Con người luôn trọng trạng thái mơ, không bao giờ thức tỉnh. Họ như những đứa con trong ngôi nhà đang cháy, người cha thì cố đưa đứa con ra ngoài tuy nhiên bọn chúng cảm thấy ngôi nhà sáng rực chơi rất vui nên không bao giờ muốn thoát. Chính vì thế, con người cứ phải luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác, không bao giờ thoát được. Khi họ tái sinh, họ có thể sẽ lọt vào cửa do nghiệp lực của mình: cõi trời ( được sống sung sướng như tiên), cõi người, cõi a tu là (thần), cõi ngạ quỹ (Ma đói), cõi súc sinh (các loài cầm thú) và cõi địa ngục (rơi vào cảnh khổ bị giam cầm). Chỉ khi nào con người có thể từ bỏ bản ngã, từ bỏ cái tôi của mình, họ mới chính thức giác ngộ mà vượt qua sinh tử luân hồi đạt thành quả vị.
“Sở Linh thượng tiên, Hoài Phong thượng tiên cầu kiến” – Một tiểu tiên trong phủ Sở Linh chạy đến bẩm báo, đang thiền định bỗng chốc dừng lại, hơi thở Sở Linh bắt đầu thả ra, đôi mắt hé mở, đầu gật gù. Chưa thấy hình bóng mà âm thanh đã vang lên
“Sở Linh thượng tiên a Sở Linh thượng tiên, ta nói tại sao ngươi cứ cố chấp như thế” – Hoài Phong thượng tiên đi đến bàn và ngồi xuống, thấy người phụ nữ trước mặt yên tĩnh như mặt nước, không động nên càng bồn chồn hơn nữa.
“Không biết Hoài Phong thượng tiên sẽ đến đây thăm ta, nên ta không chuẩn bị gì được cho ngài, chỉ có cốc trà sen này, mời ngài uống”- Sở Linh mỉm cười đưa cốc trà sen cho Hoài Phong. Nhưng Hoài Phong không điềm tĩnh được như vậy, hắn bắt đầu hỏi
“Tại sao Sở Linh thượng tiên phải cố chấp muốn quay trở lại kiếp ban đầu của ngài”
Đôi mắt của Sở Linh không dao động, chỉ khẽ cười đáp lại “Khoảng thời gian trước ta tu hành gặp phải chướng ngại, đó chính là kiếp đầu tiên của ta trong kiếp ta chứng thành quả vị, ta chưa buông bỏ được tình cảm của mình, ta vẫn còn nhớ đến chàng. Lúc đó ta chỉ có lựa chọn, bỏ mặc bản ngã của mình và đạt được quả vị của sự giác ngộ nhưng hình ảnh của chàng một lần nữa xuất hiện trong tâm trí của ta khiến ta tẩu hỏa, ta phát hiện ra kiếp trôi qua, nhưng hình ảnh của chàng ta không quên, chỉ là ta tạm thời cất giấu vào ngăn sâu nhất trong trái tim ta. Ta muốn quay trở lại kiếp thứ để làm ra lựa chọn của chính mình, ta chọn sự giải thoát hay chọn tình cảm của chàng”
“ Ngươi có biết người trở lại luân hồi, chỉ được tồn tại năm, sau năm nếu người không quay lại, người sẽ đánh mất bổn tôn của mình, công sức tu kiếp của người sẽ biến mất hết tất cả. Người sẽ sống tiếp cho đến khi chết đi và rồi ngươi sẽ phải tu lại, thậm chí ngươi sẽ lạc khỏi đường tu hành”- Hoài Phong chất vất
“Ta biết, chỉ có thể quay trở lại đó, ta mới biết được câu trả lời của chính mình”
“Nếu vậy ta chỉ có thể chúc ngươi tìm ra được đáp án, ngươi tính khi nào đi”- Hoài Phong nhìn Sở Linh đầy luyến tiếc
“Ta tính hôm nay ta sẽ đi”
“Thế ta tiễn ngươi”- Hoài Phong ngồi đó thiền, tuy nhiên trong long vẫn không thể nào tịnh, hắn đang nghĩ làm cách nào để giữ nàng lại, nhưng hắn chỉ có thể nhìn nàng quay trở lại kiếp đầu tiên của mình.
Khoảng canh giờ sau đó, cả hai bắt đầu xuất phát đến Hồ Sinh Tử - đó là một hồ nước của Thiên tộc, mặt hồ có ba màu Trắng, đỏ và xanh dương. Màu trắng biểu hiện cho việc quay trở lại quá khứ, quay trở lại kiếp của mình để phá bỏ chướng ngại. Màu đỏ là xuống trần gian trong kiếp sống hiện tại của mình. Màu xanh dương là để đi đến kiếp tương lai của mình. Và chắc chắn khi bất kì vị thần tiên nào nhảy xuống đều sẽ bị phản phệ tùy theo họ muốn nhảy xuống màu gì
Nếu như họ nhảy xuống nước màu đỏ, xuống trần gian trong kiếp sống hiện tại của mình, họ vẫn giữ được trí nhớ của mình và họ vẫn giữ được phép thuật của mình. Nhưng nếu quá năm họ không quay trở lại thiên đình, họ sẽ phải làm kiếp người cho đến hết số kiếp của mình.
Nếu họ nhảy vào nước màu xanh dương, đi đến số kiếp tương lai của mình, họ vẫn giữ được trí tuệ của mình nhưng mất hết pháp thuật. Nói cách khác là họ chỉ có thể dùng tâm thức của mình xuyên qua nó để khám phá thiên cơ chứ không được trực tiếp dùng thân thể xông qua, nếu dùng thân thể xông qua, họ sẽ tan xương nát thịt, vĩnh viễn không được siêu sinh.
“Sở Linh thượng tiên, ngươi muốn xông vào hồ sinh tử”- Một vị bổn tôn hung nộ canh giữ hồ, đôi mắt của hắn đen nhánh, toàn người hắn màu đỏ. Trên người hắn có chấm ánh sáng, ánh sáng trắng trên đầu, ánh sáng đỏ ngay miệng và ánh sáng xanh dương ngay tim.
“Đúng ta muốn quay trở lại số kiếp đầu tiên của ta” – Sở Linh kiên quyết
“Nếu như ngài muốn quay trở lại kiếp đầu tiên của mình, ngài sẽ không còn bất cứ phép thuật gì”
“Ta biết điều đó”
“ Nếu như ngài muốn quay trở lại kiếp đầu tiên của ngài, trí tuệ của ngài vẫn được giữ nguyên nhưng tính cách của ngài sẽ bị phân thành cái. Một cái màu trắng đó chính là trí tuệ của sự thiền định, sự thanh tịnh trong con người ngài. Một cái màu đỏ chính là tính cách của con người: tham, sân, si. Tuy nhiên ngài chỉ còn màu đỏ và sẽ mất đi ánh sáng màu trắng”- Người canh giữ hồ chất vấn tiếp.
“Ta biết, ta chỉ có thể quay trở lại cảm xúc của con người, ta sẽ mất đi sự thiền định của mình hoàn toàn, ta có thể tu tập lại sự thiền định ở kiếp đó” – Sở Linh vẫn kiên quyết.
“Nếu năm ngài không quay trở lại đây, bổn tôn của ngài sẽ tan rã, ngài sẽ phải sống lại kiếp của mình, ngài sẽ tiếp tục ở lại với luân hồi và điều quan trọng công sức tu luyện của ngài sẽ tan thành bọt biển”- Người canh giữ hồ thở dài
“Ta biết”
“Và ta nhắc luôn cho ngài một điều rất quan trọng, đó giờ có vị thượng thần xông qua nước màu trắng và chỉ có vị quay trở lại đúng thời hạn, còn vị đều bị tình ái của nhân gian làm cho mê muội.”
“Ta không tin ta sẽ bị lưới tình che mắt, ta không tin, ta sẽ quay trở về trước thời hạn của mình” - Sở Linh kiên quyết.
“Khi ngài bước qua, sẽ không ai biết trước được điều gì cả, và ta nhắc luôn khi ngài vượt qua nơi này, ngài sẽ không thể biến thành thân thể của ngài kiếp đầu tiên mà ngài sẽ nhập vào một người đã đến hạn chết khác, ngài đi đi”
“Sở Linh, hãy quay về đúng thời hạn ta sẽ đợi nàng” – Hoài Phong nhìn thấy Sở Linh khẽ cười, nàng gật đầu và bắt đầu nhảy vào hồ nước màu trắng.