Đánh Cược Trái Tim

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ xưa tới nay,đất nước Việt Nam ta đã có lịch sử vô cùng hào hùng chống giặc ngoại sâm,tinh thần yêu nước lòng căm thù giặc của đã đi vào máu thịt của người Việt Nam.

Trước thì có quân Nam Hán,giặc Nguyên Mông.. sau thì lại có thực dân Pháp,Mỹ,Nhật.Cho tới ngày nay vẫn đôi khi có xích mích nơi địa đầu hải đảo với Trung Quốc.Qua đó càng cho thấy rõ tính kiên cường,bền bỉ, lòng yêu nước,căm thù giặc của nhân dân ta.Đó ko chỉ là máu,là thịt,mà còn là truyền thống được kế thừa từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Ngoan cường và đầy kiêu hãnh,ko bao giờ khoan nhượng và cúi đầu trước kẻ thù.Đã có bao nhiêu tấm gương anh hùng đã hy sinh cho đất nước,cho dân tộc để lưu lại đời sau được hưởng thái bình.Dân tộc việt Nam ko có kĩ thuật cao như Mỹ,Nhật,cũng ko có số dân đông áp đảo như Trung Quốc.Chúng ta là dân tộc nhỏ bé trên quả địa cầu rộng lớn này.Đã có bao nhiêu tài liệu trên thế giới tới bây giờ vẫn đặt ra câu hỏi vì lý do gì một dân tộc nhỏ bé lại có thể vùng lên để đánh thắng kẻ thù?

Có rất nhiều giả thiết đã đặt ra,vì Việt Nam ta đánh du kích tốt?Vì chúng ta nhiều mưu kế?Vì chúng ta thông thuộc địa hình lãnh thổ?..Có rất rất nhiều lý do được đưa ra,nhưng xét cách toàn diện lý do duy nhất khiến chúng ta thắng lợi cõ lẽ vì lòng yêu nước.

Vì chúng ta yêu nước,nên chúng ta có thể bất chấp tất cả,dù có là hy sinh máu thịt,dù có là xử bắn hay cầm tù,chúng ta đều chấp nhận.Vì chúng ta yêu nước,tuyệt đối ko thể đề mất nước,cho nên “dù có là chiến đấu năm, năm hay lâu hơn nữa” thì lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến vẫn luôn được ủng hộ hết lòng.Vì chúng ta yêu nước nên địch càng mạnh chúng ta càng hăng,địch càng mạnh chúng ta càng kiên cường..

Đó có lẽ đã ăn vào máu xương dân tộc Việt..

Tuấn Tú cũng nằm trong những người đó.Tuy tình trạng hiện tại chưa phải nguy hiểm tới độ mất nước,nhưng mặt mũi bao nhiêu năm nay chỉ trong phút giây đã hoàn toàn tan biến cả.Anh đã quá coi thường đôi mắt đen láy thông minh ấy rồi.Cứ nghĩ cô ta là khủng long thời cổ đại chắc chẳng có vũ khí đạn dược,cùng lắm chỉ có máy bắn đá của gia đình Flinn stone thôi… Ai dè con khủng long này còn cao tay hơn có cả vũ khí sinh học.. Lần này quả thật ngộ độc triệt để rồi.Thế này có nhảy xuống sông Tô Lịch cũng ko rửa sạch nổi mùi.

“Làm sao mà mặt xị một đống vậy mày?” chưa hết bực mình thì đã có kẻ đáng ghét khác tới quấy rầy.

“Đừng nói nữa!” vừa nói vừa đưa cốc lên uống hớp rượu,cảm giác rượu cay với cái lưỡi còn ran rát vì bữa ăn sáng hôm nay thật là thấm đẫm đau khổ.Nhưng cũng ko khổ bằng cái chuyện đang xảy ra ở trường.Vố này thật sự quá đau rồi.

“Sao hả?Giờ lại giận lung tung hết mọi người sao?” Duy nói vừa tước chai rượu trong tay Tú rót cốc cho mình.

Giật lại chai rượu,Tú lừ thằng bạn cái.Tao đang hết sức khó chịu.Đừng có đùa với tao.

Duy nhận ra ngay ánh mắt đó,bèn quay đi nơi khác,ko nhìn hắn thêm nữa.Lại cố nuốt thêm cơn đau rát cay xè nữa xuống ruột,nỗi ô nhục hôm nay vẫn chưa phải nếm qua bao giờ.Cô ta thật sự là …

Rầm..

Duy giật nảy mình trên ghế,quay sang nhìn thằng bạn vừa đạp bàn,gương mặt thì xám xịt.

“Thôi thôi.. Rốt cuộc cái gì làm mày nổi điên thế hả?”

Hắn quay sang nhìn thằng bạn,môi đã mở chuẩn bị phát âm đầu tiên,thật sự hắn cứ phải giữ cái nỗi uất hận này trong lòng,thì chắc chắn là hắn sẽ ko cần đợi cô ta ra tay đá bồi thêm phát mà sẽ tự động phát nổ ngay lập tức mất.Nhưng lại nhìn thằng bạn thân gương mặt lúc nào cũng đi kèm với chữ “sở” thì đột nhiên câu nói của cô ta lại hiện lên trong đầu “Phải cẩn thận”,thì đột nhiên khóe miệng đang mở ra đột nhiên đóng lại.Quay đi nơi khác ko có ý định nói nữa.

“Cuối cùng là có chuyện gì?” nhìn thằng bạn thân cứ đang mở miệng,lại quay đầu đi,Duy bắt đầu thấy sốt ruột.

“Ko nói được!” hắn đáp vẫn ko thèm quay mặt nhìn thằng bạn thân.

“Tùy mày.Cứ ngồi mà suy nghĩ mình,sau này đầu có hói thì cũng đừng trách tao,bạn thân mà ko an ủi!” nói rồi Duy định rời quầy bar ra sàn với mấy em gái,thì đột nhiên bàn tay rất mạnh giữ chặt hắn lại.

“Tao ko bao giờ liên quan tới người “hói”!” Tú nói giọng gần phát lửa,mồm hắn đang nhả khói ầm ầm,hốc mắt thì đen lại.CHỉ chữ “hói”,quả bom sinh học hắn ngậm trong miệng đã phát nổ rồi.

Duy nhíu mày nhìn thằng bạn thân sau tàn tích,rốt cuộc nó gặp đại nạn gì mà thê thảm nhường này?!

“Ha ha ha ha …” Duy cười đến gập cả bụng,hai mắt đã tuôn rơi lệ.

Hắn nắm tay siết chặt,môi cắn chặt lại,vô cùng khó chịu nhưng cũng hiểu nếu nó ko cười cho đã thì quá là phí của giời cho rồi.Được rồi cứ cười đi,cười đi rồi có dịp ta sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.

“Hahahaha.. Tao cũng thích được đi học cấp như mày rồi đấy!” Duy vừa lấy tay lau nước mắt vừa cố gắng hít thở ko khí trong lành.Tràng cười vừa rồi khiến hắn vui tới quên thở.

“Phải!Phải!Vui lắm,vậy mày bỏ đại học xuống học cấp đi!Vui chết đi được!” hắn mỉa mai,khuôn mặt tức giận uống thêm hớp rượu nữa.

“Hahaha.. Được rồi,nhưng dù sao thì câu chuyện cũng rất hay.Lại vô vàn ý nghĩa.” Duy nói rồi đập tay vào lưng thằng bạn cái động viên,rồi nhìn vào mặt nó,lại nghĩ tới cảnh dụ dỗ ông thầy vừa già lại hói,lại còn trong trắng,tình yêu vô cùng cảm động đặc sắc,thì ko cần phải nói thêm lời nào,tự động cơ thể lại tiếp tục cười lăn cười bò.

Tú nhíu hàng lông mày lại căm phẫn,nhưng ít ra cũng nói được ra,nên đành ngậm ngùi cho nó cười cho thỏa.Nói thật cũng chẳng thế trách nó,nếu ko phải mình được vinh dự kiêm vai chính trong cái kịch bản vô cùng biến thái này,thì chắc chắn anh đã no bụng cười rồi.Nhưng khốn nỗi lại nhận vai bất đắc kì dĩ trong cái kịch bản chết tiệt này.Nên giờ chẳng biết bản thân nên khóc hay nên cười đây?

Nhưng ko được,ý trí kiên cường trước giặc ngoại xâm đâu rồi?Ko được nhụt trí.Ta nhất định vùng dậy khởi nghĩa.

———————– Màn : thời đại nữ quyền ———————————

“Sáng nay là buổi sáng thật đẹp trời,trời thì xanh,mây thì trắng.Ôi sao mà lại có ngày đẹp trời như thế này nhỉ?” – trích suy nghĩ của cổ vật trường phổ thông trung học Đống Đa.

Quả thật hôm nay tâm trạng của bảo vật thật sự rất rất tốt.Vừa mới sáng sớm mở mắt ra,việc đầu tiên của thầy là đeo kính vào nhà vệ sinh.Vâng,hẳn các bạn sẽ bảo điều đó là lẽ đương nhiên,có gì đâu mà lạ.Dạ,dĩ nhiên là ko có gì là lạ nếu thầy vào đó giải quyết số vấn đề cần phải vào trong đó mới làm được như : đánh răng,rửa mặt,tắm rửa,vệ sinh..vân vân và mây mây.. Nhưng hôm nay Quốc Bảo của nước ta đặc biệt vừa tỉnh dậy đã đeo kính chạy vào nhà vệ sinh,ko quên lấy theo chiếc lược,để tu sửa dung nhan chải đầu để ngắm mình trước gương gần tiếng đồng hồ.Nếu bạn có vô tình hay sơ ý nhìn thấy tận mắt cảnh tượng đầy thương tâm này,tôi tin chắc rằng bạn sẽ rất rất muốn “tráng sĩ ra đi ko trở về” ngay lập tức.Thử tưởng tượng tại sao con người,đầu ko có bao nhiêu sợi tóc,lại tỉnh dậy lúc sáng sớm,chui vào toa lét chải đầu.Có lẽ vì yêu ư?Mới nghĩ thôi nhưng đã thấy thật đáng sợ. (=o=||| )

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản,bạn cứ nhìn cái dáng đứng bến dừa của cổ vật quốc gia bây giờ là ko cần phải hỏi.Thầy đang rất hiên ngang,vẫn bộ đồ thường ngày,áo sơ mi cài kín tới cúc trên cùng,lộ ra cái bụng ục ịch của gấu đầu đàn,cái cổ ngăn ngắn như đang bị thít trong cổ áo,chiếc quần vải là thẳng li,đôi giày da hơi cũ cũ chứ ko được bóng loáng,nhưng..Hôm nay đặc biệt đầu thầy ngẩng cao hơn bình thường,hay phải nói rằng.. Mặt thầy vênh hơn bình thường.Mỗi khi có đứa học sinh nào đi qua chỗ thầy đang đứng,khẽ sợ hãi cúi chào là y như rằng,thầy lại hếch hếch cái mặt,hếch hếch cái mũi lên,những lúc này cái kính gọng vàng của thầy lại khúc xạ ánh sáng mà chiếu soi từ đầu trường tới tận cổng.

Vâng!Đó là lý do tại sao,mới sáng sớm thầy ko có tóc lại đi chải đầu,chỉ đơn giản thầy muốn nhìn cái kính gọng vàng đang lấp lánh,lấp lánh trên cái sống mũi to như quả táo của mình.Đến khi đi tới trường,thầy cũng giữ thói quen chẳng thể nào cúi đầu được,vì cúi xuống,kính ko bắt được sáng.. (=.=’’)

Quả nhiên hôm nay tâm trạng của thầy rất tốt,tối qua nhận được quà, cái kính gọng vàng,mắt kính cũng loại xịn phải tiền triệu mắt.Cứ nhìn cái kính gọng mỏng manh vàng bóng loáng,trong mắt cổ vật cũng nhảy lên kí hiệu “$”.Làm sao mà thầy lại ko vui cho được.

Vì thế hôm nay thầy đại xá thiên hạ,bao nhiêu đứa học sinh thấy thầy đứng ở ngoài sân sợ hãi cố gắng đi qua thật nhanh tránh thầy biết nó đi dép lê,có đứa cái đầu vừa nhuộm vội vội vàng vàng lấy mũ ra đội.Học trò thì tim đập chân run đi qua chỗ thầy,kết quả..Thầy chỉ chiếu chiếu vài ánh sáng long lanh của con là chúng nó được qua cửa hết.Thật đúng là thiện tai thiện tại..A di đà phật!!

Nhưng quốc bảo của chúng ta có cảm giác học sinh hôm nay kì kì,học sinh nam thì ko dám nhìn thẳng vào mặt thầy.Đành là bình thường chúng nó cũng ko dám nhìn,vì sợ bị lộ tội trạng ra nhưng đến cả mấy thằng học sinh ngoan ngoãn,ngộ chữ kính cận cũng nhìn thấy thầy là cúp đuôi bỏ đi.Nhưng đám con gái thì lại ngược lại.Đột nhiên có đám thì nhìn quốc bảo đúng như kiểu vừa nhìn thấy xác sống,có đám lại nhìn với ánh mắt vô cùng săm soi,lại có mấy em tỏ ra quá khích còn đứng ở tít tầng ba vẫy tay chào “thầy ơi!” tiếp sau là ánh mắt “cố lên nhé!”.Chuyện gì xảy ra thế này.Lẽ nào mình hợp với cái kính này thế à?Con trai thì phải kiêng nể con gái thì đột nhiên để mắt tới. năm qua chưa bao giờ kì cục như thế này…

Nhi vốn đã đặt đồng hồ báo thức cả trăm lần,nhưng ko hiểu sao hầu như sáng nào cô cũng thấy cái đồng hồ hoàn toàn im re mà đứng ngoan ngoãn trên cạnh giường ko hề reo hoan hỉ theo công việc của nó.Cho nên cuối cùng lại đi trễ.Tới nơi lại phải leo tường đi vào.

Vừa kịp đặt chân xuống cái sân đất làm cho bụi bay tung tóe,khói sương mù mịt như phim bộ Hong Kong,cô đã thấy ngay tượng hộ pháp trấn thủ trường ở trước mặt.Vội vàng đứng thẳng dậy phủi phủi bụi trên người.Trong lòng thì nghĩ “Ko phải chứ?Mới sáng sớm đã gặp nam chính rồi sao?Ko xui vậy chứ?”.Nhưng ngoài mặt thì liền nở ngay nụ cười thương mại “Em chào thầy!”

“Ừm.. Trần Hiểu NHi!” ,nhấc gọng kính,đôi mắt quốc bảo nhìn cô học trò nhỏ luôn luôn gây chuyện, “Em vừa làm gì ý nhỉ?”,nhấc gọng kính.Quốc Bảo đảo mắt nhìn cái bờ tường,nhấc gọng kính.Ôi trời bao nhiêu năm nay,từ lúc còn là cậu học sinh chỗ này đã thế rồi,thấp lè tè để cho học sinh đi học muộn trèo vào,hồi còn đi học lúc trèo qua đã nghĩ mấy ông giám thị thật ngu sao ko xây cao hơn,giờ mình là giám thị..nhìn bức tường vẫn thấp như thế,thầy lại đẩy gọng kính lần nữa.

“Dạ.. hì hì” Nhi giờ chỉ còn biết giương ra nụ cười ngoan hiền của thục nữ,hy vọng nhân vật nam chính này có tình mới thì quên nhiệm vụ,cho cô thoát khỏi chỗ này nhanh nhanh,tiết là tiết lý.Cô mà ko mau thì cô cứ xác định xem mình muốn bị “vật” kiểu nào với môn lý đây? “Em chỉ đi muộn có chút à!Thầy đại lượng tha cho em lần này đi ạ!” cô nói giọng nịnh nọt,đôi mắt đen tròn nhìn thầy với ánh mắt của con mèo con đang vẫy đuôi xin xỏ.

Đẩy gọng kính lên,quốc bảo mới chậm rãi nói “Bây giờ đã gần hết tiết rồi,em mới tới,vậy mà là muộn chút à?”,nói rồi lại đẩy gọng kính lần nữa.

“Dạ..” Nhi vẫn cố giữ nụ cười thương mại của mình cách ngoan ngoãn,trong đầu đang tự nghĩ “Nam chính gì mà lằng nhằng quá,cứ câu giờ thế này?Thầy ko bận hẹn hò thì em cũng bận học chứ?Mà sao hôm nay cổ vật quốc gia lại cứ..” nghĩ tới đây đôi mắt đen láy của cô sáng bừng lên.Trong đầu điện não đồ nhảy lên mức,suy nghĩ rất nhanh chỉ trong tích tắc chạy xoẹt cái ngang thùy não,rồi rất mau lẹ thông tin được truyền tải qua các dây thần kinh,mỗi bộ phận đảm nhiệm công việc,ai bắt tay vào việc đấy ngay lập tức.

Đôi mắt Nhi sáng long lanh,mở rồi lại chớp,chớp rồi lại mở,đôi môi hồng khẽ cong lên để lộ chiếc răng khểnh ma lanh của cô,lời nói ngọt ngào lanh lảnh thoát ra từ cuống họng,đôi chân cô bước từng bước dịu dàng,đôi tay chắp sau lưng,hông khẽ lắc nhẹ dáng đi của thục nữ chuẩn mực đây mà.

Trong khi đó,bảo vật quốc gia đẩy kính,rồi lại đẩy kính,nhìn cô nhóc học trò chuyên phá phách đang bước đi rất dịu dàng,đôi mắt đen thông minh lại ánh lên nét sáng suốt.Đẩy kính suy nghĩ.

“Woa!” Nhi mở khuôn miệng ra hình tròn như quả trứng gà, “Thưa thầy hình như sau đêm em thấy thầy đẹp ra bao nhiêu.Thầy có bí quyết gì vậy?”

Quốc Bảo đẩy kính,trong lòng man mát dễ chịu,khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng rất nhanh cụp xuống để giữ hình tượng.

“Chà,ko chỉ vậy nha,da mặt thầy cũng mịn ra!Thầy nhất định thầy phải chỉ cho em bí quyết giữ gìn sắc đẹp này mới được.” Nhi tiếp tục nịnh nọt.

Quốc Bảo đẩy kính,qua thấu mắt kính trong veo,ông nhìn thấy rõ cả đáy mắt đen của cô học trò nhỏ linh hoạt,đang nhìn thẳng vào mình ko chút sợ hãi,cương nghị và thẳng thắn.Lại đẩy gọng kính.Chắc chắn trò đang nói thật.Đẩy gọng kính.Thì ra học sinh nữ thấy mình như vậy hèn gì..Đẩy gọng kính.

“Woa,thưa thầy.Kính mới của thầy đẹp quá.Vừa sáng lại vừa chói nữa.Thầy ơi thầy mua kính ở đâu vậy?Mắt kính lại còn trong veo như nước thế này,là loại mắt gì vậy thầy?” Nhi tiếp tục đánh đòn quyết định đôi mắt đen sáng long lanh, thoáng ánh lên nét cười.

Đẩy gọng kính.Chưa bao giờ bảo vật quốc gia lại thấy thoải mái như hôm nay.Sự tự tin bao năm nay thầy phải chôn vùi trong tận đáy thùng rác nay đã trở lại rồi!!

“Thưa thầy,sao thầy ko nói gì?Em hỏi thật mà!Thầy ko chỉ cách chăm sóc sắc đẹp cho em.Thưa thầy..” cô tiếp tục tiến lại càng gần,giọng càng ngày càng ngọt.

Đẩy gọng kính.Hai má khẽ ửng hồng,quốc bảo ho tiếng.Lại đẩy gọng kính.Gương mặt cố tỏ ra cương nghị,hai tay chắp sau lưng “Được rồi!Trò nhiều chuyện quá!Tôi ko dùng biện pháp chăm sóc sắc đẹp nào hết..”

Còn chưa kịp nói tiếp Nhi đã vội vàng “Thật ạ?Thật thầy ko dùng?” đôi mắt đen mở to hơn ra chiều rất đỗi ngạc nhiên.

Đẩy gọng kính,quốc bao khẽ gật đầu.Đẩy gọng kính.Ho mấy tiếng.Đẩy gọng kính hai tay vắt chéo sau lưng,ưỡn ngực thật thẳng,mặt vênh lên.Đẩy gọng kính. “Được rồi!Mau về lớp đi muộn học rồi!”

Nhi chỉ chờ có thế,nhưng diễn thì cũng phải diễn cho đạt,bụng thì cười thật to,nhưng mặt lại xị xuống thất thểu ra chỗ cái cặp bị ném qua tường,nhặt lên rồi quay lại nhìn thầy giám thị đang vô cùng oai phong đứng.. đẩy gọng kính.Cô nói giọng tràn trề hối tiếc “Thầy thật ko dùng phương pháp chăm sóc nào?” mặt vô cùng thành khẩn.

Thầy ưỡn ngực cao hơn,đẩy gọng kính.Gật đầu.Đẩy gọng kính.Xua xua tay ý nói cô mau về lớp đi.Lại đẩy gọng kính.

Cho tới khi quay đầu khuôn mặt cô vẫn còn tỏ vẻ tiếc nuối,nhưng vừa khuất tầm nhìn của bảo vật mặt cô liền nở ra nụ cười vô cùng đắc trí.Thì ra là thầy chỉ đang muốn khoe cái kính mới gọng vàng thôi.Làm sợ hết hồn.Nhưng mà thì ra đây là lý do khiến tên khốn kia thoát nạn.Đúng là thời đại này cái gì cũng mua bằng tiền mà..

Còn chưa đi được tới cổng của sân sau,cô đã dừng lại.Trong não trái đột nhiên phát ra tín hiệu warning khẩn cấp,đèn đỏ nháy liên tục.Ko phải chứ?Trước là nam chính,sau lại đến “nữ chính”?Cô là tác giả bị kẹt ở giữa.Vẫn biết là kịch truyền hình nam chính xuất hiện trước rồi tới nữ chính,nhưng có cần thiết phải chọn cô làm khán giả thế này ko??

Thật ra Tú đã ở cửa từ rất lâu rồi,nhìn xem con khủng long bạo chúa vẫy đuôi diễn trò mèo giả vờ dễ thương như thế nào.Thật sự là quá sức tưởng tượng mà.Giọng nói thì ngọt như mía lùi,bước đi thì nhẹ nhàng,đôi mắt đen thì nhìn thẳng vào đối tượng,hoàn toàn ko có chút giao động,thẳng thắn và cương nghị khiến người ta ko thể trốn tránh mà rụp rơi vào bẫy của cô ta. Khủng long bạo chúa,cô mà ko đi làm diễn viên hình như hơi đáng tiếc cho điện ảnh nước nhà rồi.

Nhi khẽ trùng bước trong vài giây,sau đó lại nghĩ tại sao phải sợ nhỉ?Chồng hắn còn cho mình đi,vậy sao lại phải sợ bà vợ bé nhỏ này chứ.Nói là làm chân cô tiếp tục bước.Nhưng đôi giầy converse ko hề cho cô đi.Cô sang trái nó theo sang trái,sang phải nó theo sang phải.

Cô ngước đôi mắt đen láy lên,lông mày nhíu lại giận dữ nhìn hắn “Rốt cuộc cô vợ nhỏ là cậu muốn gì ở tôi đây?”

Hắn nhìn cô,đôi mắt nâu của hắn thu lại,rồi hắn ngẩng đầu hướng về phía “nhà” hắn mà gọi.

“Thưa thầy!”

Quốc Bảo nhìn thấy “vợ” như nhìn thấy miếng mồi béo bở,đẩy kính rồi chạy về phía hắn.Nhi bỗng chốc có chút lo lắng “Này này!!Ko phải chứ?Đứng bảo là gã “dâm phụ” này đang gọi tên “gian phu” đến để giết người diệt khẩu nhé?”

“Có chuyện gì?” thầy nói cách rất nhỏ nhẹ với Tuấn Tú,ko quên đẩy lại gọng kính.

Tuấn Tú nhìn Nhi đang cố gắng đào tẩu,bèn nhanh tay túm gọn cổ áo khoác đồng phục của cô giữ lại. “Thưa thầy có người đi học muộn!” giọng nói vô cùng lạnh lùng, tay vẫn giữ tên nhảy rào đang kháng cự.

“Này!Đừng đi mô kích nhé,thầy tha cho tôi rồi cậu đừng thêm dầu vào lửa!” Nhi tay đang cố gắng giật tay hắn ra cách khó nhọc,hắn hơi hơi cao.(Chú thích : cô ấy cao m còn hắn cao m)

Quốc Bảo đẩy gọng kính lần thứ n,rồi nhẹ nhàng nói “Thật ra thầy đã tha cho em ấy rồi!”

Nhi ở giữa nghĩ thầm “Đúng!Đúng!Thầy là đàn ông trong gia đình,tiếng nói phải có trọng lượng.TUyệt đối,tuyệt đối phải bảo thủ.Tuyệt đối phải nghe theo chủ kiến của mình.”

Tú nhìn Nhi vẫn đang lắc qua lắc lại,cố với tay bỏ tay anh đang túm cổ áo cô,khuôn mặt lạnh băng nhìn thầy giám thị rồi nhẹ nhàng thốt ra lời này.

“Hình như cái kính này có vẻ hơi rộng thì phải,em đang nghĩ nên mua thêm chiếc nữa tặng thầy.”

Nhi há hốc miệng, “Đúng .. Đúng là “dâm phụ” mà.Thủ đoạn.Quá thủ đoạn!Nhưng ko sao,chồng cậu sẽ ko mắc bẫy đâu.Cái bẫy đó đến tôi còn ko ngã vào chồng cậu sống hơn tôi đến chục cái thanh xuân,cậu tưởng chiêu này có tác dụng sao?” nghĩ thầm trong bụng.

Người đàn ông càng già càng bảo thủ,lời nói trong gia đình của họ phải có trọng lượng,ko ai được coi thường.Cậu ta nghĩ rằng chỉ chút tiền là mua nổi tự trọng của chồng mình sao?Đúng là quá ngây thơ rồi.

Thế nhưng,người quá ngây thơ ở đây lại là Nhi.Bởi vì lời vừa nói ra,đã có gã chồng ngoan ngoãn tự trói tay,hai chân,còn khuyến mại thêm tự động cởi giầy và tất,cam tâm tình nguyện nhảy vào hố.

Nghe tới câu này quốc bảo e hèm tiếng quay lại nhìn cô “Em nói phải,tôi đã quá thả lỏng trò này rồi.Ko được phải phạt.Nhất định phải phạt.”

“Ko phải chứ??Thầy vừa nói tha,giờ lại phạt là sao??Thầy??” Nhi gào lên,ko tin được.KHoan khoan cái thế giới gì đây?Hai vợ chồng nhà này.. Rốt cuộc là phu xướng,quân tuyền,kẻ nào đang hát kẻ nào đang khen đây?Ko phải là thầy ngời ngời đấng nam nhi lại đi nghe lời vợ vậy chứ?

“Thế có đúng em đi học muộn ko?” đẩy gọng kính.

“Dạ phải nhưng..” thầy nói em về lớp rồi mà.

“Thế có phải là vi phạm ko?” đẩy kính.

“Dạ phải nhưng..” thầy ko nói là sẽ phạt mà!!

“Thế thì dĩ nhiên là phải bị phạt!” đẩy gọng kính,vô cùng tàn nhẫn nhìn Nhi.Sau đó quay sang vẫy đuôi với “vợ” : “Theo trò ta nên phạt thế nào?”

Tú hơi hếch mặt lên,môi nở nụ cười.Lần này xem ai mới là người khổ đây,khủng long bạo chúa?

“Em nghĩ .. hình như nhà vệ sinh trường mình rất bẩn !!” hắn nói tới đây dừng lại lấp lửng,đá mắt nhìn sang con nhỏ đang vô cùng căm phẫn kia đang há hốc khóe miệng,lộ ra cái răng khểnh ma quái,đôi mắt đen mở tròn to nhìn vừa giận vừa yêu.

“Phải,em nói phải!Đúng là dạo này vệ sinh trường ta kém quá.Trần Hiểu Nhi nghe rõ rồi chứ?” tên gian phu tiếp tục nịnh nọt “bà xã”,rồi quay sang răn đe cô,ko quên chiếu thêm vài tia vàng con .

Nhi khẽ cười dịu dàng,quay lại gương mặt mềm nhũn như kẹo caramen ngọt của mình “Thưa thầy,thầy ko đùa chứ ạ!Em biết thầy còn trẻ trung nhưng mà đùa vậy với con gái làm người ta đau tim lắm ạ!” Nhi nhíu hàng lông mày tỏ ra vô cùng thương cảm giống cún con.

Bàn tay Tú đang giữ cổ áo cô đột nhiên thấy tê tê,rồi cả người cũng tê tê theo.Cái.. cái.. cái gì thế này?Con khủng long này đang vẫy đuôi với ai vậy hả?

Quốc bảo có hơi xao động,dù sao thì chưa bao giờ nhà trường bắt học sinh đi cọ nhà vệ sinh cả.Nhưng nhìn vào gương mặt “vợ hiền” qua lăng kính mắt Italy gọng vàng,bao nhiêu nguyên tắc,bao nhiêu tự tôn của người đàn ông trong gia đình bị thầy cái hất đổ luôn bàn ăn.

“Trông tôi giống trẻ con lắm à?” ông nghiêm mặt,tay vẫn đang đẩy gọng kính.

Nhi khẽ cúi đầu,ko dám nhìn thẳng,rồi lắc lắc đầu nhẹ.Trong lòng suy nghĩ “Thật tội nghiệp cho tôi!Cái tướng thầy mà bảo trẻ con có mà ma nó mới tin.Có đứa trẻ con nào hói đâu chứ?”

Thầy khẽ gật đầu,tay đẩy gọng kính nói tiếp “Thế nên tôi hoàn toàn ko đùa.Một là , là .” Rất hiên ngang đẩy gọng kính.

Nhi trong lòng thầm nghĩ,vậy nãy thầy nói với em thì là gì?Nhưng rồi nhớ ra việc,đôi mắt cô sáng lên,quay lại nhìn cô vợ tác quái cái rồi chỉ ngón trỏ về phía hắn.

“Thầy nói vi phạm phải phạt,vậy cái tên này đang giờ học sao lại ở đây?”

Mặt quốc bảo của chúng ta đột nhiên xám lại,tay vô thức đẩy gọng kính,mồ hôi khẽ lăn xuống má.Ko phải chứ,Trần Hiểu Nhi?Khó khăn lắm thầy mới có cơ hội có thêm ít vàng găm người,em có biết giá vàng bây giờ là bao nhiêu ko hả?Vậy mà dám phá ngang.

“À thì..” thầy bối rối đẩy gọng kính,nhất thời chưa nghĩ ra lý do thỏa đáng.Làm sao vẹn cả đôi đường,vừa phạt được mình cô,lại vừa lấy được kính.

“Để thi hành lệnh phạt cô!” hắn thảm nhiên mặt ko hề biến sắc.Giờ thế cờ đang trong tay tôi,cô biết chứ khủng long bạo chúa.

“Phải!Đúng thế!” như người hám vàng nhặt được thỏi vàng,mắt quốc bảo sáng lên,tay đẩy gọng kính mượn gió bẻ măng “Giờ trò Tú phải canh chừng trò Nhi thực hiện đầy đủ hình phạt,ko được làm biếng.Rõ chưa?” nói rồi thầy đẩy gọng kính lóe sáng cái chói mắt,rồi lạnh lùng băng đi thật nhanh ko để cho cô học trò cầu cứu thêm lời nào nữa.

Trong lòng Nhi hận mà ko biết phải làm gì,người đàn ông gia đình cái gì đây?Vừa mới đánh đòn mà đã đủ sức làm thầy nghe theo hắn răm rắp,ko phải chứ thầy ơi?UỔng công em từ nãy tới giờ diễn vai trò ngoan,kết cục thì vừa làm cô tốn nước bọt,tốn công sức,kết quả vẫn rơi vào tay bà vợ tác ta.Người ta nói ko sai mà bây giờ nam nữ bình đẳng.Tại cô quá ngây thơ gửi chọn niềm tin cho người dẫn đường tận tâm,kết quả bị dẫn vô WC..Ở cái nhà này vợ mới là người nắm quyền..Giờ có trách chỉ trách ông trời sao để cô gặp phải đôi phu thê này vào ngay buổi sáng,đã thế tại sao lại đẩy giá vàng lên cao thế hả trời???!!!!!!

—————————– Màn : Dọn nhà vệ sinh —————————-

“Mau lên!” một giọng nam hơi khàn khàn nói.

“Từ từ nào!” giọng nữ lanh lảnh gắt gỏng.

“Cô ko làm cho xong nhanh lên.Tôi ko muốn ở cái nơi này quá lâu đâu!”

“Thì cũng phải từ từ chứ.Tôi chỉ có cái tay thôi!”

Một kẻ đang ngồi trên bể nước bên ngoài,nói vọng vào trong cái nhà vệ sinh,bên trong nhà vệ sinh nam giọng nữ cấu kỉnh đáp lại.

“Tên khốn,dựa hơi chồng mà làm bậy.Đúng là nam tặc mà!Ai bảo đàn bà nguy hiểm chứ?Hắn còn nguy hiểm hơn.” Vừa lẩm bẩm nguyền rủa,tay vừa cầm cái cọ toa lét đang cọ từng ngóc ngách.Cô học ở đây tới nay là năm rưỡi,có lúc cũng tự hỏi người làm vệ sinh toa lét lúc nào.Giờ thì người đang cầm lệnh tiễn thực thi mệnh lệnh lại là cô.Thật ko biết nên cười hay nên khóc đây??

“Này cô vừa nói xấu gì tôi đấy?” ngẩng mặt lên đã thấy hắn đứng dựa ngay cửa nhìn cô từ lúc nào.Nhi chỉ lắc đầu,kệ tên vợ gian xảo,tốt nhất người tốt ko chấp nhặt với kẻ tiểu nhân.

Bị lơ lơ,hắn có chút ko vui,nhưng đôi mắt nâu cứ nhướng lên nhìn theo từng động tác của cô.Cái phòng vệ sinh nam này là siêu bẩn,tường thì toàn vết ố vàng,mùi thơm nứt cả vùng.Đúng là cái bọn ở bẩn.Mới nhìn thôi cũng khiến Tú có chút ghê ghê.Nhưng cô ta thì lại đành ngậm miệng mà chà sàn nhà,góc phòng.Đáng đời cô lắm,ai bảo chọc tức tôi.Nếu ko cũng ko phải rình cô như vậy.

Thật ra sáng nay,hắn tới sớm,muốn thanh lý môn hộ,đi tìm kẻ hôm qua phóng xe chạy biệt trước khi hắn kịp nổi giận để trả thù.Đang định ra chỗ bờ tường ôm cây đợi khủng long, ko ngờ cuối cùng lại được xem vở kịch quá xuất sắc,con khủng long bạo chúa vụt cái biến ngay thành con mèo con,biết kêu meo meo dễ thương,lại còn cọ cọ vào người để làm nũng.Ko hiểu sao trong lòng lửa hận lại bừng bừng.Cứ thấy hắn im lặng nên càng được thể phải ko,khủng long?

“Này!” hắn gọi.

Nhi vẫn tiếp chà thật mạnh xuống nền cố gắng mà kì cho sạch mấy vết ố vàng hôi kinh khủng kia.

“Tôi đang gọi cô đấy!” hắn nói vẻ cáu kỉnh “Này,nhỏ tai điếc!”

Nhi bực tức quay lên nhìn thẳng mặt gã,rốt cuộc cái tên đàn bà này muốn sao nữa đây?Hắn cứ chờ xem khi cô làm xong rồi,thì thù này ko páo cô ko tên là Hiểu Nhi.

“Tôi đói!” hắn nói thảm nhiên.

Mắt trái lại giật giật.Sinh vật đơn bào này thật sự quá đơn giản rồi.Hắn ta ko có não để nghĩ hắn đói là việc của hắn sao?

“Vào căng tin mua đồ cho tôi!” hắn thản nhiên.

Nhi mặc kệ con sinh vật đơn bào đang đói hay đang phân chia kia,tiếp tục làm việc.Xong sớm nghỉ sớm,cứ ở đây càng lâu hít thở cái không khí tanh mùi xú uế của bọn con trai này,thật làm mất đi hết trong sáng con gái của cô.

“Này!” hắn tiếp tục,giọng có chút khó chịu “Đồ tai điếc cô nghe thấy ko đó?”

Cạch..

Vứt mạnh cây lau nhà xuống sàn,Nhi nhắm đôi mắt lại giây cố giữ bình tĩnh,đôi môi khẽ thở ra tiếng,rồi mới mở mắt ra,đảo đôi mắt đen lánh lên nhìn thẳng vào mặt kẻ đang đứng trước mặt.

“Này não phẳng,cậu đói thì liên quan quái gì đến tôi!”

Cái … cái … cái gì?Cô ta vừa gọi mình là cái gì?Con nhỏ này muốn ăn đòn à?…..Nhưng đánh con gái thật ko hay chút nào.Hắn bèn cố gắng bình tĩnh,có thể chơi cô ta mà ko cần phải dùng bạo lực.Phải!

“Vậy sao?Hay tôi ra bảo thầy giám thị cô trốn việc rồi còn chửi tôi nhé?” hắn nở nụ cười.

Nhi nuốt cái ực.Người ta gọi đây là “ người làm quan cả họ được nhờ” phải ko?Hắn là vợ quan lớn dĩ nhiên được quyền vênh mặt rồi.Dù rất tức giận nhưng muốn yên thân,tốt nhất là ngoan ngoãn.Cô lại nhắm chặt đôi mắt đen lại,thở ra hơi,rồi mới từ từ nói.

“Được rồi!Ăn gì?” vừa nói vừa chán nản đi tới chỗ hắn.

“Bánh mì trứng!” hắn thảm nhiên.Rồi thấy cô đứng mãi ko đi hắn hỏi “Sao ko đi đi?!”

Cô nhìn hắn,hơi nghiêng đầu,đôi mắt đen láy cứ giương ra như trêu tức,nhẹ nhàng nhả câu “Tiền!”

Hắn nhìn cô,vẻ thú vị “Ko phải cô rất thích trả tiền sao?Xem như lần trước dẫn cô với bạn cô đi chơi!Mua hộ cái bánh mì ko cần tính chứ?”

Nhi nhìn hắn,trong lòng nghĩ “động vật đơn bào cũng tiến hóa quá cao rồi.Tôi trả tiền vì đó là tôi ăn,lý nào giờ lại phải trả tiền cho cậu?” Nhưng rồi thoáng trong đầu cô xuất hiện tia sáng.Cô ko nói gì quay bước đi về phía căng tin.Cậu muốn tôi đãi cậu,được thôi,tôi sẽ đãi.

Tới căng tin,vì giờ đang là giờ học nên căng tin thật như thiên đường.Ko bon chen,ko chật chội,ko như cái trại tị nạn giờ tiếp tế.Giờ cô vô cùng đủng đỉnh.

“U ơi,cho con cái bánh mì trứng.” cô vui vẻ.

“Được,đợi U!” cô căng tin bao giờ cũng được bình chọn là giáo viên nữ trong trường được yêu thương nhất,trốn học xuống căng tin ko bao giờ bị tố giác,bất kể lúc nào chỉ cần mua hàng thế nào u cũng bà mẹ Việt Nam anh hùng mà cho qua tất cả.Dù có đang là giờ kiểm tra,dù có đang là giờ học.Ko quan trọng.Con cứ về với u là được rồi.Thế nên mặt u cứ hết sức dịu dàng dù hiện tại đang có con bé học sinh đứng trong căng tin mua bánh mì vào tiết .

Khi u vừa đập quả trứng vào cái cốc để đánh đột nhiên con bé cất tiếng nói “À u cho con ngay chai sting mát với,con khát quá mới sáng sớm mà đã bị phạt rồi!”

U niềm nở dừng tay đặt cái cốc xuống bàn,chạy ra cái tủ lạnh gần đấy,lấy chai nước.Chỉ đợi có thể con bé lập tức lao qua bàn,múc lấy múc để thìa muối bỏ vào cái cốc trứng.Rồi thảm nhiên như ko có gì đợi u đưa nước cho.Nó vui vẻ ngồi xuống bàn uống miếng nước.Chậm chạp thưởng thức nước tăng lực mát trong khi u đang tráng trứng kẹp vào bánh mì cho nó.Ngồi uống xong chai nước nó mới vui vẻ đứng dậy gửi tiền u rồi chuồn về nhà vệ sinh,lúc này có người đang khuôn mặt bực bội ngồi trên thành bể nước.Nhìn thấy nó thản nhiên đi lại đôi mắt nâu nheo lại hoài nghi.

Nó tiến tới đưa bánh mì cho hắn,rồi đi vào trong toa lét ko nói thêm câu gì.Hắn khẽ nhíu mày. thoáng lấp lánh trong mắt nó trước khi đi hắn đã nhận thấy,lần này lại muốn cho hắn ăn bánh mì có ớt nữa hả đừng hòng.Hắn giở cái bánh mì ra,chỉ có ít ớt như bình thường u vẫn hay cho vào.Dù trứng đã nguội nhưng hoàn toàn màu vàng tươi.Nhìn ngang nhìn dọc nhìn tái nhìn hồi,cuối cùng ko tìm ra gì đáng nghi hắn bèn đưa lên miệng thưởng thức bữa sáng.Thì lập tức..

Nhai được cái thứ hắn biến sắc,động vật đơn bào đúng là sắp phân bào rồi!!

Cái này là trứng tráng,hay muối tráng vậy?Hắn lè lưỡi nhổ ngay miếng bánh mì đang nhai ra khỏi mồm.Miệng ko quên gào lên

“Trần Hiểu Nhi cô được lắm!” rồi chạy về phía căng tin mua nước.

Ngồi trong toa lét,Nhi khẽ cười.Đứng dựa người vào tường đắc trí, tay chống lên cây chà sàn nhà, tay lục túi quần lấy điện thoại ra chơi … đập chuột.Rất thản nhiên đứng tạo dáng trong phòng vệ sinh nam.

Hắn sau khi uống đủ chai nước mới thấy miệng mình đỡ mặn hơn chút.Quay lại bể nước tiếp tục công việc quản giáo,hay nói cách khác là bảo kê.

Nhưng như đã nói ở trên,hắn đã uống chai nước,và đặc biệt có đầu vào thì bao giờ cũng phải có đầu ra,nhất là với thanh niên trai tráng,thận khỏe như hắn.Kết cục là .. Sau khi Nhi chơi tới màn thì nghe tiếng nam từ ngoài vọng vào.

“Cô sắp xong chưa?”

Nhi nhướng mày,môi nở nụ cười, “Chưa!”

Im lặng lúc..

“Cô sắp xong chưa?” hắn hỏi giọng lần này có vẻ sốt ruột hơn.

“Chưa!”

“Làm gì mà lâu thế?” hắn cáu kỉnh.

“Tôi chỉ có tay thôi!Cái nhà vệ sinh này lại quá bẩn!” cô nói vọng ra thản nhiên tiếp tục chơi.

Chưa tới ’ sau,Nhi lại nghe giọng thúc dục.

“Cô xong chưa?Nhanh tay lên ko được à?”

“Chưa nhà vệ sinh bẩn lắm!”

“…” mất nửa phút sau hắn mới nói tiếp “Vậy cô ra ngoài này lát được ko?”

Nghe giọng hắn có vẻ hạ thấp đáng kể.Nhi khẽ mỉm cười.

“Ko được tôi phải làm cho nhanh để còn về lớp.Với lại nếu ko làm nhanh chút bị ông x.. bị giám thị phạt thêm mất!” đang định nói từ “ông xã” nhưng nghĩ lại,thế quá nhạy cảm,nên Nhi đành chuyển từ.

“Sắp xong chưa?” lúc sau giọng hắn lại vang lên,lần này nghe có chút như đang van nài.

“Đã bảo đợi rồi mà!” cô thảm nhiên trả lời tiếp tục chơi.

“Đã xong chưa!” lần này giọng hắn vô cùng khẩn thiết.

“Chưa!Có chuyện thì xài tạm bên kia đi!” cô thản nhiên nói mắt vẫn chăm chăm nhìn màn hình điện thoại xem con chuột nào thò đầu ra là đập con đấy.

“Cô xong chưa?” hắn nói gần như sắp phát điên.

“Đã bảo chưa xong mà!Gấp quá thì qua phòng bên đi!” cô thản nhiên.

Hắn nhìn cánh cửa phòng toa lét nữ,lắc đầu rồi quyết trí ko vào.

“Vậy bao giờ cô mới xong đây?” hắn kiên quyết.

“Chắc phải lúc nữa!” cô thản nhiên.

“Lâu thế!Ra ngoài chút tí vào làm nốt.”

“Ko được!Tôi phải làm cho nhanh còn lên lớp học tiết .” Cô thản nhiên.

“Tôi bảo ra ngoài thì ra ngoài đi.”

“Ko!cũng sắp xong rồi!” cô nói.

Hắn đợi thêm phút lại hỏi

“Xong chưa?”

“Chưa!”

“Rốt cuộc bao giờ cô mới làm dọn xong!” hắn gần như ko thể kìm chế.

“Chút nữa!” cô thản nhiên đáp vẫn tiếp tục chơi.

“Được rồi ko cần dọn nữa,lên lớp đi!” hắn nói.

“Ko được anh sẽ mách thầy thì tôi tiêu đời!”

“Tôi ko mách.Mau ra ngoài này cho tôi!” hắn gần như gào lên.Hai chân có dấu hiệu co quắp.

“Thật ko mách?” cô hỏi.

“…” hắn cắn chặt răng,người hơi gấp xuống “Chắc chắn.”

“Thật chứ?” cô vẫn muốn vờn thêm chút.Xem ra gấp lắm rồi,nhưng chơi đang vui mà.

“Thật!Giờ cô làm ơn ra ngoài này cho tôi!” hắn nhăn mặt cầu cứu thượng đế.Chưa có bao giờ lại khổ như hôm nay.Có ai đời đứng trước nhà vệ sinh mà ko thể vào đi vệ sinh ko trời??

“Thật là tôi được về lớp?” cô vẫn đùa dai.

Hắn cắn chặt môi gật đầu lia lịa,lại nhớ ra cô ta ko nhìn thấy bèn đáp “Phải,cô làm ơn cất bước ra khỏi cái nhà vệ sinh mà lên lớp hộ tôi!”,giọng anh khẽ rít lên,đôi môi cắn chặt.Thượng đế ơi… ko phải chứ?!

Xem ra hắn ko chịu được nữa rồi.Tới lúc này cô mới chịu rời mắt khỏi màn hình,đứng thẳng người nhấc chân bước ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Hắn thấy cô ra vội vội vàng vàng lao tới,khi hắn vừa tới cửa con chưa bước vào cô khẽ nhìn hắn cười cái rồi bước đi ra ngoài.

Hắn cuống cuồng vừa bước qua bậc thềm để vào trong thì..

Rầm..

Một cú chụp ếch đau thấu trời,làm cho bàng quang của hắn gần như muốn vỡ tung.Dù rất đau nhưng ko thể quên “nhiệm vụ”.Vội vàng đứng dậy,lết cái đầu gối đang đình công,đi về vị trí có thể trút bầu tâm sự.Đúng là được thỏa mãn,người hắn dãn ra khuôn mặt cũng trở nên tươi tỉnh hơn,nhưng giờ những vết bầm dập khi ngã lại hành hạ hắn.Quay lại cửa hắn nhìn nguyên nhân gây ra sự cố vừa rồi.Hóa ra là cây chà toa lét có kẻ thâm hiểm nào đó đã đặt ngay cửa ra vào.Khỏi cần hỏi cũng biết..TRẦN HIỂU NHI!!!!!

Nhưng lúc đó thủ phạm đã cao chạy xa bay.Chỉ để lại nét cười còn lưu lại trong đôi mắt nâu của Tú.Cuối cùng lại bị cô ta chơi lần nữa.

—————————Màn : Giờ toán ———————

Khi Nhi an toàn vào lớp thì đô vật nữ dạy môn vật lý cũng đã ra khỏi lớp,nó len lén vào lớp vứt cặp vào chỗ rồi lao nhanh lên bàn giáo viên,giở sổ nam tào ra mà tay run run..Quả nhiên đã bị “vật” cho cú diving hurricanrana đau điếng.Trước mặt nó là võ đài với dây căng mặt,nữ tặc đứng đó,vô cùng hiếu chiến,nó còn chưa kịp hiểu ra tình hình,đô vật nữ đã nhảy nhanh lên dây,rồi nhảy hướng về phía nó,dùng chân cặp cổ nó lại,vặn cái làm nó đập mặt xuống sàn..Tay cầm sổ đầu bài ko khỏi run lên vì đau đớn.Ko phải chứ?Sáng nay mình bước chân nào ra khỏi nhà đây?Sáng thì được xem kịch nói tình yêu trong sáng học đường,kết quả là lao động ko công vệ sinh trường lớp.Giờ lại được nêu danh thiên sử thế này.Nhưng cô ơi,cô có cần tàn nhẫn vậy ko?Tên người khác cô viết hoa có chữ đầu tiên,sao tên em chữ nào cô cũng viết hoa hết vậy?Bộ viết nhỏ cô sợ người ta ko nhìn thấy là tên em sao?

Đôi mắt thiếu nữ rưng rưng ngấn lệ,bàn tay cầm sổ nam tào run lên xúc động.Thôi rồi,lần này ko bị Dung mama thăm hỏi thì lại bảo là hơi phí.Rốt cuộc cô đắc tội với vị thần nào trên trời mà sao hôm nay cho cô ăn đủ thế này?Tất cả cũng chỉ tại tên khốn Tuấn Tú.Nghĩ tới đây đặt mạnh sổ đầu bài xuống bàn,đôi mắt ánh lên ánh lửa.Trái tim thiếu nữ của cô phập phồng tràn trề nhiệt thuyết,bản tiểu thư sẽ cho ngươi biết thế nào là “thiên đàng có lối ko đi,địa ngục ko cửa ngươi lại bước vào.”

“Mày đang nghĩ gì thế?” Ngọc nhìn con bạn đang hừng hực khí thế trong lòng ko thể kìm được mà lên tiếng.

“À ko có gì!” Nhi cười,gấp sổ đầu bài lại đi về chỗ ngồi.

“Bà lý hôm nay vật lắm đấy!” Ngọc nói cảnh cáo con bạn.

“Tao nhìn thấy rồi!Cứ như thể cô sợ người ta ko đọc được mình đang viết gì ấy!” vô cùng mỉa mai Nhi nhếch miệng.Lại bắt đầu thấy chị Dậu rồi.

“Mày cũng biết bà ý nổi tiếng hắc còn gì!Nhưng bà ý có vẻ quí mày nhỉ.Mới vào lớp đã hỏi sao ko thấy mày!” Ngọc nói suy xét lại.

Nhi tay chắp trước mặt,lạy con bạn như phật sống “Mày có thích thì tao vái cả nón nhường mày.Thích cái kiểu này tao đến chết sớm mất.Sao số tao khổ thế này?Hết phú hào lại đến quan binh.. ko cần chị Dậu vậy chứ!Tao lại ko có chó,cũng chẳng có chồng..Lấy gì mà bán?”

Ngọc lắc đầu cười.Tao cũng đến chịu mày thôi.Ai bảo mày làm các thầy cô yêu quí cho lắm vào.Giờ tội vạ đâu mày hưởng cả đi.

Trong khi đó Nhi nhắm nghiền mắt đang suy nghĩ kế hoạch trả thù thì cô nghe ở cửa lớp có tiếng nói chuyện.Một cô bé đến lớp cô gặp bạn,cô ta nói lớp cô ta chuẩn bị học tiết thể dục xong lại ra chơi nên qua trước hỏi chuyện.

Cô bé A : “Mày có sách toán ko?Lớp tao tiết học toán mà tao quên sách rồi!”

Nhỏ Linh học cùng lớp Nhi “tao học tiết mày học xong phải mang trả tao nhanh đấy!Thầy Vũ nổi tiếng hắc ám!”

Cái cô nhỏ kia hình như học lớp A thì phải.Tiết lớp cô ấy học toán sao?Nhi khẽ cười có cách rồi.

Ra ngoài hành lang,cô thấy học sinh lớp A đang đi dần xuống sân thể dục.Hì hì , Nhi ngước mặt lên trời đôi mắt sáng long lanh đắc ý.Xem ra ông đối xử với tôi cũng ko tệ lắm.Xem ra ông còn lương tâm,được tết năm nay nhất định làm con gà ngon để cảm tạ.Nó nghĩ vậy trong đầu,chân thì lẳng lặng đi tới cuối hành lang.

Lớp học A giờ hoàn toàn vắng lặng.Cô vào lớp lén lút cúi thật thấp,vẫn là nên cẩn thận nhỡ may lại gặp nam chính thì vô cùng khổ.Tới bàn cuối , cô lục lọi hết mớ sách trong ngăn bàn.Tìm quyển vở toán có tên là Hoàng Tuấn Tú.

“Chà!Tên này mà cũng mang sách giáo khoa sao?” Nhi nói ko tin được cứ tưởng hắn ko mang sách chứ.Nếu vậy thì cần gì vở nữa.Vứt quyển vở toán sang bên,cô cầm lấy quyển sách đại số ,bắt đầu hạ bút.

Tú ngáp cái dài khi đang ngồi dưới sân sau,cái sân sau này hôm nay thật có duyên ghê chứ.Sáng sớm thì đi rình khủng long,giờ lại ra đây hít bụi.Đúng thật là mát mặt.Nãy bị cô ta chơi vố cũng ko nhỏ,nhưng may chưa có tổn thất nào lớn,chỉ là vô cùng.. mất mặt.Rốt cuộc là cô ta là thể loại gì đây?Trong tình trạng bị anh ép vào đường cùng đi dọn vệ sinh như vậy,cuối cùng lại chính là anh phải cầu cho cô ta đi..Khủng long bạo chúa, rốt cuộc chúng ta có thù gì sâu đậm đến nỗi cô khiến cho tôi thê thảm thế này.Lại nhìn cái đám con gái đang soi mói bàn tán truyện tình học đường,anh ngán ngẩm,thật ko biết nên khóc hay nên cười luôn.

Giờ thể dục cứ chậm chạp trôi qua,cứ chốc chốc lại có đứa con gái nhìn anh rồi quay đi.Tuy trước đây cũng có nhưng ko phải với ánh mắt thế này.Anh nghĩ.Thượng đế ơi rốt cuộc cái chuyện tình học đường này bao giờ mới kết thúc???

Như đã từng giới thiệu sơ qua thầy VH là thầy giáo vô cùng tận tâm,tận tụy,thầy lại vô cùng yêu nghề nhiệt thuyết.Thầy cũng rất dễ kích động vì những điều nhỏ nhoi.Nói chung thầy là người thầy đúng nghĩa,đôi khi hơi trầm tính có lẽ do tuổi già,nhưng lòng nhiệt thuyết với nghề thì xin đừng nói rằng thầy đã già,bạn cứ xem câu chuyện dưới đây sẽ biết,thầy còn nhiệt huyết,và .. nóng tới mức độ nào.

Sau khi học xong thể dục là giờ ra chơi,Tú ngồi mệt mỏi ở bàn cuối,đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm gì bây giờ?Có cách nào làm cho cô ta phải thê thảm cực kì thê thảm hay ko?Nghĩ lại hôm nay nhìn cái dáng bộ dịu dàng của cô ta trong lòng có chút lửa nổi giận,nhưng rốt cuộc giận vì sao thì bản thân anh lại hoàn toàn ko hiểu nổi.Cứ tưởng rằng có thể hành hạ cô ta chút,cho biết thân biết phận con gái thì phải ngoan ngoãn,ai dè cuối cùng lại bị cô ta dạy dỗ lại bài học.Kết cục trong cái đầu của cô ta chứa những gì,cuối cùng anh vẫn ko thể nào biết được.Bình thường anh cứ nghĩ con gái vốn rất dễ hiểu,chỉ cần nhìn thấy anh chàng đẹp trai,ga lăng,luôn tỏ ra tử tế thì nghiễm nhiên họ sẽ có cảm tình.Mua cho họ đồ đạc,đưa họ đi ăn món ngon,mỗi tối đi chơi cùng nhau,vậy là lúc nào họ cũng cười tít mắt vui vẻ.Hẹn hò đơn giản thế thôi.Nhưng với con bé này,nên làm gì?Ko phải hỏi là với con khủng long này,nên làm gì??

Trước đây đi cùng con gái,ko bao giờ phải suy nghĩ xem cô ta nghĩ gì.Chỉ cần cô ta cố ý nói “cái này đẹp quá!” đã đủ hiểu phải làm gì rồi.Nhưng mà với con khủng long này,dù cho đôi mắt đen của cô ta trong veo luôn nhìn thẳng vào anh,nhưng anh lại hoàn toàn,hoàn toàn ko hiểu nổi trong đôi mắt ấy đang nghĩ tới điều gì.Và mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt ấy là lại lần.. anh vô cùng thê thảm.

Kết luận của quá trình suy nghĩ và tìm tòi,đó là giấc ngủ ngon lành trên mặt bàn của cậu hotboy đang vô cùng hot với tin đồn tình yêu trung học.Trong khi đó cả lớp đang ngồi ghi chép bài giải,và thầy giáo nhiệt tâm đang vô cùng tận tâm.

Lớp học hôm nay vẫn như mọi khi,cả lớp chăm chú nghe giảng,cậu học trò bàn cuối vẫn đang ngủ như mọi khi.Quả thật lớp học hoàn toàn bình thường,rất tốt.Thầy văn hóa là thế,bao giờ vào lớp thì lớp học cứ im phăng phắc,là thầy cũng nhiệt tình mà giảng tiếp.Ko cần biết mọi người đang im phăng phắc để ngủ,lướt facebook,hay nghe nhạc,chơi điện tử trong ngăn bàn.. Chỉ cần các trò ko ồn ào,ta là thầy giáo cũng ko gây khó cho học trò của mình.Đấy là tình yêu học trò của người thầy giáo.

Nhưng bỗng nhiên,đôi mắt thầy dừng lại chút ở điểm bất thường.Cậu học trò bình thường vẫn ngủ ở bàn cuối.Tại sao hôm nay sách đại số của cậu ta có chút kì lạ.Thầy quay quyển sách giáo khoa của mình lại,rõ ràng cái bìa sách kia,nhưng sao như có thêm vài họa tiết.Thầy chỉnh lại cặp kính của mình,hay có lẽ mình đang hoa mắt.Có lẽ dạy hình học nhiều quá giờ mắt lại tăng độ rồi.Nhưng ko.Rõ ràng mắt thầy vẫn bình thường.Rõ ràng quyển sách có gì đó khác thường.Ko phải do mắt thầy có vấn đề.Vốn ghét những gì bất thường,hơn nữa lại do tính “hiếu học” của thầy,thầy quyết định tiến gần tới bàn cuối.

Bọn học trò đột nhiên thấy giảng viên ưu tú nổi tiếng nguyên tắc đột nhiên dừng bài giảng,đã có đứa lo sợ nuốt nước bọt.Trong đầu đám học sinh nghĩ “Ko phải đột nhiên văn hóa lại nghĩ tới nâng cao văn hóa giáo dục đó chứ?Bình thường chỉ vào lớp giảng giảng rồi lại nguyên tắc đi ra.Y chang cái máy!Hay giờ kĩ thuật cao nên mới lắp thêm chip,định “xử” lý thông tin ư?”.Đứa nào đứa nấy nuốt nước bọt cái ực.Vội vàng nhanh tay cất đồ đạc việc riêng vào thật sâu ngăn bàn,mong rằng nạn nhân của bộ vi xử lý mới ko phải là mình.

Thầy đi xuống bàn cuối,nơi cậu học sinh điển trai vẫn đang ngon lành ngủ như bình thường,quyển sách giáo khoa được dựng thẳng mở ra để che cho cậu cũng như bình thường,nhưng ..

“HOÀNG TUẤN TÚ!!!”

Cả lớp A giật nảy mình cái trên ghế,khuôn mặt nào cũng nơn nớp lo lắng nhìn xuống dưới.Lần đâu tiên nghe VH hét to như vậy.Thật sự quá đáng sợ rồi.

Tú vội mở mắt,anh vừa mơ thấy ác mộng,trong mơ có con khủng long bạo chúa gầm rất to.Đang ngơ ngác nửa tỉnh nửa mê,bỗng nhiên anh thấy nóng nóng người,đến khi tỉnh táo mới nhận ra thì ra bao nhiêu con mắt của lớp A đều đang nhìn mình.Và đặt biệt có đôi mắt của người đứng cạnh đang đỏ rực như than hồng.Hoàn toàn ko hiểu ra chuyện gì,Tú ngơ ngác.Chỉ nghe từ bàn trên mấy thằng đàn em che miệng nhắc “Thầy gọi!”

“Dạ?” hắn ngẩn ra nhìn lên người thấy giáo cao vời vợi m đang vô cùng nóng bỏng bên cạnh mình.Đang tự hỏi thật kì lạ,cả năm trời nay hắn ngủ có vấn đề gì đâu.Sao tự dưng hôm nay anh giai nóng tính thế?

Mím chặt môi,cặp mắt kính của thầy sáng bóng khiến người ta ko thể nhìn thấy đôi mắt của thầy lúc này,đôi vai của thầy VH khẽ run run,đôi tay thầy siết lại làm cái bìa sách giáo khoa tôn nghiêm của thầy cũng méo theo,lần đầu tiên trong đời thầy giáo,thầy VH mới thấy giận như lúc này.

Thầy cầm lấy quyển sách đang dựng của Tú trên mặt bàn lạnh lùng phán câu “Anh.. đi lên góc lớp đứng!”

“Dạ?” Tú nói giọng ko khỏi ngạc nhiên,rốt cuộc là chuyện gì đây?Ko phải đây là triệu chứng của những người tiền mãn kinh đấy chứ?Chứng khó chịu tuổi già à?

“Còn dạ vâng gì?Tôi nói anh ko nghe à!Lên góc lớp đứng.Mau!” thầy quát.

Cả lũ học sinh lớp A vai đứa nào đứa nấy giật thót cái,ko ngờ thầy giáo văn hóa mọi khi vô cùng văn hóa.Chỉ cần lớp im lặng thế nào thầy cũng cho qua,nay lại vô cùng nóng bỏng.

“Thưa thầy..” Tuấn Tú vô cùng bối rối,thật ra hôm nay thầy có chuyện gì với em đây?

“Ko thưa dạ gì hết!Anh lên góc lớp đứng ngay cho tôi!Ko phải giải thích nhiều!”

Hắn lại càng ngơ ngác,hắn hoàn toàn ko định giải thích gì hết.Rốt cuộc là có chuyện quái quỉ gì đang xảy ra.Ko phải cô ta thiêng vậy chứ?Chỉ mơ thấy cô ta thôi mà anh cũng xui xẻo như vậy sao?Đúng là khủng long bạo chúa đã tuyệt chủng mà.Sức ảnh hưởng có lớn quá ko?

“Nhưng thưa thầy tại sao em lại bị phạt ạ?” hắn kiên quyết,ko thể vô lý thế được thế nào cũng phải có lý do chứ.

Đang quay lưng đi lên bục giảng,thầy bèn quay người lại,nhìn hắn cái như chỉ muốn cứa cho hắn nhát dao vào cổ hắn.

“ANh lại còn giả ngây giả ngô à?” thầy nói ném quyển sách giáo khoa của hắn xuống bàn.

Hắn nhìn thầy ko hiểu,rốt cuộc giờ toán mang sách toán ra trưng là sai ở đâu? năm qua ko phải toàn vậy sao trời?Nhưng khi nhìn xuống,hắn hoàn toàn triệt để hiểu ra lý do.

Hiện tại trên bìa quyển sách yêu quí của hắn,có cái hình to to,mặt người hình tam giác rất nhọn,đỉnh đầu thì lại hình cung tròn,cặp mắt kính hình tứ giác,cái đầu thì hói thín,miệng thì tru lên như siêu nhân ngậm ô mai.Bên cạnh còn có bàn tay giơ nên number,nói chung là rất giống ai đó.Nhưng có vẻ người vẽ ko được tự tin lắm về nghệ thuật của mình còn rất tận tình ghi thêm hàng chữ men theo cái đầu bóng lưỡng kia.Hàng chữ như sau “VH= vãi hàng = Vũ hói ”

Hắn.. nghệt mặt.. khuôn mặt đang trắng trẻo làn da đang mịn màng đột nhiên sọc lung tung toàn vạch thẳng (~_______~~ ||||||| )

“Đi lên góc lớp ngay!” văn hóa tiếp tục quát lớn.

Hắn đành ngậm ngùi,cắn chặt môi,mặt cúi gằm lê từng bước lên đứng vào xó.Ai từng nói là ông trời rất ưu ái hắn?Ai từng nói là hắn rất tốt số từ khi sinh ra?Ai từng nói cuộc sống của hắn quá nhàn nhã?? Là kẻ nào?..Hắn mà biết kẻ nào nói ra những lời này,chắc chắn hắn sẽ đấm cho kẻ đó ko còn răng ăn cháo.

Có cần thiết phải tàn nhẫn vậy ko?Ko cần phải chơi nhau như thế chứ?Ông trời,rốt cuộc là não của khủng long chứa cái gì đây?Cuối cùng ông dùng cái gì để cho vào hộp sọ cô ta vậy?Trong lòng vô cùng chua xót và ấm ức..Trong bao nhiêu năm qua chưa bao giờ hắn bị phạt đứng ở góc lớp thế này..Trời ơi,ông đang chơi tôi phải ko?Ông đã cho tôi oai phong lẫm liệt thế rồi sao chỉ cho có năm,ko phải ông chơi tôi vậy chứ?Có phải tại tôi số quá tốt rồi nên mới sinh ra cái nhân vật tuyệt chủng đó để chơi tôi ko?Ko phải chứ?

Đang giằng xé tâm trạng vô cùng gay gắt,khốc liệt như thế bỗng anh nghe có tiếng bước chân.Ngước mặt lên .. còn có thể là ai khác,ngoài cái con khủng long vừa chơi anh vố ở tiết .. Cô ta.. Cô ta còn cười được..Sau khi chơi anh thê thảm như vậy còn thản nhiên đi qua xem thành quả ư?Cái con nhỏ này..Rốt cuộc..rốt cuộc cô muốn tôi tã tới mức nào đây..?

Cuối cùng gã dâm phụ chỉ có thể gào thét trong lòng cách uất hận:

“TRẦN HIỂU NHIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII TÔI HẬN CÔ!!!!!!!!!!!!”

—————————–Màn cuối : Tẩu vi thượng sách——————————–

“Này rốt cuộc mày cười cái gì vậy?” Ngọc hỏi,ngơ ngác nhìn con bạn đang vui tới nỗi sắp ngoác hết cả miệng.

“Ko có gì!” Nhi xua tay,vừa cất sách vở vào cặp.Nhanh tay lẹ mắt tốt nhất nên chuồn êm.

Ngọc thấy con bạn chạy như bay xuống sân thì vội vàng đi theo,rốt cuộc là nhỏ này có chuyện gì?

Vừa ra tới cổng thì đột nhiên Nhi phanh gấp lại,lùi về trong hậu đài.

“Lại sao nữa?” Ngọc nhất thời bị đâm sầm vào con bạn nhìn nó tức tối.Tiểu thư rốt cuộc cô muốn làm gì đây?

Nhi lấy cặp che đầu cẩn thận lùi vào núp sau bốt bảo vệ,móc túi đưa vé xe,chìa khóa cho Ngọc. “Mày đi lấy xe hộ tao!”

Ngọc trố mắt nhìn hành động vô cùng bất thường của con bạn thân.Hoàn toàn ko hiểu đầu cua tai nheo thế nào.Nhưng vẫn cầm vé xe và chìa khóa. “Rốt cuộc mày đang chơi trò gì?”

“Mày đi lấy xe đi.Đợi tao ở đầu ngõ nhé!” Nhi nói vừa xua xua tay đuổi con bạn đi,còn mình vòng đường sân sau mà trèo.

Ngọc vừa đi ra chỗ gửi xe vừa ngơ ngác,rốt cuộc con này đang làm trò gì đây.Nhưng ra tới chỗ để xe thì nó đã biết câu trả lời.Đứng ở cạnh xe máy của Nhi là Tuấn Tú,gương mặt điển trai đang chau mày,tìm kiếm xung quanh chủ nhân đáng ghét của chiếc xe.

Nhìn thấy anh Ngọc khẽ cười.Hắn nhìn thấy Ngọc tay cầm vé với chìa khóa hiểu ngay.Hắn nói rất nhanh

“Cô ta đâu rồi?” với cái giọng vô cùng phẫn nộ.

Ngọc ngơ ngác mất lúc,trong lòng ko biết trả lời sao.

“Em ko biết.Chỉ thấy chuồn vào trường rồi!”

Hắn nhanh như cắt lao vào trong cổng,nếu muốn chuồn ra khỏi trường chỉ có ra sân sau.Hắn phi thật nhanh,đụng ko biết bao nhiêu người nhưng hắn mặc kệ.Bây giờ thời gian là vàng bạc.Kết quả cũng thấy được con khủng long đang leo lên tường trốn thoát.

“TRẦN HIỂU NHII cô đứng lại!” hắn gào lên.

Nhi nhìn thấy hắn mắt thì đỏ rực,trong lòng ko khỏi chạnh lòng “Khi phụ nữ nổi giận thật đáng sợ!” rồi nhanh thật nhanh leo lên bờ tường.Đang muốn trèo nốt chân kia sang thì bàn tay túm chặt lấy chân nó giữ mãi ko buông.

“Làm gì thế?Bỏ ra!” Nhi gào lên.

“Cô xuống ngay cho tôi!” hắn tay vẫn ko buông cố kéo cô xuống bằng được.

“Tôi đâu phải động vật đơn bào,ngu sao mà xuống!” Nhi nói tay bám chặt bờ tường,cố gắng rút chân ra.

“Xuống ngay cho tôi!” hắn vẫn kiên quyết giữ thật chặt,giọng càng lúc càng giận dữ.

“Còn lâu!” cô ngang ngạnh,cố gắng dùng hết sức mình,đá cái vào người hắn,làm hắn ngã ra sau.Rồi điềm nhiên rút chân leo lên bờ tường.

“Trần Hiểu Nhi,cô đứng lại!!” hắn hét,vừa cố gắng đứng dậy.

Cô đã giờ đã ngồi an vị với chân bước qua rào,vẫn quay lại dùng đôi mắt đen tuyền “Tại sao tôi phải đứng lại?Tôi lại ko phải đồ ngốc!Hơn nữa cậu biết mượn danh người chẳng nhẽ tôi lại ko biết?” nói rồi cô lè lưỡi,kéo xệ mắt xuống châm biếm hắn,rồi nhảy cái đáp xuống tường bên kia chạy mất.

Nữ chính cậu nên nhớ cho rõ tôi mới là tác giả,cậu với chồng cậu đến được với nhau cũng nhờ công bà cô nhiều truyện này.Người ta đã nói rồi,nhân vật có thể đắc tội với quan lớn trong truyện,chứ đừng nên đắc tội với tác giả,cậu nghe rõ chưa?Cậu biết dựa hơi chồng cậu,chẳng nhẽ tôi lại ko thể mượn hơi người khác.Cậu quá xem thường tôi rồi.

Tuấn Tú đứng thẳng người dậy nhìn quanh,con khủng long đã chạy mất hút từ bao giờ,chỉ còn để lại chiếc giày bị đá văng ra lúc giằng co với anh.Cầm chiếc giầy trắng của cô ta anh nghĩ, “Khủng long bạo chúa,đừng tưởng cô đã thắng được tôi!Cứ chờ mà xem tôi nhất định phải cho cô biết thế nào là lợi hại của đàn ông!!”

Hỗn chiến trường học – round finished!!

Truyện Chữ Hay