hòa tan vào mạch máu nàng.
Cao Phong ôm chặt nàng trong lòng, lau những giọt lệ châu đầm đìa trên má nàng, dịu dàng nói: “Cô bé đa cảm ơi, sao lại khóc rồi? huynh đâu phải là khúc gỗ, không biết tình cảm muội đối với huynh.”
Đinh Hiểu Lan bỗng nhiên trợn mắt nhìn hắn: “Huynh đúng là khúc gỗ, khúc gỗ mục!”
Cao Phong cười khổ nói: “Vâng, huynh đúng là khúc gỗ mục.”
Đinh Hiểu Lan vừa mới khóc lóc đây, giờ nàng đã biến thành tươi cười vui vẻ.
Ngay lúc đó bất chợt nghe có hai tiếng cộc cộc, có người gõ cửa, rồi có tiếng nói bên ngoài, thì ra đó là người hầu bàn của khách sạn tới thông báo đồ ăn đã sẵn sàng.
Đinh Hiểu Lan lúc này mới có cảm giác đói bụng, ngay lập tức hai người rời khỏi phòng, đi xuống phòng ăn, phòng ăn tuy không được rộng, nhưng rất sáng sủa, có bảy tám bàn trống không, hiển nhiên còn chưa tới giờ trưa để dùng bữa.
Bọn Cao Phong chọn lấy một bàn gần cửa ra vào, vừa mới ngồi xuống, tên hầu bàn đã nhanh nhẹn bưng các thức ăn lại, ngoại trừ các món tương vịt thịt hầm không tính, còn lại đều là các món ăn đặc sản của vùng Hàng Châu, Đinh Hiểu Lan vui sướng vô cùng, cả hai cùng ăn uống ngấu nghiến như người sắp chết đói.
Đinh Hiểu Lan xuất thân trong gia đình nhà võ, các bạn bè đa số là nam nhân, nàng thường hay được sư phụ Chu Bằng cho đi theo đây đó mỗi khi ông có dịp hành tẩu giang hồ, vì thế tính tình nàng rất hào phóng, nàng không giống như các cô tiểu thư khuê các hay thẹn thùng mắc cở, chính ở điểm này nàng rất hợp với cá tính Cao Phong.
Bữa ăn đang nửa chừng, đột nhiên Đinh Hiểu Lan ngừng lại, tựa hồ như đang nghiêng tai nghe ngóng điều gì.
Cao Phong hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh thử chú ý nghe, dường như có tiếng phụ nữ khóc.”
Cao Phong ngưng ăn, cũng tập trung lắng nghe, quả nhiên có tiếng phụ nhân khóc, âm thanh thật thống khổ, cho thấy người đó đang bi thương cùng cực.
Lại một lát sau, tiếng khóc đó càng lớn hơn, rồi có thêm tiếng cãi vã.
Cao Phong nói: “Nhất định phu thê nhà đó cãi nhau, mặc kệ họ, chúng ta ăn cơm đã.”
Vào lúc đó, tên hầu bàn mang nước trà tới.
Đinh Hiểu Lan hỏi: “Tiểu nhị ca, bên cạnh đây có tiếng khóc lẫn tiếng cãi vã là chuyện gì?”
Tên hầu bàn nói: “Quan gia định nói tới nhà đối diện chăng? Ái dà, hỏng bét rồi!”
Cao Phong nói: “Việc gì vậy?”
Tên hầu bàn nói: “Gia đình họ không biết đã đụng chạm với ai? Vậy mà lại gặp sự tình đen đủi đưa tới.”
Đinh Hiểu Lan có vẻ nôn nóng, nàng hỏi gấp: “Rốt cuộc sự tình gì?”
Tên hầu bàn nói: “Địa phương này của chúng tôi gọi là Ngư Gia trấn, gần đây có một số đạo nhân lạ mặt tới trấn, nghe nói bọn họ chuyên tu luyện tiên thuật ….”
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan nghe vậy, cả hai không khỏi lấy làm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên họ nghe tới việc này.
Chỉ nghe Tên hầu bàn tiếp tục nói: “Lúc đầu, Huyện thái gia địa phương chúng tôi không tin, chửi mắng bọn họ nói hươu nói vượn, lại còn phái người đuổi bọn họ nữa, chưa nghĩ tới bọn đạo sĩ này có pháp thuật, rốt cuộc các quan sai do huyện thái gia phái tới đều bị bất động tại chỗ, nhất động cũng không cử động được.
Về sau, huyện lệnh thái gia sợ hãi quá, chẳng những không đuổi họ, lại còn giúp đỡ họ nữa.”
Cao Phong nói: “Những đạo sĩ tu luyện pháp thuật này có quan hệ gì tới gia đình đang khóc lóc cãi vã kia?”
Tên hầu bàn nói: “Chính vì vậy tôi mới nói gia đình họ bị vận xui mà, nghe nói các đạo sĩ tu luyện pháp thuật này cần đến thiếu nữ thuần âm gì đó, rốt cuộc sự việc như thế nào tôi cũng không được rõ, các người đạo sĩ này đã tìm đến những nhà có con gái nhưng họ đều chê nói không dùng được, cuối cùng thì chọn trúng nữ nhi Tú Vân của gia đình vừa than khóc đó.”
Bọn Cao Phong càng lúc càng thấy kỳ quái, Đinh Hiểu Lan nhịn không nổi chửi rủa ầm lên: “Bà nội nó, việc nghe kỳ cục quá.”
Cao Phong nói: “Rồi sau đó thế nào?”
Tên hầu bàn nói: “Sau này Huyện lão gia phái người lại, nói dùng hai trăm lượng bạc gì đó để mua Tú Vân cho đám đạo sĩ đó, qua khoảng ba tháng mười bảy ngày thì sẽ quay về, nhưng gia đình than khóc đó nói con gái nhà lành người ta danh tiết rất trọng yếu, còn hai trăm lượng bạc có sá gì đâu?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đương nhiên danh tiết trọng yếu hơn tiền bạc!”
Tên hầu bàn nói: “Đúng vậy! nhưng sự tình đâu phải do gia đình Tú Vân làm chủ, Huyện lệnh lão gia đã phái người tới gia đình họ để giám sát, vì sợ họ đem con gái họ trốn đi, nghe nói tới giữa giờ ngọ hôm nay sẽ cho người tới dẫn Tú Vân đi.”
Nghe tới chỗ này, Cao Phong và Đinh Hiểu Lan hơi nghi ngờ, định tính hỏi thêm vài điểm nữa, nhưng tên hầu bàn đã nghe có tiếng gọi “A Dục”, hắn lẩm bẩm: “Hỏng! nước trên lò chắc cạn rồi!” Hắn vội vàng quay lưng chạy biến vào trong.
Hết chương